Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 222: Giáng Sinh Đen



Đốt một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, Thủy Mộ Hàn nhíu mày rậm, híp mắt lại chậm rãi thở ra.

Xem xong bảng kết quả DNA này, anh càng thêm khẳng định Hoa Doãn Hạo không lừa gạt anh, những gì anh ta nói đều là thật.


Nhưng trước khi chưa có đầy đủ chứng cứ, anh cũng không thể tùy tiện đến nhà họ Bối chất vấn.

Khói trắng phun ra từ trong miệng lượn lờ tung bay, bay lên chìm xuống… trên mặt bàn cũng phủ một tầng khói bụi.

Tâm tình Thủy Mộ Hàn cũng chìm nổi như vậy…

Từ khi có chút manh mối, ngày anh làm sáng tỏ mọi chuyện không xa rồi. Những năm này thật sự là khổ cho Hoa Thiên Tầm, cô không biết rõ mọi chuyện lại nhận nhiều oan ức như vậy, anh nhất định sẽ thay cô lấy lại công đạo.

Thủy Mộ Hàn vừa nhận được điện thoại của Cửu ca liền lập tức rời khỏi tập đoàn Vạn Huy.

Năm người kia đã bị Cửu ca mang về, bọn họ đang thẩm vấn bọn chúng. Cửu ca mời anh cùng qua chờ phán xét.

—————–

Không biết như thế nào, bụng dưới của Nguyễn Hàm lần này không chỉ đau âm ỉ nữa rồi, cho dù cô uống thuốc đau bao tử cũng không thấy chuyển biến tốt.

Sắc mặt trắng bệch, cái trán cũng lặng yên chảy mồ hôi lạnh.


Cô thật sự là không nhịn được rồi nên mới đến bệnh viện xem thử.

Sau khi kiểm tra, bác sỹ chẩn đoán cơn đau ở bụng dưới bên phải của Nguyễn Hàm là bởi vì viêm ruột thừa mà ra.

“Bác sỹ, anh chắc chắn tôi bị viêm ruột thừa? Tôi chỉ có hôm nay là đặc biệt đau thôi, bình thường cũng không có cảm giác gì, đau âm ỉ cũng chỉ một lúc.” Nguyễn Hàm có chút khó tin hỏi lại lần nữa.

“Cô Nguyễn, bệnh tình của cô là viêm ruột thừa mãn tính, cũng hiếm gặp. Khi bệnh này phát bệnh thì không có triệu chứng viêm ruột thừa rõ ràng. Chỉ là lúc cô ăn cơm no, vận động, mệt nhọc, bị cảm lạnh và đứng lâu, bụng sẽ phát đau. Đau đớn cũng là lúc nặng lúc nhẹ, người bình thường rất dễ dàng xem nhẹ, lúc chuyển nặng mới chú ý.”

Nguyễn Hàm chú ý lắng nghe những điểm chính mà bác sỹ nói, quả thực tối hôm qua ra ngoài lúc ăn cơm trời đổ tuyết, hơn nữa ở nhà hàng Hải Cảnh gặp Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu, lúc đó tâm tình cô tuyệt không tốt, cô cảm thấy tối hôm qua là đêm đặc biệt lạnh kể từ khi vào đông.

“…”

“Cô Nguyễn, muốn trị tận gốc thì cô nên phẫu thuật, đó cũng là phương pháp hữu hiệu nhất. Viêm ruột thừa là chứng viêm thường thấy, giải phẫu cũng coi là giải phẫu nhỏ mà thôi, giải phẫu xong cẩn thận điều dưỡng một chút liền khôi phục. Nếu phát tác cấp tính thì càng nên giải phẫu ngay.”

Nghe vậy, Nguyễn Hàm nhíu mắt trầm tư.

Một lúc sau, cô kiên quyết nói với bác sỹ: “Bác sỹ, anh trước kê đơn thuốc hoặc là truyền nước giúp tôi ổn định bệnh tình, tôi gần đây bận rộn, không có thời gian làm giải phẫu.”

“Cô Nguyễn, tôi đề nghị cô mau chóng giải phẫu, nếu chuyển biến xấu dẫn đến thủng sẽ khiến cô bị viêm màng bụng, bệnh tình trở nặng sẽ khó trị liệu hơn.”


“Bác sỹ, không sao đâu, tôi sẽ chú ý hơn, trước cứ uống thuốc truyền nước, chờ tôi sắp xếp thời gian lại làm giải phẫu.”

Mặc kệ bác sỹ khuyên nhủ thế nào, Nguyễn Hàm vẫn kiên trì quyết định của mình. Bác sỹ cũng chỉ đành trước kê thuốc cho cô.

Trong lúc ngồi trong phòng truyền dịch, Nguyễn Hàm gọi điện thoại cho phòng thư ký của Tổng giám đốc.

“Tôi là Nguyễn phó tổng, bởi vì chỗ tôi có chút việc phải xử lý, tôi muốn hỏi lịch trình của tổng giám đốc một chút? Anh ấy và tổng giám Jack hình như có sắp xếp một ngày đến tham gia hội thảo nghiên cứu tại nhà máy ở thành phố S thì phải?”

“Nguyễn phó tổng, cô chờ chút nhé, để tôi kiểm tra lịch trình của tổng giám đốc.”

Một lúc sau, thư ký báo cáo nhanh lịch trình gần nửa tháng của Đường Diệc Sâm cho Nguyễn Hàm.

“…”

“Hội thảo nghiên cứu ở nhà máy bên thành phố S diễn ra vào ngày 10 tháng 1, cảm ơn người đẹp, tôi nhớ rồi, tôi sẽ sắp xếp công việc để không trùng với ngày đó.”

“Nguyễn phó tổng không cần khách khí, đây là công việc của thư ký mà.”

Cúp điện thoại, vẻ mặt Nguyễn Hàm càng ngày càng âm u, ánh mắt cũng lộ ra sự gian xảo.

Khóe miệng cô cong lên một độ cung quỷ đị.

Thật sự là ông trời mở mắt rồi, bệnh này của cô đến hay lắm, thật đúng lúc!

——————

Lê Dĩ Hoan đặc biệt đi đến bệnh viện làm kiểm tra tổng thể, bác sỹ nói sức khỏe của bà không có vấn đề gì lớn, chỉ là bà uống thuốc an thần dẫn đến cả ngày mơ mơ màng màng, chỉ cần bà ngừng dùng thuốc thì tình hình tự nhiên sẽ chuyển biến tốt.

Lê Dĩ Hoan vô cùng buồn bực, chính bà căn bản không có mấy loại thuốc an thần đó, bà làm sao có thể uống được.

Nhất thời, nội tâm bà tích tụ, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra

Thủy Mộ Hàn và Cửu ca thẩm vấn ra kết quả, anh nhờ Cửu ca đưa năm tên lưu manh bị đánh bị thương kia tới biệt thự nhà họ Bối, sau đó anh lái xe tới cửa hàng Hoa Thiên Tầm.


Không nói hai lời, anh nhét Hoa Thiên Tầm lên xe xong liền lái đi.

“Thủy Mộ Hàn, hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Dựa vào cái gì anh không nói tiếng nào liền dẫn tôi theo anh?”

“Thiên Tầm, anh có chuyện rất quan trọng, hiện tại không thể nói rõ với em, em theo anh đi, một chút tự nhiên sẽ hiểu.”

“Thủy Mộ Hàn, tôi không muốn đi cùng anh, anh thả tôi xuống? Tôi mặc kệ anh có chuyện gì, tôi không muốn nghe.”

“…”

Vẻ mặt Thủy Mộ Hàn nghiêm túc, môi mỏng gợi cảm mím chặt, anh khóa chốt xe, chuyên tâm lái, mặc cho Hoa Thiên Tầm mắng anh.

Chuyện của cô anh nhất định quản rồi, là lúc trả lại công bằng cho cô.

Lê Dĩ Hoan về đến nhà, nhìn thấy cả phòng đầy người, người bên trong vẻ mặt khác nhau.

Bầu không khí đông lạnh, căng thẳng, cực kỳ không ổn!

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào nha? Nhà họ Bối vậy mà có không ít tên lưu manh tới, tình huống kia thật không bình thường.

Thủy Mộ Hàn cũng tới rồi, Hoa Thiên Tầm cũng ở đây, người nhà họ Bối ngồi ở bên trong.

“Mẹ, mẹ và Bối Kỳ lên lầu trước đi, nơi này có con và Bối Trạc ứng phó là được.”

“Dì, Bối Kỳ không thể đi, con hôm nay đặc biệt tới tìm cô ấy.” Thủy Mộ Hàn vịn xe lăn lại, không cho phép Lã Giai Vi đẩy Bối Kỳ đi.

“Thủy Mộ Hàn, cậu có ý gì? Nơi này là nhà họ Bối, lúc nào đến phiên cậu giương oai hả? Cậu dẫn theo nhiều người như vậy tới nhà chúng tôi, tôi còn chưa nói gì đấy. Chó đổi không được đớp cứt, cậu vẫn dây dưa với con nhỏ Hoa Thiên Tầm này, cậu thật là mù mắt rồi.” Lã Giai Vi tức giận hừ lạnh, đôi mắt đẹp toát ra tia lửa.

“Dì, hôm nay con đặc biệt tới làm rõ một vài chuyện, con nghĩ chú Bối hẳn cũng biết, dì không ngại hỏi chú ấy xem.” Nói xong, Thủy Mộ Hàn lạnh lùng dời tầm mắt cứng rắn sang Bối Trạc ngồi im không nói một lời.

Khó trách lần trước anh thấy ông ở tiệm hoa của Hoa Thiên Tầm, ông khẳng định biết cô chính là con gái ông rồi.

“Mẹ, đầu con có chút đau…” Vẻ mặt Bối Kỳ đã thay đổi, ngón tay đặt trên xe lăn cũng vô thức siết chặt, cô đáng thương nhìn Lã Giai Vi.

Vừa nhìn thấy năm tên lưu manh kia xuất hiện ở nhà họ Bối, Bối Kỳ liền thấy khủng hoảng trong lòng, lại thấy Thủy Mộ Hàn dẫn theo Hoa Thiên Tầm, cô càng thêm lo lắng bất an, như ngồi trên đống đinh.

“Bảo bối, đừng sợ, có ba và mẹ ở đây. Mẹ hiện tại dẫn con lên lầu, không ai có thể ngăn cản mẹ.”

Lã Giai Vi muốn đẩy xe lăn, Thủy Mộ Hàn không cho phép. Nháy mắt, Cửu ca ra hiệu bằng mắt với mấy tên đàn em, bọn họ liền tiến lên đẩy Bối Kỳ tới bên cạnh Cửu ca.

“Trước khi chưa làm rõ sự tình, tôi nghĩ để cô Bối ở bên tôi sẽ thích hợp hơn.” Cửu ca hung ác trừng mắt một cái, mày rậm thô bạo nhíu lại, lập tức có thêm vài phần sát khí, đủ để dọa mọi người hoảng sợ.

“Thủy Mộ Hàn, anh làm cái gì vậy? Tôi không có thời gian nghe anh tán dóc, tôi phải đi rồi, tôi còn phải trông coi cửa tiệm.”

“Ngồi xuống trước, anh muốn thay em lấy lại công đạo, tuyệt không thể lại để cho một vài người có lòng muốn hại em.” Hoa Thiên Tầm đứng lên, Thủy Mộ Hàn nhấn cô xuống, cũng ngồi vào bên cạnh ôm cô.

Thấy thế, cũng biết ý đồ của Thủy Mộ Hàn, Bối Trạc nổi giận rồi, “Thủy Mộ Hàn, chuyện nhà tôi không cần cậu quản, cậu lập tức cút cho tôi, dẫn theo người của cậu cút đi.”

Lã Giai Vi còn muốn chạy tới chỗ Cửu ca đoạt lại Bối Kỳ, lại bị Lê Dĩ Hoan vẫn luôn đứng ngoài quan sát giữ chặt, “Giai Vi, Bối Trạc, các con đều bình tĩnh ngồi xuống cho mẹ. Chúng ta không ngại nghe người ta nói một chút, nếu tự dưng dựng chuyện, người trưởng bối như tôi tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nếu người ta nói thật có bằng chứng, các con cũng không cần tức giận, chỉ bênh người một nhà.”

“Vẫn là bà ngoại hiểu rõ đại nghĩa, con sẽ để cho mọi người tâm phục khẩu phục.”

Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Mộ Hàn nghiêm túc, anh bắt đầu từ từ nói, cũng lấy ra kết quả kiểm tra DNA kia.

“Chú Bối, dì Bối, hai người còn nhớ một người bảo mẫu tên Phương Hoa không? Nghe nói 16 năm trước bà ấy đã chết cháy trong một trận hỏa hoạn.”

“Thủy Mộ Hàn, đây là chuyện mà ai cũng biết, cậu đem ra nói thú vị sao?” Lã Giai Vi rất bất mãn, tay Bối Kỳ đã mơ hồ run rẩy rồi.

“Dì, trước đừng kích động, xin nghe con nói tiếp. Phương Hoa cũng chưa chết, bà ấy chỉ bị trận hỏa hoạn kia hủy dung thôi, sức khỏe cũng có di chứng. Gần nhất, thân thể bà ấy càng ngày càng kém, bác sỹ nói khí quản bà ấy suy kiệt, thời gian không còn nhiều.”

Nói xong, Thủy Mộ Hàn lại móc từ trong túi ra cây bút ghi âm, ấn nút phát.