Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 207: Ai Nói Anh Không Ăn Thịt, Anh Chỉ Ăn Của Bà Xã Thôi



Nhìn thấy Nguyễn Hàm bày thức ăn ra, Thủy Tâm Nhu cũng bày đồ ăn mình mua ra, đôi mắt đẹp còn tỏ vẻ khinh bỉ.

Xì… Dựa vào cái gì mà tranh vị trí vợ cả với cô, cô ta là gì chứ!


“Đó là đương nhiên, ông xã của mình mình không thương, hy vọng ai tới thương hộ à? Nói đúng ra, người nằm trên giường bệnh là cha chồng tôi, chỉ bằng tầng quan hệ này, tôi càng phải tới, nếu không truyền ra ngoài, truyền thông người ta sẽ cho là tôi không hiếu thuận.

Hi hi, nào giống Nguyễn phó tổng, có thời gian thì đến thăm, không tới cũng không ai cảm thấy không ổn, đây đều là hợp tình hợp lý. Lại nói, mấy ngày nay Liên Khải như trên chiến trường, Nguyễn phó tổng nào có nhiều thời gian giống người con dâu tôi trắng đêm trông coi, điều này cũng dễ hiểu mà. Đây cũng là sự khác biệt giữa thân nhân và người ngoài, từ đầu đến cuối đều không thể đánh đồng.”

Thủy Tâm Nhu gắp một ít thức ăn đặt lên cơm, đưa tới trước mặt Đường Diệc Sâm, “A… há miệng!”

Đôi mắt thâm trầm từ lúc Thủy Tâm Nhu vừa vào đã hoàn toàn chiếm lấy cô, Đường Diệc Sâm hào hứng ngồi trước giường bệnh, môi mỏng gợi cảm khẽ nhếch.

Anh rất nghe lời, Thủy Tâm Nhu nói há miệng, anh liền há miệng, ăn đồ ăn tự tay cô đút.

“Nguyễn phó tổng, cảm ơn cô cố ý tới đây một chuyến. Cô cũng thấy rồi đó, tình huống của cha chồng tôi khá ổn, tôi và Đường Diệc Sâm cũng ở đây, huống hồ chú Huân cùng chú nhỏ, cô út bọn họ cũng tới thay phiên chăm sóc, chúng tôi vẫn ổn, cô cứ yên tâm đi, Diệc Sâm cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới công việc ban ngày.”


Đôi mắt gian xảo của Nguyễn Hàm bị sự ảm đạm bao phủ, giống như bịt kín một tầng sương mù, nháy mắt âm u, đáy mắt cũng toát lên tia lửa.

Cô trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, theo tiềm thức, ngón tay siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch, móng tay đâm thẳng vào trong da thịt.

Cô có lòng tốt mang cơm cho Đường Diệc Sâm, không nghĩ tới cô rất không thức thời xuất hiện, phá hư bầu không khí giữa bọn họ.

Đường Diệc Sâm lớn như vậy rồi còn đút cho anh ăn, thật là đạo đức giả!

Chột dạ đi, không có thực lực mới cố ý tỏ ra ân ái!

“Diệc Sâm, em biết anh thích ăn nhất là sườn nướng, anh nếm thử đi, đây là do bếp trưởng khách sạn Tứ Quý làm, ăn rất ngon.”

Không cam lòng yếu thế, Nguyễn Hàm gắp một miếng sướn nướng đưa đến trước mặt Đường Diệc Sâm.

Rụt rè, ngại ngùng… hoàn toàn không nhìn thấy trên người cô!


Nhìn chằm chằm miếng sườn nướng trước mặt, Đường Diệc Sâm nhíu mày không vui.

Mẹ nó, người phụ nữ không biết xấu hổ này vậy mà tuyên chiến với cô. Nháy mắt, Thủy Tâm Nhu cũng nổi giận, cô gắp một ít rau xanh lấp đầy miệng Đường Diệc Sâm.

“Nguyễn phó tổng, ngại quá, ông xã tôi hiện tại không thể ăn bậy bạ, đặc biệt không thể ăn mặn. Dạ dày anh ấy không tốt, bác sỹ nói anh ấy phải ăn kiêng, rau xanh là thích hợp nhất. Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, anh ấy phải chuyển sang ăn chay, không có cửa ăn thịt đâu.” Đôi mắt đẹp tràn đầy cảnh cáo chuyển động.

Đường Diệc Sâm đã nuốt rau xanh trong miệng rồi, miếng sườn nướng của Nguyễn Hàm còn ở trước mặt anh.

Than nhỏ, anh khẽ mở môi mỏng, rất nghiêm túc nói: “Nguyễn Hàm, cảm ơn em tới đây một chuyến. Thật sự là dạ dày anh không tốt, bác sỹ nói rồi, anh phải ăn thanh đạm một chút. Bà xã anh cũng là vì tốt cho anh, anh nghe theo cô ấy.”

Thoáng chốc, Nguyễn Hàm nghiêm mặt, cho dù lửa giận cháy tới cực điểm, cô vẫn duy trì sự quan tâm, hào phóng.

Khóe miệng giật giật, cô rút tay về, đặt xuống bên cạnh bát dĩa.

“Ờ… thế à, vậy anh nên chú ý nhiều vào, đừng ăn mặn, kiên trì ăn chay đi, nếu không ngày nào đó sẽ chết nhanh lắm.”

Thủy Tâm Nhu tức giận bĩu môi, Đường Diệc Sâm nhíu mày, cũng híp mắt lại.

“Cảm ơn lời khuyên của Nguyễn phó tổng, tôi sẽ chăm sóc tốt chồng tôi, tôi sẽ liên tục nhắc nhở anh ấy lúc nào nên ăn thịt, lúc nào nên ăn chay. Không nên đụng ngay cả nhìn cũng không được, nếu không anh ấy quả thật chết rất nhanh!”

“Chị dâu quả nhiên biết quan tâm, thật sự là người vợ tốt! Nhưng có đôi khi chỉ là lúc nào cũng nhìn chằm chằm cũng không được, nào biết anh ấy có thể hay không bị kìm nén mà lòng ngứa ngáy, ăn vụng cũng không phải không thể. Làm người thật không thể quá chắc chắn được.”

Mỉm cười chế nhạo Thủy Tâm Nhu, Nguyễn Hàm tiếp tục nói: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, em phải đi hẹn hò đây. Em đêm nay chỉ tiện đường ghé qua thăm chủ tịch mà thôi, ông ấy không có việc gì thì tốt. Chị dâu, có hiếu là chuyện tốt, tuyệt đối đừng vất vả quá mà ngã bệnh, vậy không tốt đâu, Sam sẽ đau lòng đó. Lỡ như chị không lưu tâm, mùi thơm của thịt này rất dễ dụ người, là người ai lại không thích ăn thịt, đúng không?”

“Nguyễn Hàm, em nên đi đi, nếu không lại trễ đó.” Đôi mắt sâu không thấy đáy của Đường Diệc Sâm loáng thoáng ánh lửa nhảy động.

“Bà xã anh nói không thể tùy tiện ăn bậy, anh nghe cô ấy, đây là tôn trọng cô ấy, anh cũng sẽ tự hạn chế. Anh nghĩ em đa tâm rồi.”


Đôi mắt đẹp lập lòe lửa giận, Nguyễn Hàm đen mặt bỏ đi. Lời nói của Đường Diệc Sâm đủ rõ ràng, đây là lần đầu tiên anh trực diện trả lời cô, cũng hạ lệnh đuổi khách với cô.

Chẳng khác gì anh gián tiếp thừa nhận tầm quan trọng của Thủy Tâm Nhu với anh, trong lòng cô thật sự cảm thấy khó chịu.

Cô không tin anh thật sự động lòng, chưa bao giờ có, hiện tại cô lại sợ rồi!

Đường Diệc Sâm cưới cô ta chỉ vì muốn củng cố địa vị ở Liên Khải, anh không thể thật sự yêu cô ta, nhất định sẽ không…

————-

Nguyễn Hàm đi rồi, Thủy Tâm Nhu cũng lười đút Đường Diệc Sâm, mặt thối ngồi lên ghế sofa, hờ hững với anh.

Nếu cô tới chậm hay là đêm nay không đến, ai dám cam đoan mọi thứ đều gió êm sóng lặng.

Thật tức chết cô, người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà quá coi trọng bản thân chứ.

Quá tiện rồi, làm tiểu tam nạy chân tường nhà người ta cũng nạy vui vẻ như vậy, không biết hổ thẹn!

“Bà xã… cười một cái…. đừng nghiêm mặt nữa, sẽ có nếp nhăn, anh sẽ đau lòng.” Nói rồi Đường Diệc Sâm ngồi xổm trước mặt Thủy Tâm Nhu, hai tay nâng mặt cô đối diện với mình.

“Đường Diệc Sâm, đáng đời anh ăn chay, từ hôm nay trở đi, anh cũng chỉ có thể ăn chay. Hừ, đừng nghĩ tới việc ăn thịt!”

“Được, ban ngày anh ăn chay, ban đêm nếu đói bụng, anh đem em gặm.” Đường Diệc Sâm cụng trán vào trán Thủy Tâm Nhu, nhẹ nhàng ma sát.

“Đường Diệc Sâm, anh sẽ nhân lúc em không có ở đây ăn vụng sao?” Thủy Tâm Nhu vặn lỗ tai Đường Diệc Sâm hỏi.

“Đồ ngốc, anh dám cam đoan Đường Diệc Sâm anh chỉ có một người phụ nữ là Thủy Tâm Nhu, tuyệt đối không hai lòng! Người của anh và tâm của anh đều chỉ thuộc về Thủy Tâm Nhu, đời này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp đều như vậy, em không vứt được anh đâu, anh muốn bám theo em.”

“Nếu anh dám hai lòng với em, em khẳng định sẽ giết anh, biết không?”

“Biết, bà xã lớn nhất!”

“Được rồi, anh ăn cơm đi, em cũng đói bụng nữa. Đêm nay mặc dù em nói là mời chị Hoa ăn cơm, bò bít tết người ta vừa bưng lên mới ăn hai miếng liền nghĩ tới anh ở bệnh viện còn chưa ăn cơm, cho nên em đi. Bây giờ nhớ tới món bò bít tết kia, đáng tiếc a, nghĩ tới nước miếng sắp chảy ra rồi.”

Thủy Tâm Nhu đáng thương nhìn Đường Diệc Sâm.

“Đồ ngốc, anh đói không sao, lỡ em đói đến nhũn người vậy làm sao bây giờ?” Đường Diệc Sâm gõ trán Thủy Tâm Nhu.

Ngay sau đó, anh kéo cái ghế tới, cũng bưng thức ăn qua.

“Nào, chúng ta cùng ăn, có phúc cùng hưởng!”

“Đường Diệc Sâm, người ta không phải nói anh thích ăn sườn nướng sao? Xem thử đi, đồ ăn bên kia ngon lắm, còn là bếp trường khách sạn Tứ Quý làm, sao anh không ăn? Không cần ở trước mặt em ra vẻ đáng thương nha!”

“Anh có nói qua với em anh thích ăn sao? Anh chỉ thích ăn đồ bà xã anh thích…” Đường Diệc Sâm gắp một miếng da vịt giòn tan đút vào trong miệng Thủy Tâm Nhu.

Coi như anh thức thời, Thủy Tâm Nhu cũng gắp một miếng thịt quay đút Đường Diệc Sâm. Đồ Nguyễn Hàm đem tới còn nguyên.

Ai nói anh không ăn thịt, anh chỉ ăn đồ của bà xã thôi!

Hơn nữa, chỉ cần ở cùng Thủy Tâm Nhu, cho dù chỉ ăn rau xanh, anh cũng cảm thấy đặc biệt có mùi vị!

————-

Hoa Thiên Tầm bị ánh mắt cực nóng của Thủy Mộ Hàn nhìn chằm chằm đến toàn thân không được tự nhiên, cô đã viện cớ đi toilet tránh mấy lần rồi.

Nếu không phải có Duệ Duệ, cô thật muốn theo đuôi Thủy Tâm Nhu rời đi.

“Mẹ, nếu buổi tối Duệ Duệ nhớ mẹ thì làm sao bây giờ? Con đã lâu không gặp mẹ rồi.”

Thủy Thịnh Duệ kéo túi xách Hoa Thiên Tầm ra, cậu móc điện thoại của cô ra, nhập vào một dãy số, ấn gọi.

“Đây là điện thoại của Duệ Duệ, mẹ phải gọi điện cho con thường xuyên nha, gọi số này nhất định sẽ gặp được Duệ Duệ. Nếu mẹ và Duệ Duệ ở cùng một chỗ thì tốt rồi.”

Nhìn thấy đôi mắt nhỏ của Thủy Thịnh Duệ tràn ngập chờ mong, Hoa Thiên Tầm không đành lòng ngăn cản hành vi cầm loạn điện thoại của cậu.

“Ừm, mẹ nhớ rồi, sẽ gọi điện cho Duệ Duệ.”

Trừng mắt liếc Thủy Mộ Hàn, Hoa Thiên Tầm cầm điện thoại lại, cũng ấn tắt.

Điện thoại của anh lập tức không vang nữa, điện thoại Hoa Thiên Tầm lại vang.

Thủy Mộ Hàn rướn cổ lên nghiêng mắt liếc nhìn, anh nhìn thấy màn hình báo là Ỷ Kình Thiên, nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú đen thui.