Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 219: Bút Ghi Âm



Căn phòng bị cháy khi đó là phòng trẻ, báo đài đưa tin có một người chết.

Đồng Nhân có chút trầm tư… chậm rãi ngước mắt nhìn Thủy Mộ Hàn.


Ngay sau đó, bà gật đầu một cái, “Tôi chính là Phương Hoa, tôi chưa chết, nhưng cũng bị thiêu cháy đến không ra hình dạng gì rồi. Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều, cho nên mới tới Hong Kong tìm Bối Trạc.”

“…”

“Tôi muốn cho ông ấy biết bí mật liên quan tới 28 năm trước, ông ấy không tin tôi, muốn đưa tôi tới cục cảnh sát. Tôi không đi, tôi bỏ trốn.”

Nghe vậy, con ngươi Thủy Mộ Hàn bỗng nhiên co rụt lại: “Bí mật gì?’

Người phụ nữ khàn giọng nói, thậm chí có thể nói là có chút yếu ớt không rõ. Thủy Mộ Hàn chuyên chú lắng nghe bà nói, khắc từng chữ vào trong lòng.

Lần này Đồng Nhân im lặng rất lâu, nhíu chặt mi tâm, bàn tay theo ý thức siết chặt.

Bà đang do dự, cảm xúc trong lòng phức tạp.

“Tôi gọi dì là dì Phương đi, ở Hong Kong không có chuyện tôi tra không được. Cho dù dì không nói, tôi cũng có biện pháp khiến Bối Trạc nói cho tôi biết. Nói thật với tôi đi, người của tôi đã bắt đầu đi tìm hiểu quan hệ giữa Bối Kỳ và Hoa Thiên Tầm rồi, tôi tin tưởng rất nhanh sẽ biết được sự thật.” Thủy Mộ Hàn âm trầm nói, mặt ngoài còn duy trì một chút khách khí.

“…”

“Nhà họ Bối chỉ có một đứa trẻ, đó chính là Bối Kỳ. Vụ cháy trong phòng trẻ trước đây hẳn là có quan hệ với cô ấy đúng không? Dì đang bảo vệ cô ấy? Bí mật của nhà họ Bối có liên quan tới cô ấy?”

“…”

“Dì chỉ là một bảo mẫu nhỏ bé, xứng đáng để dì bảo vệ cô ấy, khả năng duy nhất chính là… cô ấy là thân nhân của dì? Dì Phương, suy đoán của tôi đúng không?”

“…”

“Kỳ thật tôi vẫn luôn thấy khó hiểu, tại sao dáng dấp của Hoa Thiên Tầm và dì Bối lại giống nhau như vậy. Trước kia tôi sẽ cho rằng là trùng hợp, người giống nhau cũng không lạ lắm. Hiện tại tôi không cho là vậy rồi, một trong hai người bọn họ mới là con gái nhà họ Bối đi, hay nói là cả hai, dì và Bối Trạc có tư tình?


Dì Phương, thời gian của dì không nhiều, mặc dù tôi không biết dì trải qua chuyện gì nhưng tôi nghĩ tâm địa của dì hẳn là lương thiện, dì cũng không có ý muốn hại người. Nhưng mà cưng chiều quá độ sẽ hại chết người. Một người tâm trí cũng sẽ bởi vì suy nghĩ quá nhiều tới đồ vật mình muốn mà dẫn đến mất phương hướng, hậu quả đó thiết nghĩ không tưởng tượng được. Chẳng lẽ dì không muốn gặp người dì muốn gặp sao?”

“…”

“Dì cũng biết bệnh tình của mình, chẳng lẽ dì sẽ an tâm ra đi sao? Nếu không phải dì có tâm nguyện chưa hoàn thành, dì sẽ không ở trước khi chết tới Hong Kong. Xin lỗi, lúc dì hôn mê tôi đã tìm trong túi xách của dì giấy tờ xác nhận thân phận, trong lúc vô tình phát hiện một thư mời từ bệnh viện thẩm mỹ, còn có một tờ giấy nhắn cho Bối Trạc. Tôi tuyệt đối tin tưởng dì không phải tới đây để phẫu thuật thẩm mỹ, đây chẳng qua chỉ là cái cớ để che mắt người.”

Cùng với giọng nói khách khí của Thủy Mộ Hàn, suy nghĩ của Đồng Nhân đã bay xa rồi, bà nghĩ tới quá khứ trước đây.

Người trẻ tuổi trước mắt nói không phải không có đạo lý, đâm thẳng vào lương tâm của bản thân.

Trải qua một hồi giằng co, Đồng Nhân rốt cuộc mấp máy cánh môi.

“Được rồi, tôi nói rõ mọi chuyện cho cậu biết. Thời xưa có ly miêu hoán thái tử, ngày nay cũng có thật giả thiên kim, cậu có tin không? Kỳ thật, Bối Kỳ là con gái tôi, lúc ở phòng sinh tôi đổi con bé với Hoa Thiên Tầm…”


Đương nhiên bà sẽ không đem chuyện Bối Kỳ phóng hỏa nói cho Thủy Mộ Hàn.

Đồng Nhân đương nhiên cũng không biết trong túi áo Thủy Mộ Hàn có một cây bút ghi âm…

Rời khỏi phòng bệnh, Thủy Mộ Hàn lập tức gọi điện cho Lục Hướng Nam.

“Tôi mặc kệ cậu dùng phương pháp gì, lập tức giúp tôi lấy được DNA của Bối Trạc, phải nhanh, tôi có việc cần dùng gấp.”

Đồng thời, anh lái xe tới cửa hàng Hoa Thiên Tầm.

—————

Bối Trạc vừa về tới nhà, vậy mà nhìn thấy Lã Giai Vi và Bối Kỳ.

“Hai mẹ con quay về sao không nói với ba một tiếng để ba đi đón.” Nhìn má lúm đồng tiền ngọt ngào của Bối Kỳ, Bối Trạc càng thêm mâu thuẫn trong lòng.

“Còn không phải con gái rượu của anh muốn tạo bất ngờ cho anh ư. Con bé sợ anh một mình ở Hong Kong đón lễ Giáng sinh sẽ cô đơn, cho nên mẹ con em đổi vé máy bay về sớm hơn dự kiến. Anh xem đi, con gái anh đau lòng anh còn nhiều hơn em đó, làm hại em muốn ăn dấm rồi nè.”

Lã Giai Vi rót ly nước cho Bối Trạc, ngồi cạnh chồng.

“Ba, con nhớ ba muốn chết, đây là quà tặng của con nha. Dù ngày mai mới là lễ Giáng sinh nhưng con hiện tại chúc ba một tiếng Giáng sinh vui vẻ trước, người nhà chúng ta đều vui vẻ.”

Bối Trạc mấp máy khóe miệng, ông nhận quà của Bối Kỳ.

Cảm nhận được bầu không khí vui vẻ hòa thuận trong nhà, ý niệm đem bí mật này vào quan tài lại dâng lên.

Ông sao có thể ích kỷ phá hủy không khí vui vẻ này như thế, có thể dùng cách khác để bù đắp cho Hoa Thiên Tầm, không nhất định phải nhận nhau.

“Ba…. người ta không ở Hong Kong, ba có nhớ con không…”

Bối Kỳ làm nũng trong ngực mình, Bối Trạc liền không cách nào làm gì được rồi, nghe giọng nói ngọt ngào của cô, khuôn mặt tươi cười của cô, ông liền không đành lòng xé nát mọi thứ của cô, không đành lòng tổn thương cô, duy trì tình trạng hiện tại là phương pháp tốt nhất rồi.


Bối Trạc giống như ngày thường ôm Bối Kỳ, sờ mái tóc mềm mại của cô, “Ba đương nhiên nhớ con rồi, con gái rượu tri kỷ, là chiếc áo khoác nhỏ trong lòng ba.”

“Ha ha ha…”

Phòng khách vang lên tiếng cười như chuông bạc của Bối Kỳ, Lê Dĩ Hoan ở trên lầu muốn mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không mở ra được.

Vừa về tới Hong Kong, không biết thế nào bà lại luôn mệt mỏi choáng váng. Mấy ngày du lịch ở châu Âu kia rất kỳ quái là bà vẫn bình thường, một chút cảm giác choáng váng cũng không có.

Thân thể này của bà không biết có phải có vấn đề rồi không, hôm nào bà phải đi bệnh viện kiểm tra cặn kẽ.

—————-

Gõ cửa một cái, Nguyễn Hàm đẩy cửa đi vào văn phòng Đường Diệc Sâm.

“Mọi người đều ở đây à, vậy mà không gọi em một tiếng, hơn nữa còn là trà chiều nha.” Đoạn Vô Ngân và Jack nhàn nhã ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà còn có cà phê đậm đặc thơm nức, bánh tart trứng và các loại điểm tâm nhỏ…

Chính là ngay cả Thủy Tâm Nhu cũng ở đây, cô ngồi bên cạnh Đường Diệc Sâm.

Nguyễn Hàm theo bản năng lạnh lùng liếc cô một cái.

Thủy Tâm Nhu cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

Tổng giám đốc Liên Khải là chồng cô, cô tùy lúc tới thăm dò là chuyện bình thường, dựa vào cái gì mà một người ngoài như cô ta lại tức giận, còn tỏ thái độ cho cô xem?

Cô đến đó, thì thế nào?

Cô là bà Đường danh chính ngôn thuận, cũng không phải không thể lộ ra ngoài sáng.

Thủy Tâm Nhu tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Hàm, còn kiêu ngạo ngẩng cao cằm.

Nguyễn Hàm khó chịu trong lòng nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, môi cô vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

Chỉ là khi mắt đối mắt, ánh mắt Nguyễn Hàm không che giấu sự khinh miệt trào phúng: “A… chị dâu, chị cũng ở đây à? Tập đoàn Vạn Huy của chị thật tốt nha, giờ này không cần đi làm.”

“Đúng thế, phúc lợi ở Vạn Huy chúng tôi luôn rất tốt. Lại nói, tôi thương chồng tôi, cho nên đặc biệt mang trà chiều tới cho anh ấy. Vô Ngân bọn họ vừa khéo cũng ở đây cho nên mọi người cùng ngồi xuống tâm sự. Nguyễn phó tổng, nếu như cô không để ý thì có thể ngồi cùng.”

Thủy Tâm Nhu khí chất cao quý trước sau vẫn giữ phong phạm, khuôn mặt xinh đẹp cũng tràn đầy ý cười ngọt ngào mê người.

Cô và Đường Diệc Sâm quả thực như trẻ sinh đôi, cô dính chặt vào người anh, chỉ kém ngồi lên đùi anh thôi.

Nguyễn Hàm nhìn thấy rất khó chịu, không tự chủ, phần bụng dưới của cô lại âm ỉ đau.

Cô khẽ nhíu lông mày.

Đoạn Vô Ngân nheo mắt lại, “Nguyễn Hàm, nếu tới liền cùng nhau uống trà tâm sự đi.”

Bảo cô ngồi ở đây xem Thủy Tâm Nhu và Đường Diệc Sâm ân ái, não cô bị cửa kẹp à?

Đó là không thể nào!

“Không được, em còn có việc, em lại đây tìm Diệc Sâm ký tên mà thôi.” Nói xong, cô đưa hồ sơ trong tay cho Đường Diệc Sâm xem.

Phút chốc, Thủy Tâm Nhu trực tiếp ôm eo Đường Diệc Sâm, ngay cả khuôn mặt cũng dán lên vai anh. Cô cười nhìn Nguyễn Hàm, “Nguyễn phó tổng, vậy thì tiếc quá nha. Hôm nào đi, chỉ cần cô còn ở Liên Khải, chúng ta vẫn còn cơ hội uống trà chiều.”

Ký xong, Đường Diệc Sâm trả hồ sơ lại cho Nguyễn Hàm, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm: “Nguyễn Hàm, Giáng sinh vui vẻ, quả táo này cho em.”

Anh tiện tay đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo bên trong có một quả táo cho cô.

“Cảm ơn!” Nguyễn Hàm rốt cuộc nở nụ cười xuất phát từ nội tâm, cầm quả táo Đường Diệc Sâm cho rời đi.

Đáy lòng cô không nhịn được mà dâng lên một dòng nước ấm, ngay cả cơn đau âm ỉ dưới bụng cũng thuyên giảm.

Lúc đi qua phòng thư ký, bước chân Nguyễn Hàm theo phản xạ tự giác ngừng lại, xuyên qua cửa kính sát đất, cô nhìn thấy trên bàn nhóm thư ký cũng có môt hộp táo giống như hộp mà Đường Diệc Sâm tặng cô.

Cô đứng ở cửa ra vào gõ một cái, hỏi: “Mấy người đẹp, táo của mấy chị em cũng do Tổng giám đốc tặng sao?”

“Xem như là Tổng giám đốc cho đi, nhưng em thấy vợ tổng giám đốc đem đến, hình như là chủ ý của chị ấy, nói em phát cho mỗi người một quả táo.”

“Chị Đường rất tốt nha, ngay cả trà chiều cũng cho tụi em một phần.”

Nhóm thư ký còn đang mải mê khen Thủy Tâm Nhu tốt, Nguyễn Hàm đã nghe không vô rồi, cô cất bước đi đến cửa thang máy.

Cô tiện tay ném hộp táo kia vào thùng rác.