Yêu Cung

Chương 1044-45: Tự đạo diễn



Đây là tâm niệm của Âu Dương, hiện tại Thanh Nhi tựa hồ cũng có tâm niệm này.

- Vù...

Lại một mũi tên xuất thủ, khi mũi tên này bay ra, đồng thời tung bay uốn lượn như một con rồng, cả mũi tên vừa xoay tròn vừa tung bay, nhìn qua vô cùng hoa lệ, nhưng Âu Dương lại biết, trong mũi tên hoa lệ này lại chứa sát khí, nếu hôm nay người ở chỗ này chính là Ngụy Bỉnh Dập, không dùng bất cứ lực lượng gì, hoàn toàn dựa vào nhãn lực, sợ rằng cũng rất khó né tránh mũi tên này.

Mũi tên này hầu như đạt được trình độ khi mình rong ruổi sa trường trước kia, nhưng loại trình độ này vẫn còn kém Âu Dương hiện tại rất xa.

Âu Dương khẽ mỉm cười, toàn bộ thế giới phảng phất như chỉ còn lại Thanh Nhi và hắn. Âu Dương cứ đứng ở đó, sau đó toàn thân hắn nhẹ nhàng nhảy lên độ cao khoảng chừng nửa thước.

Trong nháy mắt nhìn thấy Âu Dương nhảy lên. Thanh Nhi sửng sốt, nàng thật sự không ngờ ngay cả sát cơ của mũi tên này ở đâu, Âu Dương cũng có thể nhìn thấy.

- Chơi cái gì đây!

Ngụy Bỉnh Dập thấy Âu Dương nhảy lên như vậy có chút cổ quái, nhưng không cần người khác lý giải, bởi vì khi Âu Dương nhảy dựng lên, mũi tên của Thanh nhi lấy một hình thái đường pa-ra-bôn lướt qua dưới chân Âu Dương.

Trong nháy mắt mũi tên xuất hiện dưới chân Âu Dương, Âu Dương vừa vặn từ phía trên hạ xuống dẫm lên phía trên. Lại là loại tình huống này, mũi tên Thanh nhi bắn ra mang tới cho người ta cảm giác giống như nàng và Âu Dương đang diễn trò, hai người phảng phất như đã diễn luyện trò này nghìn vạn lần. Lúc nào nhảy, lúc nào bắn tên, tất cả đều phảng phất như được thiết kế. Trên thực tế Thanh nhi cũng hiểu được, bọn họ tuyệt đối không có bất cứ diễn luyện gì, trong nháy mắt mình xuất thủ Âu Dương đã biết tất cả.

Khi mũi tên của mình xuất thủ, hắn đã có thể tính toán chính xác quỹ tích phi hành của mũi tên, đồng thời tìm được chỗ yếu nhất của mũi tên, dùng phương thức không thể tưởng tượng hóa giải! Lúc này Thanh nhi mới minh bạch cái gì là núi cao còn có núi cao hơn.

Kỳ thực khi Âu Dương búng tay phá giải mũi tên thứ nhất của nàng, Thanh nhi đã biết đây tuyệt đối là một chuyên gia tiễn thuật!

Nếu lý giải đối với tiễn thuật không đạt đến trình độ lên đến cực điểm, như vậy người đó tuyệt đối không có khả năng không sử dụng bất cứ lực lượng gì vẫn có thể bắn bay mũi tên giống như Âu Dương!

- Còn mũi tên thứ ba!

Âu Dương nhìn Thanh nhi, lúc này trong thôn đã không còn ai lên tiếng, nếu như nói mũi tên thứ nhất còn có người hoài nghi Âu Dương sử dụng tiên thuật, như vậy mũi tên vừa rồi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Âu Dương có phải sử dụng tiên thuật hay không, trên cơ bản mọi người đều có thể nhìn ra.

- Được! Mũi tên thứ ba của ta tên là Nhị Long Hí Châu, ngươi tiếp đi!

Trên cây cung của Thanh nhi đồng thời mắc lên hai mũi tên, khi nhìn thấy động tác của Thanh nhi, người trong thôn đều trầm trồ kêu hay. Nhị Long Hí Châu của Thanh nhi từ trước đến giờ chưa bao giờ thất thủ. Khi thôn trang này đánh nhau với thôn bên cạnh, một cung hai tên này của Thanh nhi từng khiến hai cao thủ bức lui.

Hơn nữa mặc dù vừa rồi Âu Dương có thể khắc chế một mũi tên, nhưng không ai cho rằng hắn có thể đồng thời khắc chế hai mũi tên, dù sao mũi tên của Thanh nhi cực mạnh, có thể từ hai phương hướng khác nhau cùng bắn trúng một vị trí, hơn nữa thậm chí có thể khống chế tốc độ trước sau.

- Tiểu cô nương, ngươi rất chấp nhất!

Âu Dương khẽ gật đầu, với thực lực hiện giờ của Âu Dương, cho dù không sử dụng bất cứ lực lượng gì, mười mũi tên đồng thời bay tới Âu Dương vẫn có cách đánh rơi toàn bộ.

Đương nhiên, cũng không phải nói Âu Dương không thể đánh rơi nhiều hơn, chủ yếu là vì tốc độ phi hành của mũi tên quá nhanh.

Nếu như không sử dụng lực lượng, tốc độ cực hạn Âu Dương có thể đạt được chính là đồng thời đánh rơi mười mũi tên.

Có thể mười mũi tên không tính là nhiều, trên thực tế nếu như mười mũi tên đồng thời bay đến, trong nháy mắt tốc độ của Âu Dương hầu như có thể lưu lại tàn ảnh trong mắt người bình thường, đó vẫn là không sử dụng bất cứ lực lượng nào, hoàn toàn dựa vào thân thể làm được.

- Tránh thoát mũi tên thứ ba của ta trước rồi hay nói!

Trên trán Thanh Nhi đã toát mồ hôi, đây là lần đầu tiên nàng đụng phải một người tinh thông tiễn thuật như vậy, mặc dù Thanh Nhi rất không chịu thua, nhưng nàng cũng phải thừa nhận, Âu Dương có lẽ siêu việt hơn nàng rất nhiều.

- Không hay rồi... Không hay rồi...

Bỗng nhiên, một trận tiếng vang từ đầu thôn truyền đến, sau đó Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập đều nhướng mày. Trong nháy mắt hai mũi tên quấn vào nhau giống như hai con độc xà bay về phía bên trái và bên phải Âu Dương. Trong thoáng chốc Âu Dương thất thần cũng là lúc mũi tên bay đến, không thể không nói Thanh nhi rất biết nắm chặt thời cơ. Nếu là Âu Dương trước đây, đối mặt với mũi tên này cũng chỉ có thể bất lực, nhưng lúc này Âu Dương không giống lúc trước, cho dù trong lúc hấp tấp cũng không thể nào bối rối trước hai mũi tên trước mặt.

Âu Dương vẫn như trước, dùng tay trái và tay phải đồng thời phân kích hai mũi tên, mũi tên thậm chí còn chưa kịp sản sinh biến hóa vị trí đã bị Âu Dương đánh rơi khỏi không trung!

- Làm sao có thể!

Thanh Nhi thật sự không ngờ, trong lúc Âu Dương thất thần, mình bắn tên vẫn không thể nào khiến người này rối loạn. Khi mình xuất thủ, người này tuyệt đối không thể nhìn thấy quỷ kế phi hành của mũi tên, nhưng khi mũi tên bay đến trước mặt Âu Dương, trước sau chỉ cách nhau vài giây, nhưng trong vài giây này Âu Dương lại có thể phán đoán ra quỹ tích phi hành của mũi tên. Người này thật sự đáng sợ, tiễn thuật của hắn đã thông thần sao?

Có thể nói như vậy, tiễn thuật của Âu Dương tuyệt đối đã thông thần, hắn chính là đại diện thành tựu cao nhất của tiễn thuật, lúc này cho dù Âu Dương đứng ra nói, tiễn thuật của ta chính là không thể vượt qua, bởi vì tiễn thuật của ta là tối cao nhất, từ nay về sau không có người nào có thể đi tiếp, có lẽ cũng có không ít người tin tưởng.

Đồng dạng là tiễn thuật, vị trí của Âu Dương chính là cao nhất, chính là không thể bị vượt qua, thậm chí ngay cả mô phỏng theo cũng không có khả năng.

Đương nhiên, Âu Dương không thể ngu ngốc nói như vậy, con đường tu luyện vĩnh viễn không có chừng mực, bất luận cảnh giới của ngươi rất cao, ngươi vẫn có thể phát hiện phía trước của ngươi vẫn có con đường tiến lên, tiễn thuật cũng chính là như vậy.

- Làm sao vậy!

Nghe thấy có người kêu lên không tốt, tráng hán răng nanh nghiêm mặt hỏi.

- Người của Lưu gia thôn….

Người thanh niên thất sắc nhìn tráng hán răng nanh vội vã mở miệng nói, xem ra tráng hán răng nanh này có địa vị không thấp trong thôn.

- Người của Lưu gia thôn đến thì cứ đến, có gì mà hay với không hay! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tráng hán răng nanh thực sự không rõ, không phải chỉ là người của Lưu gia thôn sao, có cái gì mà ngạc nhiên ?

- Nhưng... Nhưng Lưu gia thôn ngoại trừ Lưu nhị chạy thoát, những người khác đều chết cả rồi!

Dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của người thanh niên và lời nói trong miệng hắn đều khiến mọi người ở đây hít một ngụm lãnh khí, Lưu gia thôn không nhỏ hơn Liên gia thôn của bọn họ bao nhiêu.

Lúc này người thanh niên lại nói người của Lưu gia thôn đã chết hết? Chuyện này là thế nào chứ?

Lưu gia thôn có bốn năm nghìn người, cho dù trên vạn tên đạo tặc xông đến tuyệt đối cũng không thể đồ tẫn Lưu gia thôn, hơn nữa hiện nay mặc dù loạn thế, nhưng làm gì có đến vạn tên đạo tặc?

- Là ai làm!

Liên Hổ nhìn thấy trong mắt người thanh niên có mấy phần khiếp sợ, dù sao Lưu gia thôn chỉ cách Liên gia thôn bốn năm mươi dặm, nếu như Lưu gia thôn bị đồ tẫn, vậy tiếp theo Liên gia thôn có thể cũng sẽ nguy hiểm.

- Là... Là tiên nhân...

Những lời này của người thanh niên vừa xuất khẩu, bất giác ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, còn Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập chỉ biết cười khổ. Chuyện này là thế nào chứ, mặc dù nói đại bộ phận phàm nhân trong mắt tiên nhân đều chỉ có thể xem là kiến hôi, nhưng hai người bọn họ cũng không đến mức nhàm chán đi đồ tẫn thôn trang của phàm nhân!

- Là các ngươi!

Liên Hổ chỉ vào Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, trong mắt mang theo vài phần đề phòng. Dù sao thôn trang của bọn họ mấy năm nay đều không đụng phải tiên nhân, hiện giờ hai tiên nhân này bỗng nhiên xuất hiện ở đây, Lưu gia thôn bên cạnh lại bị đồ tẫn cả thôn, rất dễ làm cho người khác có liên tưởng không tốt.

- Tiểu tử, ngươi chỉ tay lần nữa, ta sẽ không ngại đồ tẫn cả làng ngươi!

Ngụy Bỉnh Dập là thân phận gì, bây giờ bị một con kiến hôi chỉ vào, hắn đương nhiên không vui, nếu như không phải ngại Âu Dương đang muốn thu đồ đệ, hắn không tiện xuất thủ, phỏng chừng Liên Hổ hiện tại đã là một cỗ thi thể!

- Thật sự là các ngươi!

Thanh Nhi nghe thấy Ngụy Bỉnh Dập nói, cũng tưởng Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương tàn sát Lưu gia thôn, lúc này trên mặt Thanh Nhi lộ vẻ đề phòng nói:

- Trong làng chúng ta đều là con người, hai vị tiên nhân, chúng ta không có bảo vật gì, không biết nhị tiên....

- Hắc! Nghĩ cái gì vậy! Lão tử có nói ta đã đồ tẫn Lưu gia thôn sao? Lão tử căn bản chưa từng nghe nói đến thôn trang đó!

Ngụy Bỉnh Dập cũng phiền muộn, nếu như mình thực sự đồ thôn, bị người ta bắt được xem như mình mất mặt, nhưng lần này mình thực sự không làm gì cả. Dưới loại tình huống này lại bị người ta hiểu lầm thành người đồ thôn! Lẽ nào trên mặt mình có viết mấy chữ ta thích đồ thôn hay sao?

Nghe Ngụy Bỉnh Dập nói, Liên Hổ đương nhiên không tin, nhưng Thanh Nhi lại gật đầu nói:

- Thượng tiên nói không sai, với thực lực của hai vị tiên nhân, chúng ta căn bản không có sức hoàn thủ, cho nên hai vị tiên nhân không có khả năng lừa gạt chúng ta!

Quả nhiên, Thanh Nhi vừa nói xong câu này, những người trong làng vừa rồi còn đề phòng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng lâm vào trầm tư.

Trong mắt con người tiên nhân chính là tồn tại không gì không làm được, nếu như hai tiên nhân này có mưu đồ gì với thôn làng của bọn họ, còn cần nhiều lời như vậy làm gì, trực tiếp bắt tất cả mọi người, sau đó muốn làm cái gì cũng vô cùng dễ dàng.

- Không tốt rồi...

Bỗng nhiên, lại có một thanh âm truyền đến, nhưng lúc này không cần hắn nói xảy ra chuyện gì, bởi vì từ phía xa đã có thể nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, rất hiển nhiên tiên nhân tiêu diệt Lưu gia thôn có lẽ đã xuất hiện ở bên cạnh.

- Việc này thật kỳ quái!

Ngụy Bỉnh Dập không phải kẻ ngu si, tiên nhân lại buồn chán đi đồ thôn? Cho dù có nhàn rỗi thế nào cũng không làm chuyện nhàm chán như vậy.

Âu Dương mỉm cười, dùng một ngón tay viết hai chữ lên lòng bàn tay của Ngụy Bỉnh Dập. Sau khi cảm thụ được hai chữ này, Ngụy Bỉnh Dập bừng tỉnh đại ngộ, sau đó trên mặt xuất hiện một tia khinh thường.

- Thủ đoạn này thực sự thấp kém!

Ngụy Bỉnh Dập đương nhiên minh bạch ý tứ của Âu Dương, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, trong nháy mắt lại trở về trạng thái ban đầu.

- Thấp kém hay không thấp kém không phải then chốt, then chốt dùng tốt là được rồi!

Âu Dương phóng nhãn nhìn ra xa, chỉ thấy từ xa có bốn Linh Tiên trắng trợn phá hủy khắp thôn, bốn người này phảng phất như phát cuồng, đối mặt với vô số con người vô tội bị giết chết, trên mặt bốn người còn có một luồng khoái ý.

Có thể tưởng tượng, bốn người này có lẽ đều xem con người là loại kiến hôi, trong mắt bọn hắn, kiến hôi sinh ra chính là để cho bọn hắn giết chết, không biết trước đây rất lâu bọn hắn cũng là kiến hôi, chỉ có điều vận khí của bọn hắn tốt hơn một chút, biến thành con kiến hôi cường đại mà thôi.

- Là tiên nhân! Chạy mau!

Liên Hổ cũng không chạy vào trong thôn, lúc này tiên nhân đồ thôn, cho dù có nhiều phàm nhân trở về cũng chỉ có đường chết, so với uổng phí chịu chết không bằng rút đi, chí ít có thể lưu lại một chút huyết mạch cho thôn làng.

- Tiểu răng nanh này xem ra cũng không phải một kẻ hoàn toàn mãng phu!

Ngụy Bỉnh Dập nhìn thấy Liên Hổ đưa ra quyết định, hắn mỉm cười. Nếu như Liên Hổ ồn ào quay về, như vậy hắn chỉ có thể là một mãng phu, hiện nay chỉ cần là một người thông minh, chắc chắn sẽ đưa ra quyết định đào tẩu chứ không phải chạy về chịu chết.

- Ngươi không phải muốn thu ta làm đồ đệ sao? Nếu như ngươi có thể cứu thôn làng chúng ta, ta sẽ bái sư!

Khi Thanh Nhi chạy qua người Âu Dương, bỗng nhiên nhìn Âu Dương mở miệng nói.

Nghe thấy Thanh Nhi nói, Âu Dương dùng ngón trỏ của mình điểm vào mũi tiểu nha đầu nói:

- Tiểu nha đầu, ngươi quên rồi sao, vừa rồi ngươi đã nói nếu thua sẽ làm đồ nhi của ta, hiện tại lại chơi trò quỷ này với ta!

Động tác của Âu Dương lần này hoàn toàn là sự yên mến của một trưởng bối thích một vãn bối, nhưng khuôn mặt Thanh Nhi thoáng chốc ửng đỏ. Dù sao lúc này Âu Dương nhìn qua mới hai lăm, hai sáu tuổi, trong thôn làng như vậy, người nào cũng cực kỳ bảo thủ, chưa nói là động tác vừa rồi vô cùng thân thiết, cho dù là Liên Hổ có quan hệ tốt nhất với Thanh nhi cũng không dám tùy tiện kéo tay Thanh Nhi!

- Ngươi... Ngươi...

Thanh Nhi bị động tác của Âu Dương hoàn toàn khiến cho đỏ mặt, Ngụy Bỉnh Dập đứng bên cạnh nhìn thấy màn này liền phá lên cười:

- Ha ha ha ha! Tiểu cô nương, hắn không phải tình ca ca của ngươi, hắn là sư phụ của ngươi, ngươi đừng tưởng hắn chỉ hai lăm, hai sáu tuổi, trên thực tế hắn còn lớn hơn tổ gia gia của ngươi vô số lần!

- A...

Liên Thanh Nhi nghe thấy câu nói của Ngụy Bỉnh Dập cũng vô cùng sửng sốt, dù sao bất luận nhìn như thế nào Âu Dương cũng chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi. Mặc dù không tính là tuấn mỹ, nhưng cũng tương đối thanh tú, nhưng hiện tại Ngụy Bỉnh Dập lại bỗng nhiên nói Âu Dương còn lớn tuổi hơn thái gia gia của nàng...

- Ngươi rốt cuộc có cứu hay không!

Thanh Nhi kỳ thực cực kỳ sốt ruột, dù sao mỗi khắc trôi qua, thân nhân của nàng lại có người chết đi, nếu như hôm nay Âu Dương thực sự thấy chết mà không cứu, như vậy nàng cũng chỉ có thể đào tẩu.

- Không cần ta cứu, ngươi xem, đã có người xuất thủ !

Âu Dương chỉ về phía xa, mọi người bỗng thấy một cái bóng tử sắc từ xa bay tới, sau đó cái bóng tử sắc vung tay lên, bốn người đang ở trong thôn trắng trợn phá hủy đột nhiên bay lơ lửng.