Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 218: Yêu Không Có Tận Cùng



Thủy Tâm Nhu nhìn thấy sợi dây chuyền, chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, ngón tay chọc chọc ngực anh.

Đường Diệc Sâm dịu dàng hôn nhẹ lên bờ môi cô, sau đó mới dời môi mỏng, ung dung nhìn cô.

“Thế nào? Không vui sao?”

“Đồ anh tặng dù là món gì em cũng sẽ thích. Chỉ là sợi dây chuyền này mang đến cho em rất nhiều kinh ngạc, em rất vui.”

Thủy Tâm Nhu mỉm cười, đầu ngón tay sờ chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền, cũng cúi đầu ngắm nhìn nó. Hai chiếc nhẫn bạch kim đan xen vào nhau, gắn kết chặt chẽ, trong thế giới của chiếc này có sự tồn tại của chiếc kia, trong thế giới của chiếc kia có sự tồn tại của chiếc này.


Đây là tác phẩm kinh điển của nhà thiết kế bậc thầy KDY, hiện thân của tuyên ngôn tình yêu.

Cô vẫn luôn rất yêu thích tác phẩm của ông, cô xem ông là thần tượng.

Nghe nói sợi dây chuyền nhẫn đan xen này không bán, vẫn luôn được ông cất kỹ, cô cũng không biết Đường Diệc Sâm làm thế nào có thể thuyết phục được nhà thiết kế bậc thầy KDY này nhịn đau cắt thịt.

Cô cũng rất tò mò, Đường Diệc Sâm cũng thật lợi hại!

“Tiếp nối thiết kế xoắn ốc kinh điển tạo nên tên tuổi của nhà thiết kế bậc thầy KDY, dây chuyền nhẫn đan xen này ngụ ý mười ngón đan chặt, biểu tượng cho tình ý sâu đậm, yêu không có tận cùng…” Thủy Tâm Nhu nói, nâng đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đáy mắt Đường Diệc Sâm.

Ánh mắt anh cũng sáng rực lên, ánh mắt xa xăm lại ôn tồn.

“Bà xã, anh yêu em! Nơi này của Đường Diệc Sâm đều là Thủy Tâm Nhu!” Kèm theo lời thì thầm làm mê hồn người, Đường Diệc Sâm cầm tay Thủy Tâm Nhu đặt lên ngực mình để cô cảm nhận trái tim đang đập mạnh của mình.

“Đường Diệc Sâm, em rất hạnh phúc nha, cảm ơn anh đã chuẩn bị cho em món quà cực kỳ có ý nghĩa như thế, em thích lắm. Thủy Tâm Nhu cũng yêu Đường Diệc Sâm!”


“Quà anh đã tặng rồi, vậy còn quà của em đâu?” Khóe miệng Đường Diệc Sâm mang ý cười sâu xa, hàng lông mày lưu manh nhướn lên.

“Ây…” Thủy Tâm Nhu chớp mắt, thoáng né đi ánh mắt cực nóng của anh.

“Chuyện đó chuyện đó.. em hiện tại đói bụng rồi, em muốn ăn. Hi hi hi… quà tặng lát nữa em đưa anh nha, sẽ không thiếu.” Nhất thời khuôn mặt Thủy Tâm Nhu ửng hồng, cũng không biết làm sao lại nóng đến bên tai.

Đường Diệc Sâm mang theo biểu tình mong đợi, ngón tay thon dài không kìm được nâng cằm Thủy Tâm Nhu lên, nheo đôi mắt cực nóng lại, nhìn thật sâu vào đáy mắt sáng ngời của cô: “Được, anh chờ quà của em, bà xã… đừng quên đó….”

Hơi thở nóng bỏng phun lên cánh môi Thủy Tâm Nhu, tà tứ lan tràn ra khuôn mặt xinh đẹp hồng nhuận của cô.

Không chỉ như thế, môi mỏng gợi cảm của anh khẽ ma sát bờ môi hồng của Thủy Tâm Nhu.

Ngứa, một luồng sóng nhiệt bắt đầu luồn lên từ đáy lòng.

Thủy Tâm Nhu ngây ngốc rồi. Cô cho rằng Đường Diệc Sâm sẽ cúi đầu xuống hôn cô, không nghĩ tới cô lại bị anh bế lên.

“A… Đường Diệc Sâm… anh khốn kiếp…”

“Bà xã, em đây là đang chờ anh hôn em sao? Rất giống bộ dáng u oán do chưa được thỏa mãn nha.”

“Đường Diệc Sâm, anh lại tự cho là đúng rồi, em nào có…” Thủy Tâm Nhu bị nhìn thấu dúi đầu vào ngực Đường Diệc Sâm, ngửi ngửi mùi hương trên người anh.


“Anh thích bà xã hôn anh, vậy sau này đổi lại em chủ động đi, em muốn hôn thế nào cũng được, không thể yếu đuối nha.”

“Đường Diệc Sâm, anh còn dám nói, im miệng cho em…”

“Được được được, ăn cơm thôi, anh biết, bà xã lớn nhất, bà xã nói cái gì cũng đều đúng, ông xã phải ngậm miệng.”

————-

Không thể không nói, vì kỷ niệm bốn năm kết hôn này mà Đường Diệc Sâm bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Ngay cả bò bít tết cũng là hình trái tim, món điểm tâm ngọt là Tiramisu, còn làm salad hoa quả cô thích ăn nhất, còn khui một chai rượu Lafite năm 82.

Trong căn phòng với ánh nến lung linh, bàn dài còn trải khăn trắng, âm nhạc du dương, không khí này tuyệt không thua kém nhà hàng Tây cao cấp.

Hơn nữa cô còn được ăn thức ăn ngon do chính tay Đường Diệc Sâm nấu.

Quan trọng nhất chính là, trong bầu không khí lãng mạn này chỉ có hai người bọn họ, cho dù là một cái nháy mắt, đối mặt, đều tràn đầy thâm tình yêu thương.

Ngay cả khi trở lại phòng ngủ rồi, Thủy Tâm Nhu vẫn còn nhớ tới bữa tối trong ánh nến độc đáo đêm nay, đến khóe miệng cũng không nhịn được cong lên.

“Bà xã, chuyện gì mà vui dữ vậy?” Đường Diệc Sâm kéo cả người Thủy Tâm Nhu vào trong ngực, răng môi nóng ướt cắn vành tai mẫn cảm của cô.

Luồn sóng nhiệt vừa rồi vẫn không hoàn toàn biến mất, giờ phút này dòng điện lại mãnh liệt đánh tới, Thủy Tâm Nhu không chỉ đỏ mặt, cô cảm thấy toàn thân mình vô cùng nóng, trái tim mạnh mẽ rung động.

Khát vọng từ trong lòng đột nhiên dâng lên!

Cổ họng bỗng khô khốc, cô nuốt một ngụm nước bọt.

“À… Đường Diệc Sâm, em đang nhớ anh chứ sao.” Vành tai truyền đến quá nhiều cảm xúc tê dại rồi, cô có chút khó mà chống đỡ, Thủy Tâm Nhu rụt bả vai theo tiềm thức.

“Bà xã, quà tặng em chuẩn bị cho anh xong chưa?”

Thừa thắng xông lên, Đường Diệc Sâm hoàn toàn không cho Thủy Tâm Nhu cơ hội tránh né, răng môi nóng rực rời khỏi vành tai, một đường đi xuống tạo ra ấn ký yêu thương của riêng mình.

“Đường Diệc Sâm…”

“Anh chỉ cần em, em chính là quà tặng tốt nhất mà ông trời ban cho anh…”

Đường Diệc Sâm kề bên môi Thủy Tâm Nhu thì thầm, giọng nói trầm thấp nhiễm tình càng thêm mê người.

Anh hôn cô giống như muốn đòi lấy người cô, trái tim cô, tình yêu của cô, toàn bộ mọi thứ thuộc về cô…

Anh muốn lúc nào cũng ở cạnh cô, giống như chiếc nhẫn đan xen trên sợi dây chuyền cô đeo, vĩnh viễn không chia lìa.

Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, tạo nên bầu không khí ngọt ngào lại ái muội.

Ánh mắt Thủy Tâm Nhu tan rã mê ly, nghiêng người, cánh tay như rắn nước quấn lên cổ Đường Diệc Sâm, cả người cô bám lên người anh.

“Đường Diệc Sâm, da mặt anh thật dày, quà em đưa sao anh có thể chọn.”

“Ồ? Vậy em muốn tặng anh món gì?”

Thủy Tâm Nhu cắn cắn cánh môi, phút chốc, cô đẩy Đường Diệc Sâm ngã lên giường: “Ha ha ha… nếu nói cho anh biết thì không còn gì ngạc nhiên rồi.”

Ngón tay tà tứ vẽ vòng tròn khắp nơi trên người anh, nơi mềm mại của cô ngồi lên trên dục vọng của anh…

Cô kiêu ngạo mà cảm thụ anh rung động, tiếng hít thở vô ý của anh.

“Đường Diệc Sâm, anh có hài lòng với món quà này của em không?”

Anh muốn cô lại không cho, lại còn đáng chết dùng ánh mắt trêu đùa nhìn anh.

“Bà xã.. nếu như em lại ra sức một chút, đây tuyệt đối là cực kỳ tuyệt nha!”

“Là thế này phải không?” Thủy Tâm Nhu rất nghe lời xê dịch bờ mông xinh đẹp.

Nơi mềm mại đặt tại dục vọng của anh, cô lại tiếp tục giả vờ đóng vai ngốc không biết, hứng thú nhìn Đường Diệc Sâm híp mắt há miệng thở dốc.

“Sss…”

Đường Diệc Sâm muốn ôm lấy eo thon của Thủy Tâm Nhu, lại bị cô vô tình đẩy ra, cong miệng lên hừ: “Đường Diệc Sâm, anh phạm quy, chẳng phải anh nói anh muốn em tặng quà cho anh.”

Lời này vừa nói ra, Đường Diệc Sâm thật muốn vả vào mồm. Anh không nên tra hỏi, anh nên nhẫn nại đợi cô tự chui đầu vào lưới.

Dục vọng trong người anh ngo ngoe động đậy, giọng nói bị đè nén đến khàn khàn, tràn đầy mê hoặc: “Bà xã, em không phải nói em cũng nhớ anh sao? Xem biểu hiện của em… em thật giống như không yêu anh… Em gạt người a, em xấu nhất…”

“Ha ha ha… Đường Diệc Sâm, anh ít ba hoa đi.”

Thủy Tâm Nhu cúi đầu, hai tay cô ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm, cô mỉm cười ngọt ngào với anh.

Trong đôi mắt sáng rực đột nhiên lướt qua chút gian xảo, Đường Diệc Sâm thình lình xoay người. Thủy Tâm Nhu bị ép ở dưới, không còn là nữ vương đắc chí cao cao tại thượng.

Đắc ý trong mắt cô nháy mắt bị Đường Diệc Sâm phá tan rồi, bàn tay anh đã xấu xa di chuyển, hoàn toàn khiến cô cùng anh cùng nhau bốc cháy.

“Đường Diệc Sâm, sao anh có thể hư hỏng như vậy?”

“Có em ở bên cạnh anh, 365 ngày chính là trời nắng, mỗi ngày đều là mật ngọt, lòng anh đã đủ hài lòng rồi.”

Thủy Tâm Nhu cười cười, cô đột ngột ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm, ngẩng đầu lên hôn anh.

Mặc dù anh không nói, cô cũng sẽ đem những gì tốt đẹp nhất của mình giao hết cho anh. Cô cam tâm tình nguyện bị anh in xuống dấu ấn chứng minh cho tình yêu của bọn họ.

Bọn họ cùng đi qua bốn năm, Đường Diệc Sâm nói, bọn họ còn phải tổ chức hôn lễ kim cương, cô sẽ nắm tay anh cùng nhau đi thẳng đến 70 tuổi.

—————

Vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện, Thủy Mộ Hàn lập tức chạy tới.

Theo lời bác sỹ biết được tình huống của người phụ nữ che mặt đang chuyển biến rất xấu, lần này sau khi tỉnh, nếu bà lại bị hôn mê, rất có thể ngay cả ý thức cũng sẽ mất đi.

Thời gian của bà có thể dừng bất cứ lúc nào, cũng không biết là ý chí gì khiến bà lần này thanh tỉnh, xem như kỳ tích rồi.

Thủy Mộ Hàn bước nhanh tới phòng bệnh, toại nguyện nhìn thấy người phụ nữ che mặt tỉnh lại.

“Thưa dì, tôi có thể nói chuyện với dì một lát không?” Thủy Mộ Hàn kéo ghế ngồi trước mặt bà.

Đồng Nhân liếc Thủy Mộ Hàn một cái, khẽ gật đầu. Bà biết anh chính là Thủy Mộ Hàn, Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Huy, chồng trước của Hoa Thiên Tầm.

“Dì thật sự là bảo mẫu Phương Hoa đã chết 16 năm trước ở nhà họ Bối ư? Dì tìm Bối Trạc?” Sau khi nhìn thấy tin nhắn kia, Thủy Mộ Hàn có điều tra qua về trận hỏa hoạn năm đó ở nhà họ Bối.