Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 234: Phát Hiện Hủy Diệt



Lã Giai Vi khó có thể tin lắc đầu, Bối Kỳ thay đổi đột ngột khiến bà quá kinh ngạc, mắt bà không tự chủ được trừng to.

Cô hiện tại dùng giọng điệu gì nói chuyện với bà?

Ý tứ của cô là đang trách bà sao?

Uổng cho bà còn bảo vệ cô như vậy, ngay cả con gái ruột của mình cũng không để ý.

Đôi mắt đẹp lướt qua sự thất vọng, trái tim Lã Giai Vi như bị ngâm trong nước đá, hoàn toàn lạnh thấu. Bà đau lòng nhìn Bối Kỳ lạnh lùng chất vấn: “Nói như vậy, lời Thủy Mộ Hàn nói đều là thật đúng không? Rắn trong tiệm Hoa Thiên Tầm là do con cho người thả? Mỗi lần con nói đi Macao giải sầu, mỗi lần đều chi một số tiền lớn, con đi Macao là để trả tiền cho đám lưu manh đó?”


Mỗi một chữ nói ra, tâm Lã Giai Vi bị đâm đau một chút.

“Hoa Thiên Tầm vốn rất đáng chết, là cô ta cướp đi mọi thứ của tôi. Tôi chẳng qua chỉ cho cô ta một chút giáo huấn mà thôi. Bà dám nói, bà thật sự yêu tôi sao?

Tôi đây là đang tự vệ, tất cả các người bức tôi. Tôi vĩnh viễn không quên được lần đầu tiên tôi dẫn cô ta vào nhà họ Bối, ánh mắt các người nhìn cô ta, tôi rất sợ, tôi sợ một ngày kia cô ta thay thế mọi thứ của tôi. Tôi sợ các người phát hiện ra sự thật.”

Cảm xúc của Bối Kỳ rất kích động, ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên, bàn tay vịn xe lăn siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch rồi.

“Tên Hoa Thác Dã kia cũng là con tìm người giết? Con có biết tay con bây giờ đều dính đầy máu tươi không, mỗi đêm con đi ngủ không sợ thấy ác mộng sao? Lương tâm con không bất an ư?”

Càng tiếp tục vạch trần, Lã Giai Vi càng cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Ha ha… Bối Kỳ cười, “Cũng không phải lần đầu tôi dính máu, bà hỏi lương tâm tôi, tôi đã sớm không biết lương tâm là cái gì rồi. Hoa Thác Dã là tự hắn ta đáng đời, ai bảo hắn ta chắn dao thay cho Hoa Thiên Tầm, nếu không thì con khốn đó và con của nó đã chết rồi. Tất cả đều tại hắn, tên tiện chủng kia mới có thể ra đời, bởi vì hắn, mới có tất cả mọi chuyện bây giờ.


Sợ, tôi đương nhiên sợ thấy ác mộng! Ác mộng của tôi bắt đầu từ lúc tôi 12 tuổi rồi, từ lúc bà già Phương Hoa đáng chết nhất kia nói cho tôi biết con gái của hai người là người khác, tôi là do bà ta đánh tráo, tôi là con gái bà ta, tôi vẫn luôn mơ thấy ác mộng, các người có biết không?

Ha ha ha… Trận hỏa hoạn 16 năm trước của nhà họ Bối là do tôi phóng hỏa, kể từ lúc đó, tôi đã không biết sợ là gì rồi, tôi đã hiểu được không từ thủ đoạn, tất cả các người bức tôi tới bước đường cùng.”

Lã Giai Vi không ngừng lắc đầu, “Bối Kỳ, con thật đáng sợ! Mẹ thương con, mẹ không nghĩ tới con lại có thể tán tận lương tâm hại người như thế. Mẹ thương con còn hơn con gái ruột của mình, tâm của con lại đen như vậy, con làm mẹ quá thất vọng rồi, phụ bạc tình thương của mẹ rồi.

Trước kia con đã biết sự thật cho nên lúc con gặp Thiên Tầm, con vẫn luôn hại nó, bao gồm cả vụ bê bối năm năm trước cũng là do con làm sao?”

Lã Giai Vi đau đớn khép hai mắt. Bà hiện tại tin tưởng rồi, giọng nói khàn khàn trong bút ghi âm kia chính là Phương Hoa, bà ta còn chưa chết, bà ta còn sống.

“Tôi không đưa Hoa Thiên Tầm vào chỗ chết, chẳng lẽ để cô ta quay lại đoạt hết mọi thứ của tôi ở hiện tại. Cô ta đã cướp đi Thủy Mộ Hàn rồi, tôi không còn gì nữa. Bà biết không, các người thương tôi, các người càng yêu tôi, tôi càng sợ hãi.


Tôi sợ các người phát hiện tôi không phải con gái các người, các người không hề yêu tôi nữa, vậy tôi phải làm gì? Lúc ấy tôi mới 12 tuổi, bà bảo một đứa bé 12 tuổi nên nghĩ thế nào? Là người lớn mấy người ích kỷ, là các người bẩn thỉu!”

“Bối Kỳ, con quả thực không còn thuốc chữa rồi, mẹ phải báo cảnh sát, mẹ không thể để con tiếp tục hại người nữa.” Nói xong, Lã Giai Vi vội vàng đi ra ngoài. Bối Kỳ cũng lăn xe lăn đuổi theo, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô tràn ngập khủng hoảng.

“Mẹ, con biết sai rồi, con sẽ không hại người nữa, con sẽ hối cải để làm người mới, thậm chí con có thể cùng mẹ tới nước ngoài định cư. Cầu xin mẹ cho con một cơ hội, đừng đối xử tàn nhẫn như thế với con. Con đã không còn gì cả rồi, thậm chí, con căn bản không biết cuộc sống sau này của mình phải làm sao bây giờ, ngay cả mẹ cũng muốn con chết sao?”

Nghe Bối Kỳ khóc, Lã Giai Vi đã đi tới cầu thang bỗng dừng lại.

Con gái bản thân cẩn thận bao bọc đến lớn, bà thương nhiều năm như vậy, bà xem cô như mạng mình, bà sao lại muốn cô chết!

Nhưng trái tim cô sao có thể ác như vậy, ngay cả mẹ ruột của mình cũng dám ra tay.

Lã Giai Vi xoắn xuýt trong lòng. Ngay tại lúc bà do dự, đôi mắt âm u của Bối Kỳ chợt lóe lên, cô đi tới phía sau bà, tuyệt tình đẩy Lã Giai Vi đang đứng đưa lưng về phía cô xuống cầu thang.

“A…” Cùng với một tiếng thét chói tai đau đớn, Lã Giai Vi ngã lăn xuống cầu thang.

Bà nằm trong vũng máu bất tỉnh nhân sự.

Hai tay kia của Bối Kỳ không tự chủ run rẩy, đôi môi cũng không nghe sai khiến phát run, sững sờ mấy giây, nháy mắt cô nhanh chóng trở về phòng, giả bộ như không có việc gì.

Không có người thấy cô đẩy Lã Giai Vi xuống lầu, nếu bị người hỏi, cô liền nói không biết.

Ngồi trên bàn trang điểm nhìn vào trong gương, Bối Kỳ nhìn thấy khuôn mặt không chút che giấu sợ hãi xuất hiện trong gương của mình, cô cười.

Cô nào có không sợ, cô đều là bị buộc!

Trầm tư một chút, Bối Kỳ cầm điện thoại lên, tay run lên, điện thoại rơi xuống đất.

Cô cúi người nhặt, thình lình nhìn thấy dưới bàn trang điểm có một vật nhỏ màu đen.


Mới đầu cô tưởng là côn trùng, sau khi nhìn kỹ lại, cô lấy xuống.

Thì ra là thiết bị nghe lén.

Người nhà họ Bối khốn kiếp, luôn miệng nói yêu thương cô vậy mà lại chơi khăm cô.

Cô đạp nát thiết bị nghe lén kia.

Cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Lã Giai Vi chỉ sợ là bị nghe lén rồi, ha ha ha.. Lần này cô trốn không thoát rồi.

“Rất tốt, đều tới đi, các người muốn tôi chết, tôi làm thế nào cũng muốn kéo mấy người xuống làm đệm, tôi không muốn cô đơn như vậy trên đường hoàng tuyền.”

Lúc Bối Kỳ xuống lầu nhìn thấy người giúp việc nhà họ Bối gọi điện thoại kêu xe cấp cứu, cô không hỏi thương thế của Lã Giai Vi, càng không để tâm bà sống hay chết, cô không dừng lại, vội vàng ra ngoài.

Hành động này của cô ngay cả người giúp việc cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cứu người quan trọng, người giúp việc lúc ấy cũng không suy nghĩ nhiều, cũng cho rằng cô đi báo cho ông chủ.

————

“Hoa Thiên Tầm, cô có muốn biết là ai đã giết Hoa Thác Dã không? Tôi ở nghĩa trang chờ cô.” Tử kỳ của cô tới rồi, Bối Kỳ cười đến cực kỳ âm u, dữ tợn!

Lúc cô rời khỏi nhà họ Bối chỉ đem một ít tiền, quan trọng nhất chính là, cô lấy đi cây súng lục nhỏ phòng thân giấu trong tủ quần áo kia.

Đã không còn đường lui rồi, cô muốn cùng cô ta cùng chết!

Nói xong, Bối Kỳ cúp điện thoại, sau đó gọi cho Thủy Tâm Nhu.

Điện thoại Thủy Tâm Nhu tắt máy rồi, Bối Kỳ cực kỳ tức giận, cô gắt một tiếng, “Khốn kiếp!”

Thời gian của cô không còn nhiều, có lẽ rất nhanh cảnh sát sẽ tìm tới cô, a… kéo được một người làm đệm thì kéo, cô tuyệt không nương tay.

Nghe xong điện thoại của Bối Kỳ, Hoa Thiên Tầm không cách nào bình tĩnh được.

Cái chết của Hoa Thác Dã là nỗi đau vĩnh viễn không bỏ được trong lòng cô, cô sao có thể không muốn biết hung thủ là ai.

Nói xong vài câu với Doanh Doanh, Hoa Thiên Tầm vội rời đi.

Trong cuộc họp khẩn, điện thoại Thủy Mộ Hàn thình lình gửi tới âm báo nhắc nhở.

Theo bản năng, anh mở ra xem, biết là máy nghe trộm có phản ứng rồi.

Anh giao cuộc họp cho một quản lý cấp cao, sau đó trở lại văn phòng, lập tức mở điện thoại ra nghe.

Rất tốt, đây là đoạn đối thoại giữa Bối Kỳ và Lã Giai Vi, lần này anh có đầy đủ chứng cứ để cảnh sát bắt cô ta rồi.

Khúc sau còn có một tiếng la thất thanh, Thủy Mộ Hàn không tự chủ nhíu chặt mày.

Nhà họ Bối bên kia chỉ sợ đã xảy ra chuyện.

Nghe tiếp nữa là một hồi yên lặng, có tiếng xe lăn chuyển động, ngay sau đó không còn âm thanh nữa.

Một lúc thình lình trong thiết bị phát ra tiếng chói tai.. toàn bộ đoạn ghi âm kết thúc.

Thủy Mộ Hàn kết luận Bối Kỳ nhất định phát hiện ra thiết bị nghe lén trong phòng cô, cho nên mới có âm thanh chói tai kia.

Trước tiên anh báo cảnh sát.

Sau đó, anh gọi cho Hoa Thiên Tầm nhưng không ai nghe máy.

Sợ Bối Kỳ gây bất lợi cho cô, Thủy Mộ Hàn vừa lái xe tới tiệm vừa gọi điện thoại cho cửa tiệm.

“Doanh Doanh, chị Hoa có đó không?”

“Chị Hoa nghe điện thoại xong mới vừa đi rồi.”

“Cô có biết là ai gọi cho cô ấy, cô ấy muốn đi đâu không?” Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Mộ Hàn lập tức căng cứng, vẻ mặt cũng tương đối nghiêm túc.

“Không biết, chị ấy không nói.” Doanh Doanh cố gắng nhớ lại tình hình vừa rồi, sau đó tiếp tục nói, “Chị Hoa nghe điện thoại xong, sắc mặt không tốt lắm, chị ấy đi rất vội.”

“Ừ… Tôi biết rồi, nếu như cô trông thấy cô ấy quay lại, cô bảo cô ấy ở lại trong tiệm, không được đi bất cứ đâu.”

“Ừm… biết rồi.” Mặc dù không rõ chuyện gì đang xảy ra, Doanh Doanh vẫn có dự cảm không lành.

Thủy Mộ Hàn quay đầu xe ở một ngã tư đường, không tới cửa tiệm Hoa Thiên Tầm nữa, xe của anh chạy về một hướng khác.

Đồng thời anh lại cung cấp manh mối cho cảnh sát, yêu cầu họ phái người tới nghĩa trang, rất có thể Bối Kỳ ở chỗ này.

Có thể khiến Hoa Thiên Tầm bỏ mọi thứ để đi chỉ có một khả năng, chính là Bối Kỳ dùng cái chết của Hoa Thác Dã để dụ cô, vậy các cô hẳn là ở nghĩa trang.