Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 209: Tâm Anh Ấy Căn Bản Không Ở Trên Người Em



Ánh mắt tràn đầy tò mò kia của Đoạn Vô Ngân nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm: “Anh Sâm, anh muốn thay Nguyễn Hàm sao? Không phải cô ấy làm được việc ư? Năng lực cũng rất tốt.”

Màu sắc đồng tử Đường Diệc Sâm dần dần thay đổi, vẻ mặt lạnh nhạt làm cho người ta không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, “Cô ấy không thích hợp sống ở Hong Kong, nước Mỹ phù hợp để cô ấy phát triển hơn.”


Đoạn Vô Ngân vô vị nhún vai một cái, “Em tôn trọng quyết định của anh, anh làm như vậy nhất định là có lý do. Có lẽ em nên nói chuyện với cô ấy một chút, đầu óc cô ấy có chút cố chấp. Thành thật mà nói, Liên Khải đang đứng trước tình cảnh không mấy lạc quan, nội bộ nếu có thay đổi, bên ngoài cũng sẽ có suy đoán và ảnh hưởng, hiện tại không thích hợp thay thế vị trí Phó tổng giám đốc. Năm sau có lẽ sẽ tốt hơn chút. Jack đã tới, anh không cần lo lắng, có anh ấy kiềm chế cô ấy.”

Đường Diệc Sâm khẽ nhăn mặt, hơi trầm tư, tay chống cằm.

Giá cổ phiếu của Liên Khải đang trong giai đoạn phục hồi, vị trí quyền chủ tịch của anh còn ngồi chưa nóng, quả thực mỗi một thay đổi đưa ra sẽ có ảnh hưởng nhất định tới tình hình hiện tại.

Cho dù anh muốn… anh cũng phải thận trọng!

“Được, cậu trước nói chuyện với cô ấy một chút đi. Qua năm, tôi tính để cô ấy đảm nhiệm chức Giám đốc điều hành khu vực Âu Mỹ, cuộc sống ở nước ngoài tương đối thích hợp với cô ấy.”

“Giám đốc điều hành khu vực Âu Mỹ nghe cũng được, không thể nói là kém hơn chức Phó tổng Liên Khải, cô ấy có năng lực đảm nhiệm.”


“Đúng rồi, gần đây cô ấy thế nào? Cậu có nghe nói cô ấy đang hẹn hò gì không?”

“Thấy mấy lần cô ấy cùng đối tượng hẹn hò ăn cơm, có được hay không em cũng không rõ lắm. Em cũng thật lo cho cô ấy, chỉ sợ cô ấy nghĩ không thông, càng nghĩ càng sai. Dù sao cũng là bạn học, lại là bạn tốt, em không muốn nhìn thấy cô ấy phạm sai lầm. Ngoại trừ chuyện này ra, còn lại cô ấy rất tốt, duyên phận chỉ là kém một chút thôi.”

“Chuẩn bị đi họp đi.. Tôi cũng hy vọng cô ấy tốt, cũng hy vọng cô ấy tìm được hạnh phúc của mình.” Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm Đoạn Vô Ngân, ánh mắt anh vô cùng kiên quyết, không một chút do dự.

“Em biết, anh là người đàn ông tốt, một lòng với vợ, không biết là anh đạp vận cứt chó hay chị dâu vận khí kém đây.” Khẽ nhếch môi mỏng, Đoạn Vô Ngân nở nụ cười sâu xa.

“Có rảnh châm chọc tôi không bằng cậu tìm một người phụ nữ tự mình thể nghiệm đi. Đi, đi họp thôi.”

Đường Diệc Sâm liếc Đoạn Vô Ngân một cái, anh đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài.

Lưu manh nhíu mày, Đoạn Vô Ngân cũng đứng dậy đi theo sau anh.

Mỗi lần thấy dáng vẻ ngọt ngào muốn chết của Đường Diệc Sâm, anh dám chắc là anh nghiêm túc, cũng chỉ có Nguyễn Hàm giống đầu lừa tiếp tục sa ngã.


Làm không tốt, phía trước là vực sâu sẽ không thể quay đầu lại được!

————–

Đường Diệc Sâm đảm nhiệm vị trí quyền chủ tịch lần đầu tiên mở cuộc họp cấp cao, đa phần mọi người đều tới, bao gồm Jack.

Anh dõi mắt đảo qua, duy chỉ không thấy Đường Thiên Hào.

“Trần Rừng, anh có thông báo cho Giám đốc kinh doanh tới họp không?”

“Chủ tịch, ngày hôm qua tôi đã gửi email, sáng nay cũng điện thoại thông báo cho các thư ký thêm lần nữa, để các cô ấy thông báo cho cấp trên của mình tham gia cuộc họp đúng giờ.”

“Bây giờ anh lấy thân phận thư ký trưởng của quyền chủ tịch gọi cho ông ấy thêm lần nữa đi.”

“Vâng, chủ tịch.”

Dưới cái nhìn chăm chú của nhóm quản lý cấp cao, Trần Rừng bấm điện thoại cho Đường Thiên Hào, chỉ có điện thoại ở nhà của ông là kết nối được, có người nghe máy.

“Bà Đường, chào bà! Tôi là thư ký trưởng của chủ tịch, sáng nay không thấy Giám đốc kinh doanh đi làm. Tôi muốn biết tại sao ông ấy không tới, có chuyện gì sao?”

“Thư ký Trần à, ngại quá, ông Đường nhà tôi tối qua bị trúng gió, sốt cao không bớt, giằng co một buổi tối hiện tại chỉ mới vừa chợp mắt. Tôi vốn định chút nữa nhắn với thư ký ông ấy, không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã gọi tới.”

Đường Diệc Sâm ý bảo Trần Rừng mở loa ngoài sang hướng anh, anh mở miệng nói, “Thím hai, phiền thím nói với chú hai cứ an tâm ở nhà dưỡng bệnh. Liên Khải có con, chú không cần lo lắng. Con sẽ nói với Giám đốc tài vụ, chú hai nghỉ phép có lương, sẽ không thiếu một đồng, cho dù muốn nghỉ bao lâu cũng được.

Người lớn tuổi, thân thể nhất định sẽ có vấn đề, phải thận trọng. Con và viện trưởng bệnh viện Đồng Nhân là anh em, để con nói với cậu ấy một tiếng, chờ chú hai khỏe một chút, thím cùng chú ấy tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng xem. Phải kiểm tra cẩn thận một chút, chớ khinh thường, không lưu tâm ngày nào đó chuyển thành bệnh nặng thì không tốt rồi.”

Đối phương im lặng một chút, một hồi điện thoại mới truyền ra tiếng thím hai Ninh Thải Ngọc, “Diệc Sâm có lòng rồi, hôm nào thím sẽ dẫn chú ấy đi kiểm tra cẩn thận.”

Không chờ vợ mình cúp máy, Đường Thiên Hào ngồi bên cạnh Ninh Thải Ngọc nháy mắt đen mặt, tròng mắt nổi lên một cỗ bão táp nặng nề.


Đường Diệc Sâm muốn đá ông ra Liên Khải, không có cửa đâu!

Anh cả một ngày không trở về Liên Khải, ông vẫn sẽ tử thủ!

Thân thể ông không có bệnh, còn rất tốt đây!

Ánh mắt sắc bén như báo săn hiện lên chút giận dữ, vẻ mặt Đường Diệc Sâm cực kỳ nghiêm túc, “Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người. Tại đây, tôi xin tuyên bố một chút, đừng tưởng rằng mình là quản lý cấp cao liền có thể phớt lờ quy định và chế độ của công ty, cho dù là ai cũng không có đặc quyền đó. Mọi việc đều làm theo quy định.”

Bên dưới yên tĩnh phảng phất như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Toàn thân Đường Diệc Sâm tản ra khí thế vương giả mà thản nhiên, cho dù là chớp mắt, nhíu mày, gật đầu…. cũng tràn đầy mị lực không chê vào đâu được.

Đôi mắt sắc bén như ưng kia, thâm trầm như có thể thấy rõ tâm cơ của người khác, không có ai có thể chạy trốn dưới mắt anh.

“Được rồi, bắt đầu họp thôi. Tin rằng mọi người đều nhận ra trong cuộc họp hôm nay có thêm một thành viên mới gia nhập. Trước khi đi họp chắc hẳn mọi người cũng đã nhận được thông báo từ phòng Tổng giám đốc về việc điều chỉnh chức vụ.

Tôi xin giới thiệu với mọi người, người ngồi cạnh Nguyễn phó tổng là Jack, anh ấy sẽ đảm nhiệm chức Giám đốc tiêu thụ. Nếu Đường Thiên Hào không quay lại, anh ấy sẽ kiêm nhiệm luôn chức Giám đốc kinh doanh.

Về quyền hạn của Nguyễn phó tổng, tôi đã đưa ra một số điều chỉnh, sau này cô ấy chủ yếu phụ trách công việc hành chính của Liên Khải. Tôi hoàn toàn công nhận năng lực làm việc của Nguyễn phó tổng, cô ấy cũng là trợ thủ đắc lực cho tôi. Tuy nhiên cân nhắc đến việc tôi phải kiêm nhiệm chức quyền chủ tịch bề bộn công việc, cho nên tôi để cô ấy tiếp quản một phần công việc hàng ngày của tôi.”

“…”

Lúc nhìn thấy phòng Tổng giám đốc gửi email điều chỉnh chức vụ, tâm Nguyễn Hàm liền lạnh thật lạnh, lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Mặc dù Đường Diệc Sâm tán thưởng cô trước mặt mọi người nhưng thay đổi này sự thật là giáng chức cô.

Anh để cho Jack tới tiếp quản công việc trước kia của cô, trên thực tế tương đương là tước đi thực quyền của cô rồi, hơn nữa cũng không còn mối liên quan công việc nào với Đường Diệc Sâm.

Sau này cơ hội cô mượn chuyện công tới tìm anh càng ngày càng ít.

Với năng lực của cô lại phải đi quản lý công tác hành chính rườm rà quả thực là phí phạm nhân tài.

A…. Đường Diệc Sâm, rốt cuộc anh đã có hành động, anh sợ sao?

Nếu trong lòng anh không có bất kỳ suy nghĩ không phải nào, sao anh lại muốn thuyên chuyển em đi?

Nguyễn Hàm đã không nghe lọt nội dung sau đó trong cuộc họp, trái tim cô đang xoắn xuýt, tan vỡ…..

Ngón tay cô không tự chủ nắm chặt, mơ hồ run run.

————-

Cuộc họp vừa kết thúc, Đoạn Vô Ngân liền dẫn Jack đi làm quen với quy trình vận hành nội bộ của Liên Khải, bao gồm quan sát Nguyễn Hàm bàn giao công việc cho anh.

Tất cả mọi người đều học ở trường Havard, có thể nói là bạn bè, cũng hiểu nhau.

Nửa năm trước, nếu không phải trong nhà Jack xảy ra chút chuyện khiến anh phải ở lại Mỹ, sợ rằng Đường Diệc Sâm sẽ không mời cô trở về.

A…… chẳng khác nào sử dụng cô xong liền đem cô đá đi sao?

Bất kể là mục đích nào, cô cũng không cam lòng!

Giao phó công việc xong thì Jack rời đi, Đoạn Vô Ngân vẫn còn nán lại văn phòng Nguyễn Hàm. Anh kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt cô, sâu xa nhìn cô.

“Nguyễn Hàm, anh muốn nói chút chuyện với em.”

“Vô Ngân, anh muốn nói gì? Đường Diệc Sâm tìm anh nói hộ à? Chuyện thay đổi lớn như vậy hai anh cũng không báo trước với em một tiếng, còn khai đao với em, các anh thật đúng là coi em như bạn tốt ha.” Tức giận nhìn chằm chằm Đoạn Vô Ngân, Nguyễn Hàm bĩu môi, giọng nói cô mang theo ý châm chọc.

“Nguyễn Hàm, không phải anh ấy nhờ anh. Anh đứng trên lập trường bạn bè quan tâm em. Hong Kong không thích hợp với em, qua năm em trở về Mỹ đi. Diệc Sâm cũng không có ác ý gì, anh ấy vẫn luôn coi em là bạn tốt, đối tác tốt, là em đã thay đổi, trở nên muốn nhiều hơn, cũng quá phận hơn.

Anh ấy đã kết hôn rồi, cho dù em ôm bất kỳ ảo tưởng gì với anh ấy thì cũng nên ngừng lại thôi, nếu không… thiêu thân lao đầu vào lửa sẽ chỉ là em. Hơn nữa, còn khiến cho mọi người không vui, cần gì phải vậy chứ? Đàn ông tốt còn rất nhiều, huống chi, tâm anh ấy căn bản không ở trên người em.

Những năm này, anh chính mắt chứng kiến tình cảm giữa anh ấy và Tâm Nhu. Anh ấy nghiêm túc, không có lừa gạt, anh ấy là thật tâm yêu. Em đừng tham gia vào hôn nhân của bọn họ nữa, anh ấy sẽ không có ý với em đâu.”