Yên Vũ

Chương 54: Chuộc nàng ta ra khỏi Xuân Hoa lâu



Đi theo Lộ Nam Phi vào cửa hông của Tuyên phủ rất thuận lợi. Vòng qua bức tường bình phong ở cổng*, dọc theo hành lang khúc khuỷu, đi một lúc lâu, lại vòng qua một cái hồ và hòn non bộ, từ xa xa nhìn thấy hiện lên trên thảm cỏ xanh một lớp cánh hoa hải đường phấn nhạt, gió nhẹ hiu hiu thổi qua, cành hoa hải đường khẽ vỗ vào cột đá đỏ thẫm của đình nghỉ mát.



(*link tham khảo hình: http://www.yiyuanyi.org/guoxue/200905/9145.html)

Trong đình nghỉ mát, hai nha hoàn mặc váy lụa màu hồng cầm chén trà yên lặng đứng ở một bên.

Tuyên Thiệu thì đang ngồi đối diện cách bàn đá với một cô gái. Trong tay cầm quân cờ, dừng ở phía trên bàn cờ, vô cùng chuyên chú.

Yên Vũ không để ý, đụng vào sau lưng Lộ Nam Phi.

Lộ Nam Phi cúi đầu nhìn xuống nàng, trên mặt như khối băng hình như có chút ý cười trào phúng.

Yên Vũ xoa xoa cái mũi bị đụng đau. “Đột nhiên dừng lại sao không nói một tiếng?”

“Không phải thính giác của ngươi từ trước đến nay rất tốt sao?” Lộ Nam Phi không chút lưu tình đáp lại một câu.

Yên Vũ nhíu nhíu mày, không phản bác lại. “Lúc này Tuyên công tử có lẽ không tiện gặp ta?”

Lộ Nam Phi cúi nhìn nàng, hơi gật đầu.

“Xin Lộ đại nhân giúp chuyển lời cho công tử, sáng nay tiểu thư nhà ta bị đón vào cung. Nàng ấy có ý với Tuyên công tử, có lẽ là công tử biết…” Yên Vũ nâng mắt nhìn đôi bóng trong đình nghỉ mát, đột nhiêm cảm thấy lời còn lại không cần thiết nhắc tới. Thảo nào nhan sắc của Mục Thanh Thanh như vậy, lại nổi tiếng bên ngoài, cũng không thể thu hút Tuyên Thiệu quyến luyến nàng ta. Thì ra hắn đã sớm có người đẹp làm bạn.

Nàng ngẩng đầu nhìn Lộ Nam Phi. “Lộ đại nhân đã sớm biết bây giờ Tuyên công tử không tiện gặp ta nhưng cố ý dẫn ta đến đây là muốn cho ta tận mắt nhìn thấy cảnh này rồi tự ti mặc cảm sao?”

Yên Vũ khẽ cười, xoay người bỏ đi, chỉ khẽ ném xuống câu tiếp theo. “Lộ đại nhân thật sự đã quá lo lắng, Yên Vũ không phải là người không tự biết mình.”

Lộ Nam Phi sững sờ tại chỗ. Yên Vũ xoay người về phía trước, khuôn mặt tươi cười thoáng như ánh mặt trời chói mắt. Nàng thẳng sống lưng rời đi, nhưng như một cái gai ghim vào trong mắt hắn.

Tuyên Thiệu đang chơi cờ ở trong đình nghỉ mát, nghe chút động tĩnh liền nghiêng mặt nhìn sang thì chỉ thấy bóng lưng của Yên Vũ đã đi xa cùng với Lộ Nam Phi đang đứng ở hành lang.

Tuyên Thiệu vứt quân cờ được cầm trong tay đến mức ấm lên. “Biểu muội đánh ngần ngừ, đừng ngại cẩn thận suy nghĩ một chút, ta có việc, đi trước một bước.”

Cô gái áo hồng nhạt nghe vậy ngẩng đầu.

Tuyên Thiệu đã lắc mình ra khỏi đình nghỉ mát, trong nháy mắt liền đi ra ngoài được vài bước.

“Biểu ca…” Cô gái nhìn bóng lưng Tuyên Thiệu, chực khóc. Nhưng Tuyên Thiệu ngay cả đầu cũng không từng quay lại thì đã đi xa.

Yên Vũ vòng qua hòn non bộ, nhìn thấy trước mặt Tuyên Thiệu đang cười như không cười đứng ở bên cạnh hòn non bộ nhìn nàng.

“Tuyên công tử!” Yên Vũ lập tức khom người hành lễ.

Cúi đầu nhìn thấy khắp người mình bê bối vì cọ xát khi leo cây, vô cùng lúng túng đứng thẳng người.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Tuyên Thiệu liếc nhìn vết bẩn trên váy nàng, cười nhạt dời ánh mắt đi.

Yên Vũ hơi chần chờ, vẫn nói như trước: “Sáng nay tiểu thư nhà ta bị người trong cung đón đi.”

Tuyên Thiệu gật đầu, tựa như đang đợi câu sau của nàng.

Thấy nàng đang nói bỗng ngưng lại, thì nhướng mày nói: “Đây là chuyện tốt nha. Ta nên chúc mừng nàng ta có chốn về tốt?”

Đầu chân mày Yên Vũ khẽ nhíu. “Nô tỳ lo lắng vị Cao tổng quản kia sẽ dựa vào tiểu thư nhà ta mà gây bất lợi cho ngài.”

Tuyên Thiệu cong cong khoé miệng, tiến lên một bước, đưa tay nâng cằm của nàng lên, nói nhỏ: “Sao ngươi không cảm thấy rằng Mục Thanh Thanh sẽ làm việc cho ta?”

Yên Vũ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng nhiên đến gần, tim nhảy lên một nhịp, tiếng tim đập bùm bùm bên tai, thậm chí ngay cả tiếng bước chân trong hành lang cũng không hề nghe thấy.

“Nếu công tử có lòng lợi dụng tiểu thư nhà ta thì tối hôm qua sẽ không lặng lẽ rời đi không gặp nàng ta. Công tử không phải là loại người như vậy…”

“Ta là loại người như thế nào? Không phải là loại người như thế nào?” Tuyên Thiệu bỗng nhiên tới gần bên tai nàng, hơi thở ấm áp ập vào trên mặt nàng. “Ngươi dùng huân hương gì? Mùi không tệ.”

Yên Vũ mở to hai mắt nhìn, chưa có phản ứng. Tuyên Thiệu đã lùi lại một bước, nâng giọng phân phó: “Lộ Nam Phi, chuộc nàng ta ra khỏi Xuân Hoa lâu, sắp xếp hầu hạ bên cạnh ta.”

“Dạ!”

Yên Vũ quay đầu lại, thấy trong hành lang không chỉ có Lộ Nam Phi đang đứng.

Cách đó không xa còn có cô gái vốn đang chơi cờ cùng Tuyên Thiệu trong đình nghỉ mát.

Lúc này, cô gái đó đang hung hăng nắm chặt cái khăn trong tay, mặt không chút cảm xúc nhìn nàng.

Yên Vũ há hốc miệng, cuối cùng không nói ra được lời cự tuyệt.

Nàng đã sớm hiểu rõ, bất kể là Tuyên Thiệu trêu đùa nàng cũng được, thật sự có chút ý tứ với nàng cũng tốt, nàng cho tới bây giờ cũng không có đường cự tuyệt.

Vì chân tướng của tám năm trước, nàng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Cô gái trong hành lang đứng yên phút chốc, xoay đầu nói với thị nữ đi theo phía sau: “Xuân Hoa lâu là nơi nào? Sao biểu ca lại quen biết được nàng ta?”

Thị nữ kia lộ ra vẻ mặt ghét bỏ. “Biểu tiểu thư không cần để ý, đó là một nơi dơ bẩn, công tử cũng chỉ là ham muốn thứ mới mẻ.”

Cô gái kia gật đầu, tao nhã ném cái khăn, lướt đi xa.

“Đi theo ta.” Lộ Nam Phi đi lên phía trước.

Yên Vũ cúi người, theo hắn đi vào phía trong viện.

Lộ Nam Phi giao nàng cho Tuyên Hoà, vẫn là một khuôn mặt lạnh như băng. “Sau này ngươi chính là nha đầu bên người công tử, ta sẽ đi Xuân Hoa lâu chuộc thân cho ngươi liền.”

Yên Vũ nghe vậy thì gọi Lộ Nam Phi lại. “Có thể để nô tỳ và Lộ đại nhân cùng trở về một chuyến hay không?”

“Có thứ gì muốn lấy?” Vẻ mặt Lộ Nam Phi có chút không kiên nhẫn.

“Không phải. Má Từ luôn đối với ta không tệ, nô tỳ muốn từ giã với má Từ.” Giọng của Yên Vũ có vài phần ý cầu xin.

Lộ Nam Phi nhíu mày. “Không cần. Sau này ngươi chính là nha hoàn của Tuyên gia, làm việc phải theo quy củ của Tuyên gia, không thể tuỳ tiện giống như trước kia nữa.”

Hắn nói xong thì liếc mắt nhìn lên xuống cái váy đầy vết bẩn trên người Yên Vũ.

Yên Vũ im lặng trong phút chốc. “Xin Lộ đại nhân chuyển lời cho má Từ, ta hết thảy đều tốt.”

Lộ Nam Phi mím môi, xoay người bỏ đi, cũng không lên tiếng trả lời.

Yên Vũ thở dài. Xem ra cuộc sống sau này ở Tuyên gia sẽ vô cùng khó chịu nhỉ?