Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 208: Tức Nghẹn



Hoa Thiên Tầm nhận cuộc gọi của Ỷ Kình Thiên, giọng nói của cô rất nhẹ, mặt mày còn thoáng ánh lên ý cười.

Đó là đãi ngộ chất lượng tốt mà Thủy Mộ Hàn ngồi cùng cô gần hai tiếng cũng không nhận được. Ăn bữa cơm này, cô không phải mượn cớ đi toilet thì tự mình nói chuyện với con trai, hoàn toàn không để ý tới anh.


Thật vất vả có con trai hỗ trợ mới lấy được số điện thoại của cô, nếu không, cô ngậm miệng không nói.

Loại cảm giác không được để ý tới này thật mẹ nó khiến anh khó chịu, anh cũng khẳng định não có nước mới ngồi chỗ này không đi, trái lại còn hy vọng thời gian đừng trôi qua nhanh như vậy, bữa cơm này phải ăn lâu một chút.

Anh hy vọng có thể gặp cô lâu một chút, tốt nhất là trở lại như trước kia.

Đôi mắt Thủy Mộ Hàn lóe ra ánh lửa rực rỡ, anh gắt gao trừng mắt nhìn cô nói chuyện với người đàn ông khác mà gạt hai người bọn họ sang một bên.

Ánh mắt phẫn nộ kia của anh rất u oán, quả thực có thể giết người, cũng bắn ra ánh sáng ảm đạm không nhiệt độ.

“Em bây giờ đang ở nhà hàng cảnh biển.”

“…”

“Em đã ăn cơm xong rồi, khẩu vị vẫn tốt, hôm nay không làm ầm ĩ.”

“…”

“Sắp rồi, em chuẩn bị về.”

“…”

Thủy Mộ Hàn nghe rất rõ ràng, không sót một chữ. Giọng điệu kia của Hoa Thiên Tầm, ngữ điệu kia.. ừm, cực giống lúc bọn họ yêu đương, rất dịu dàng, tràn đầy tình ý.

Người phụ nữ đáng chết, lại xem anh như trong suốt, còn ở trước mặt anh lớn mật cùng người đàn ông khác nói chuyện. Một ngọn lửa giận vô hình lập tức bùng nổ trong lòng Thủy Mộ Hàn, còn có một cỗ vị chua nồng đậm lan tràn trong lòng anh, toàn thân anh không thoải mái, trong lòng khó chịu, nét mặt anh cũng càng thêm lạnh nhạt.


“Hoa Thiên Tầm, em không biết lúc ăn cơm với người khác nói điện thoại là không lễ phép ư? Con của mình cũng không để ý, em làm mẹ thế nào vậy, lỡ Duệ Duệ không vui thì phải làm sao? Em có nghĩ tới cảm thụ của con hay chưa?”

Nghe vậy, Hoa Thiên Tầm chỉ khẽ nhíu mắt liếc Thủy Mộ Hàn, cô vẫn nói xong lời cô muốn nói, không để ý anh ồn ào.

“Ừm… em biết rồi, em chuẩn bị ra tới, tạm biệt!”

Cúp điện thoại, Hoa Thiên Tầm lúc này mới trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn, nét mặt cô bình tĩnh, dường như rốt cuộc không gợn được chút song nào, tính tình cô cũng tốt đến lạ thường, không nổi bão với anh, chỉ lạnh lùng châm chọc.

“Thủy Mộ Hàn, anh không biết lúc người ta nói chuyện điện thoại mà xen vào, lớn tiếng ồn ào là không lễ phép sao? Mẹ anh không dạy qua anh à?”

“Hoa Thiên Tầm…” Lửa giận cháy hừng hực đã vọt tới yết hầu nháy mắt lại lặng yên.

Mặc dù Thủy Mộ Hàn nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh vẫn đè nén lửa giận không bộc phát, giọng nói từ tính cuối cùng cũng mềm xuống.

“Ừm… có chuyện gì sao?” Hoa Thiên Tầm ngạo nghễ ngẩng cằm, hơi nghiêng đầu nhìn anh.


“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi em có ăn thêm chút gì nữa không?” Tức giận trong lòng sắp lấy mạng Thủy Mộ Hàn rồi, đáng chết, lời nói và suy nghĩ của anh, cơn giận của anh lại không hòa hợp.

Bởi vì… trong lòng anh khó chịu thế nào thì anh cũng không dám nổi giận với Hoa Thiên Tầm, anh sợ cô không tiếp tục để ý đến anh.

“Không cần, tôi ăn no rồi.” Nói xong, Hoa Thiên Tầm ngoắc tay ra hiệu tính tiền.

“Em có việc gấp sao? Bây giờ phải đi rồi?” Thủy Mộ Hàn buồn bã nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tràn ngập chờ mong.

“Ừm!”

“Vậy Duệ Duệ thì sao? Con nhớ em làm sao bây giờ? Con muốn đi cùng với em thì làm sao? Con muốn ở cùng em? Con muốn ôm em đi ngủ?”

Hoa Thiên Tầm nở nụ cười ngọt ngào như cây đón gió xuân, “Thủy Mộ Hàn, đây không thuộc phạm vi của tôi, anh có cách mà, trước kia anh làm thế nào thì bây giờ cứ làm thế đó. Xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm.”

Giống như phát giác có chút mùi thuốc súng, Thủy Thịnh Duệ đảo mắt qua lại nhìn Thủy Mộ Hàn và Hoa Thiên Tầm.

Trong nháy mắt, cậu cũng cảm thấy cha rất đáng đời, mặc dù cậu nhớ mẹ nhưng cậu không có nói qua mấy lời kia, hoàn toàn là cha tự mình nói, giống như cô nhỏ nói vậy — thật không có tiền đồ!

“Hoa Thiên Tầm…”

“Này… anh gọi tên tôi có phải đột nhiên cảm thấy tên tôi rất êm tai, gọi gọi liền rất thuận miệng không?”

Nhìn gương mặt Thủy Mộ Hàn căng cứng, sắc mặt cũng đen thui, Hoa Thiên Tầm có chút cảm khái, đồng thời cũng mơ hồ đau.

Thủy Mộ Hàn, anh cũng thật khốn kiếp, lại lấy con trai ra làm cớ, thật không có phẩm cấp!

Đôi mắt đẹp toát ra sự khinh bỉ, Hoa Thiên Tầm không đợi Thủy Mộ Hàn thanh toán xong, cô hôn lên gò má Thủy Thịnh Duệ, cũng ghé vào tai cậu thì thầm vài câu. Ngay sau đó, cô cầm túi xách lên rời đi.

“Duệ Duệ, mẹ nói gì với con vậy?”

Thủy Mộ Hàn vừa tính tiền vừa duỗi cổ nhìn chằm chằm bóng lưng dứt khoát của Hoa Thiên Tầm, đồng thời hỏi con trai bên cạnh.

“Mẹ nói mẹ rất yêu con. Mẹ có việc đi trước, hôm nào sẽ dẫn con và chú Kình Thiên đi công viên trò chơi chơi, còn dẫn bọn con đi xem phim. Cho nên con phải ngoan ngoãn, không được quậy cũng không khóc.”

Con trai, con nhìn tiền đồ của con xem, bị người bán ngược lại còn kiếm tiền cho người ta đó!

Con quên chiều nay con đã hứa gì với ba sao? Đà này xoay còn nhanh hơn gió!

Không đợi thối tiền, Thủy Mộ Hàn ôm Thủy Thịnh Duệ nhanh chân đi ra ngoài.

Anh mới từ thang máy đi ra, từ xa liền thấy Hoa Thiên Tầm leo lên một chiếc xe. Anh nhớ rõ đó là xe Ỷ Kình Thiên.

Người phụ nữ đáng chết, cô đi cùng anh ta sao?

Thủy Mộ Hàn không chút do dự nhanh chóng đi ra ngoài, đặt Thủy Thịnh Duệ ở ghế trẻ con ở sau, lái xe đuổi theo.

Anh thấy xe Ỷ Kình Thiên và Hoa Thiên Tầm đi vào một chung cư cao cấp.

“Duệ Duệ, con ngoan ngoãn ngồi yên nha, không được lộn xộn, ba xuống xe hỏi thăm đường, nhanh lắm.”

Ba đây là muốn làm thám tử tư sao? Giống mấy chú diễn viên trên TV, theo dõi mẹ.

Cái hiểu cái không, Thủy Thịnh Duệ chăm chú nhìn bảo vệ chung cư nói chuyện với Thủy Mộ Hàn.

“Chào anh! Chiếc xe vừa rồi đi vào nhìn không tệ nha, xe sang nhìn thật có khí phách, có phải là của chủ chung cư này của các anh không? Người phụ nữ ngồi cạnh anh ta, bọn họ là vợ chồng hả? Thường xuyên ra vào chung không?”

Vừa nhắc tới chiếc Ferrari màu đỏ phiên bản giới hạn của Ỷ Kình Thiên, bảo vệ chung cư đặc biệt tự hào, thật sự là chủ của bọn họ, “Anh thật có mắt nhìn, liếc mắt liền biết chiếc xe đó rất sang trọng. Ờ… chiếc xe đó là chủ chung cư chúng tôi, anh Ỷ người ta là cơ trưởng đó, rất nổi danh trong giới hàng không, từng lên tạp chí, không có bê bôi.

Không biết người hay đi cạnh anh ấy có phải bạn gái không, nhưng tôi thường thấy họ cùng trở về, sau đó buổi sáng cùng đi ra. Xem ra bọn họ là người yêu đi, chuyện tốt cũng gần rồi. Tóm lại, chỉ cần anh Ỷ không có chuyến bay là có thể thấy họ ở bên nhau.”

Lời nói của bảo vệ chung cư không nghi ngờ gì là nhát dao tốt nhất đâm đau Thủy Mộ Hàn, máu giống như chảy ngược khắp người.

“Anh là bạn của anh ấy sao?”

“Gặp quỷ rồi, ai là bạn anh ta chứ, người phụ nữ kia chính là vợ tôi. Ranh con, anh còn dám nói lung tung về cô ấy và người đàn ông khác, cẩn thận tôi tìm người cắt lưỡi anh đó. Vợ chồng chúng tôi cãi nhau, vợ tôi hiện tại chẳng qua tìm bạn bè bình thường chọc tức tôi mà thôi, chúng tôi chẳng mấy chốc sẽ làm lành.”

Thủy Mộ Hàn lạnh lùng nói, đôi mắt hung ác trừng một cái, bảo vệ chung cư bị dọa tới nhũn chân. Anh ngậm miệng, không dám nói nữa.

Lạnh lùng trừng bảo vệ chung cư cảnh cáo, Thủy Mộ Hàn mang theo cơn giận khó mà dập tắt quay lại xe.

Anh lập tức gọi cho Lục Hướng Nam.

“Hướng Nam, cậu giúp tôi đào ra tư liệu về Ỷ Kình Thiên, bao gồm anh ta ở đâu, số phòng bao nhiêu… Nếu không làm được, về sau không cần quay về Vạn Huy làm nữa.”

“…”

Mặt đen lạnh lùng, môi mỏng mím chặt giống như người ta thiếu anh mấy triệu, Thủy Mộ Hàn lái xe rời đi.

Hỗn loạn nóng lòng, bất an như lửa đốt nhiễu loạn sự tỉnh táo của Thủy Mộ Hàn, nóng nảy thấp thỏm, sợ hãi khiến anh không cách nào bình tĩnh lái xe.

Anh hoàn toàn rối tung rồi, tức nghẹn!

Mẹ nó, nếu Hoa Thiên Tầm và Ỷ Kình Thiên ở bên nhau, anh giết chết hai người bọn họ!

—————–

Cửa thang máy vừa mở ra, âu phục phẳng phiu, khí thế bức người, Đường Diệc Sâm sải bước đi về văn phòng mình.

Anh nhấn máy nội bộ trực tiếp tới phòng trợ lý, gọi Đoạn Vô Ngân lập tức tới văn phòng một chuyến.

“Vô Ngân, Jack đã tới chưa?” Đôi mắt sắc bén giống như ưng nhìn chằm chằm Đoạn Vô Ngân, vẻ mặt bí hiểm khiến người ta không thấy rõ ngọn nguồn tâm tư.

“Đến rồi, anh ấy đã đến phòng HR, chút nữa em sẽ gọi anh ấy vào dự hội nghị thường lệ, văn phòng của anh ấy cũng đã chuẩn bị xong rồi.”

“Good!” Đường Diệc Sâm sờ nhẫn cưới, đôi mắt thâm trầm lóe lên, tiếp tục nói: “Nếu hiện tại thay đổi Tổng giám đốc thì ảnh hưởng tới Liên Khải thế nào?”