Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 47: Dưa chuột cùng hoa cúc



Vi Nhất Tiếu cùng Lâm Nhất Tầm đem ba điều tám luật quy tắc rình trộm đọc thật kĩ, lại cố ý hỏi thêm:

“Cơm chiều ăn no chưa?”

“Làm chi, rình trộm xong lại đi ăn khuya?”

“Không, nếu đang ở trên nóc nhà mà bụng lại thầm thì kêu, ta liền lập tức ném nàng vào phòng.”

“…Kia chờ chút, để em ăn khối bánh đã…”

Mọi sự xong xuôi, chỉ thiếu hành động.

Đợi cho mảnh mây bạc che khuất ánh trăng, con dơi lớn màu xanh mang theo cai bánh bao Ninja, từ phòng 066 tầng hai chi nhánh Duyệt Lai khách sạn bay ra, đẩy cửa cũng không hề phát ra tiếng vang, nhẹ nhàng đáp lên nóc phòng 818…

Không ngoài dự liệu, người trong phòng đêm khuya vẫn chưa đi ngủ, ba nữ tử trẻ tuổi cùng một bà lão tuổi già ngồi dưới ánh đèn xem xét một tờ giấy Tuyên Thành, đúng là bản phác thảo khối bia ‘Khống hạc’ kia, vô cùng nghiêm túc nghiên cứu, giấy vẽ bị soi đến muốn rách.

Bà bà kia vẻ mặt sắc bén, hạ giọng răn dạy hồng y nữ tử :

“A Mai, năm đó là ta cầu xin Bách Lý tông chủ ngoại lệ đề bạt ngươi đến vị trí đường chủ, hiện thời đã qua ba năm, ngươi vẫn không giải được bí ẩn này, lão thân biết nói thế nào với lời tông chủ giao phó? Ngươi cho là vị trí này để ngươi ngồi không? !”

Nữ tử tên A Mai kia cúi đầu, ngôn ngữ tuy cung kính, nhưng giọng điệu lộ rõ oán giận không cam lòng.

“A Mai khẩn cầu Điền bà bà thư thả chút thời gian. Hiện đã bắt được đào kép năm đó có quan hệ với tiền chưởng môn, tin tưởng không đến ba tháng nữa, nhất định tìm được nơi giấu chiếc nhẫn.”

Điền bà bà hừ lạnh, nhịn lục y nữ tử, trầm giọng hỏi:

“A Trúc, thế nào?”

Lục y nữ tử đảo mắt nhìn A Mai, thanh âm chanh chua truyền đến:

“Bắt được từ năm trước, tỷ tỷ làm việc cũng thật nhanh, hiện giờ vẫn đang do thám. Đơn giản là từ mấy trăm năm trước, hoàng quyền có tổ chức bí mật tên ‘Khống hạc’, liền cho rằng tổ chức này có liên quan đến thứ chưởng môn cầm trong tay, chỉ sợ tỷ tỷ giải thích hai chữ ‘Khống hạc’ này, hẳn có điều sai lầm đi.”

Một câu hai câu không ngớt tỷ tỷ, khẩu khí lại không có chút tôn trọng, lại nháy mắt nhìn nữ tử khác. Người kia lúc này hát đệm nói:

“A Mai tỷ tỷ mĩ mạo đa tình lại thông minh, là nhân tài trong nhóm chúng ta, làm việc chưa từng có gì bất ổn, chỉ là thấy tên tiểu bạch kiểm này tuấn tú, sợ rằng thương hương tiếc ngọc không nỡ xuống tay, ép hỏi cũng nhẹ bớt một hai phần đi?”

A Mai nhất thời tức giận đến phát run, lại bởi vì thủ trưởng ở bên không tiện phát tác, gằn giọng nói:

“A Mai hành sự bất lực, theo lý nên bị phạt. Chỉ cầu bà bà soi xét, đừng để đám người hắt nước bẩn lên người khác!”

“Đủ! Thật cũng được, giả cũng được. Tra không được chỗ giấu chiếc nhẫn, liền không có quả tốt mà ăn đâu. Tự bản thân đến gặp Bách Lý tông chủ giải thích đi!”

Nói đoạn, bà bà liền xoay người rời đi. Trong phòng còn lại ba người tiếp tục châm chọc khiêu khích nhau, sau lại dần dần phát triển đến công kích thân nhân tới mức khó nghe!

(à, là ‘xúc phạm’ tới cha mẹ đó mà!)

Tổng kết lại việc nghe cửa sổ phòng 818 kết quả là: triều Võ Tắc Thiên từng bố trí một cơ cấu vô tiền khoáng hậu (trước nay chưa từng có) tên gọi ‘Khống hạc phủ’, Trương Dịch Chi được phong làm chưởng quản hậu cung, thu thập rất nhiều nam sủng cùng văn nhân, khúc yến nịnh hót, làm phái đoàn hầu hạ.

Vi Nhất Tiếu có vẻ chưa từng nghe loại giải thích ‘bưu hãn’ (mạnh bạo) này, lúc này đi không được, ở cũng không xong, thần sắc cổ quái. Lâm Tiểu Tiên không tiếng động buồn cười, chọc chọc hắn da mặt mỏng, Vi Vi quay đầu trốn, mang theo nàng bay đến cách vách tiếp.

Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng vạch mái ngói, ánh sáng đèn lộ ra, Lâm Nhất Tần nhìn ngó xung quanh. Thì ra gian phòng này gồm bốn tên hòa thượng đang ở. Đầu đinh trống trơn nhữ bôi mỡ heo bóng loáng, lại bị ánh sáng phản chiếu, tựa như bốn bóng đèn siêu lớn rạng rỡ tỏa nhiệt, siêu chói mắt.

Lực sát thương của bóng đèn còn chưa đủ cường đại đến mức bức lui ET. Lúc này không khí ẩm nóng, bọn họ ỷ đêm dài nhân tĩnh, thoát y hết, chỉ còn mặc quần cộc lớn đến ngang đùi, lộ ra thân thể có thể sánh bằng mỡ heo cơ ếch kiện mĩ tiên sinh, biểu tình cực kì nghiêm túc đứng mặt đối mặt trong phòng làm trung bình tấn.

Lâm Tiểu Tiên ban đầu muốn cười phun, sau lại thấy cơ bắp bóng loáng, hối hận muốn nôn hết bữa cơm chiều ăn quá nhiều kia. Thật là mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây, không đến mười phút, liền đổi lại là Vi Vi nín cười muốn tắt thở.

Bốn hòa thượng mồ hôi ra như tương, đứng trung bình tấn, trong đó một tên nhịn không được hỏi:

“Nhị sư huynh, khống hạc công tuy lợi hại, nhưng cũng với nhẫn chưởng môn có quan hệ gì? Chúng ta đã đau khổ luyện nhiều năm, cũng không biết kết quả. Tông chỉ coi trọng nhất là sư huynh, chẳng biết có tin tức gì không?”

“Luyện đi, nhập môn đã sáu năm, ngay cả Lăng Nghiêm Kinh cũng không luyện đủ, không nhẫn nại, không định lực, chỉ tức giận không thì ích gì? Cầm Long thủ, Khống Hạc công, đều là thần công, luyện được đảm bảo không ăn mệt! Đây lại là cơ mật trọng yếu, tông chủ sao có thể nói với chúng ta.”

“Hài, cũng không biết a. Nhóm chúng ta nhập môn quá chậm, không luyện bằng Sư Tử Hống công của Lôi Tông, chỉ mấy tháng đã có bản lĩnh đả thương địch thủ”

“Kia sao không học Sở Tông đàn bà hạ độc đi? Chẳng phải nhanh hơn sao?”

“Chỉ nói thế thôi, sư huynh cần gì tuyệt tình vậy! Vạn Tiên đại hội lần này, nghe nói Sư Tông cũng Lôi Tông tông chủ đều đích thân tới?”

“Thế thì thế nào? Liền muốn gặp Bách Lý tông chủ kia? Hừ hừ, lúc đó đừng đứng gần quá, cẩn thần bà ta xem ngươi không vừa mắt, kim tằm cổ độc ban ra, đến lúc đó cả cầu xin tha thứ cũng nói không ra hơi đâu.”



Nghe nửa ngày trời, bốn tên hòa thường bát quái dong dài rất nhiều, vẫn không rõ khống hạc cùng chiếc nhẫn có quan hệ gì. Hai người nhìn nhau, quyết định đổi nơi khác thử xem. Vì thế Vi Vi mang Lâm Nhất Tần từ nóc nhà hạ xuống, đến gần góc tường, cúi người yên lặng lắng nghe.

Gian phòng khách ở này không giống hai gian trước, không đèn, ở nơi nóng ẩm thế này cũng đem cửa sổ đóng kín. Vi Nhất Tiếu ngưng thần yên lặng nghe động tĩnh trong phòng. Bốn vị khách đề đã đi vào giấc ngủ, chỉ có một người trong đó hô hấp có khi nhanh, khi chậm. Người này hiển nhiên luyện môn võ công cực kì đặc dị.

Chờ ‘dạo đêm’ ăn trộm là sở trường tuyệt kĩ của Vi Nhất Tiếu. Ngay cả cao thủ võ công tương đương, bình thường cũng không phát hiện ra tung tích của hắn. Lâm Nhất Tần khẩn trương đến mức trái tim đập thình thịch, che miệng che mũi không dám lớn tiếng thở. Chỉ đến khi Vi Nhất Tiếu im hơi lặng tiếng lục ra một thứ đồ, đem cửa sổ đóng tốt, làm tư thế ‘đắc thủ’.

Hai người quay trở về phòng, đóng cửa lớn cửa sổ kĩ càng. Vi Nhất Tiếu từ trong ngực lấy ra hai cuốn sách đóng tập buộc chỉ, ngoài bìa viết ‘Tùng Giang huyện chí’ (Tích truyện huyện Tùng Giang), gáy sách có chỗ rách, hiển nhiên đây không phải quyển sách hoàn chỉnh.

“Hắn giấu dưới gối, lấy ra cũng thật tốn công phu.”

Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tiểu Lâm biết trộm ra hai quyển sách này độ khó tuyệt đối đạt mức năm sao, tầm quan trọng có thể hiểu rõ.

Hai người dùng tay mở sách, bắt đầu cẩn thận mở ra xem.

Huyện chí là tác phẩm chuyên ngành ghi lại lịch sử, địa lý, phong tục, nhân vật, văn hóa, sản vật, khí hậu của một huyệt. Bản thứ nhất do Tả Hữu Biên soạn ghi lại hai mươi năm gần đây. Bản thứ hai do Quan Phương Thiết ghi chép, ghi lại từ năm Đường Bảo thứ mười (công nguyên năm 751) đến Nguyên Lai năm thứ mười bốn (công nguyên năm 1277).

Thì ra phủ Tùng Giang ở Đường Triều được gọi là huyện Hoa Đình, sau ở triều Nguyên được thăng lên thành phủ Hoa Đình, mười lăm năm trước mới đổi tên thành phủ Tùng Giang.

Huyện chí cũng không phải bí kíp gì khó tìm, nội dung hai quyển sách cũng không có điểm thần kì, Vi Nhất Tiếu kiểm tra đi kiểm tra lại cũng không phát hiện chỗ ghi đè hay xóa sửa, chỉ đợi ngâm nước hơ lửa xem có chữ viết ngầm gì không.

Hai bản huyện chí gáy sách còn mới, nội dung trang giấy lại bị lật đến cũ nát vô cùng, xem ra chủ nhân cũng mới lấy đọc được.

Lâm Nhất Tần cảm thấy phương thức xem này có chút quen mắt, đem sách khép lại, lại nhìn tổng thể có thể thấy không phải toàn bộ các trang đều cũ, chỉ có mấy chỗ mà thôi. Loại gập sách này có thể thường thấy ở tiệm thuê sách hoắc thư viện, vài tờ cũ nát thường chứa đoạn kinh điển, hoặc cần hài hòa xử lý ‘nhan sắc’ (?!), mới khiến độc giả lật đi lật lại xem.

Lâm Nhất Tần đem mấy nội dung trang bị gấp đọc đi đọc lại, nhẹ nhàng niệm tụng, tìm kiếm điểm tương tự.

“Năm Thiên Bảo thứ mười, tên huyện Hoa Đình…Nguyên Lai mười bốn, thăng từ huyện Hoa Đình lên phủ Hoa Đình…sau đổi tên thành phủ Tùng Giang…Hoa Đình, Hoa Đình, chút nội dung này đều nhắc tới Hoa Đình…Khống Hạc…Hạc…”

Đầu óc linh quang chợt lóe, đưa tay đập bàn đến rầm, đề bút viết vài chữ, Vi Nhất Tiếu lấy ra xem, trên viết sáu chữ: “Hoa Đình hạc, Đông Môn khuyển”

Trong ‘Hành lộ nan kỳ’, Lý Bạch có viết:

“…

Lục Cơ hùng tài khởi tự bảo,

Lý Tư thuế giá khổ bất tảo.

Hoa Đình hạc lệ cự khả văn,

Thượng Thái thương ưng hà túc đạo?... ”

(Nguyên văn quá dài, viết không hết)

“Lục Cơ tài lớn thân mang hại

Lý Tư muộn nghỉ đời ngang trái

Đâu còn nghe tiếng hạc Hoa Đình

Thôi hết bàn loài ưng Thượng Thái ”

Hoa Đình hạc chỉ Lục Cơ Tây Tấn. Hắn nguyên bản là văn nhân tài hoa hơn người, lại cố tình muốn nhúng tay vào chính trị đục ngầu, sau lại bị hàm oam mà chết, trước khi chết từng than “Hoa Đình hạc lệ cự khả văn” (Đâu còn nghe tiếng hạc Hoa Đình ), chính là cảm khái lại không thể an tọa nơi Hoa Đình, thưởng thức cảnh trời quang giá hạc lên mây…

Mà vế đối cùng Hoa Đình hạc chính là Đông Môn khuyển, chỉ tể tướng Tần triều Lý Tư. Hắn trước khi chết từng nói: “Đông Môn khiên khuyển, này nên chăng?”

Lâm Nhất Tần không khỏi tâm sinh cảm kích với giáo viên ngữ văn, nếu không phải vì lão sư thích mở rộng tri thức ngoại khóa, làm sao có thể sau nhiều năm tốt nghiệp trung học nàng vẫn nhớ nổi bắt nguồn của điển tích lạ đó? Còn phải cảm tạ cả môn nhân phái Tiêu Dao cống hiện đệm lưng, phủ định mọi loại suy đoán sai lầm.

Lâm Vi hai người nhìn nhau cười, lúc này thu thập xong vật chứng trọng yếu, suốt đem ra khỏi thành.

Bay qua tường thành, đi đến cửa đông thành Tùng Giang. Gần đó có một phiến đá đen lớn, khối thạch dài trông rất giống con chó lớn đang đứng, tục gọi khuyển thạch (chó đá). Lâm Nhất Tần thầm nghĩ nếu đây không phải Đông Môn khuyển, liền đem hai quyển huyện chí kia xé ăn luôn.

Xa xa nhìn thấy bóng dáng khuyển thạch mơ hồ, hai người đều kích động phi thường, hi vọng lại dâng trào, nghĩ sao mau có được manh mối của chiếc nhẫn.

Nhưng khi đến gần tảng đá, lại như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu. Chỉ thấy xung quanh tảng đá đều là là đất tơi, sờ lên thấy ẩm ướt, rõ ràng mấy ngày nay đã bị người tìm kiếm qua.

Hai người đang định thương lượng đối sách kế tiếp, Vi Nhất Tiếu ánh mắt vô cùng tốt, thấy trong rừng phụ cận có bóng người xa xa, vươn tay che miệng Tiểu Lâm, xem rõ phương hướng người nọ đi liền lập tức đuổi theo.

Người thân hình lả lướt, khinh công cũng tốt, chẳng qua kém xa Vi Nhất Tiếu, bởi vậy cũng không phát hiện có người theo dõi, ước chừng hơn mười dặm sau đến căn nhà tranh nơi có ánh đèn sáng nho nhỏ mới tạm ngừng, vỗ vỗ vài cái ám hiệu, liền lắc mình vào nhà.

Vi Nhất Tiếu ngẫm lại, thả người đặt nàng lên cây đại thụ vài chục trượng cao, đem Lâm Nhất Tần giấu kín nơi tán cây tươi tốt, mới phi thân xuống dưới, thu mình bước gần tới cửa sổ nhà tranh kia nghe trộm. Chỉ nghe trong phòng tiếng cười duyên, thanh âm vô cùng quen thuộc, đúng là ‘Dạ hung linh’ Bách Lý Phi:

“Ha ha ~ Mã tông chủ gừng càng gia càng cay, nhiều năm không thấy, biệt lai vô dạng a ~ ”

Một thanh âm hùng hồn đáp trả:

“Bách Lý muội muội ngày càng trổ mã, ngày càng xinh đẹp. Vài năm không thấy, lại như trẻ lại mấy tuổi. Từ lúc lên làm tông chủ, lão ca ca muốn gặp mặt vàng cũng khó.”

Hai người khen tặng nhau vài câu, một lão nhân thanh âm lạnh lùng vang lên:

“Đừng giả vờ nữa. ba người chúng ta ai còn không biết ai. Có gì nói thẳng đi! Mã Cảnh, biết thứ kia ở trong tay Lôi Tông, cũng để lão nạp và Bách Lý mở rộng mắt đi.”

Người gọi Mã Cảnh cả giận nói:

“Bách Lý Phi, Pháp Lão, hai kngười các ngươi hôm nay là muốn cứng rắn cướp đi?”

Bách Lý Phi cười khanh khách, giọng nũng nịu:

“Ca ca khách khí, nghe nói môn hạ có đường chủ cực thông minh tên là Nhậm Nhai, hì hì, muội muội thích nhất là tiểu hỏa nhi thông minh tuấn tú, chi bằng giới thiệu cho muội muội nhận thức đi?”

Mã Cảnh hừ lạnh, từ chối cho ý kiến.

Pháp Lão trầm giọng nói:

“Cũng đừng giả vờ nữa, bí ẩn kia là Nhậm Nhai giải ra, nếu y theo di mệnh chưởng môn tiền nhiệm, chẳng lẽ đem ngôi vị chưởng môn tặng cho hắn? Hai ngươi đều không chiếm được tiện nghi, ngoan ngoãn đem thứ kia ra đây đi!”

Mã Cảnh nói:

“Bách Lý, ngươi hẳn biết thủ đoạn của Pháp Lão, cho rằng hắn có thể cho ngươi ưu việt gì?”

Bách Lý Phi cười nói:

“Ca ca không cần châm ngòi ly gián, hai người chúng ta tự có phân chia. Ngươi vẫn nên ngủ ngủ một lát đi ~ ”

Câu cuối cùng cúi thấp mình, từ miệng phun ra làn khói, sầu triền miên, đoạt mạng câu hồn, xem như thôi miên người khác.

Chỉ nghe Mã Cảnh gầm lên, tận lực vịn chặt cái bàn không cho mình ngã xuống đất, dường như hắn không đứng thẳng được, phải dựa vào bàn xoay mình.

Pháp Lão cười nói:

“Bách Lý, câu hồn độc thuật càng ngày càng lợi hại, lão nạp cũng cần đề phòng a.”

“Được rồi, hai ta còn phân ai với ai, mau mau mở thùng lấy thứ kia quan trọng hơn.”

Vi Nhất Tiếu nhìn qua khe cửa hở, chỉ thấy hai người mở ra rương dính đầy bùn đất, bên trong không phải chiếc nhẫn chưởng môn gì, mà là hai quyển trục.

Bách Trường Phi nhíu mày nói:

“Giám thị hắn hồi lâu, thứ gì khai quật được cũng không mất đi đâu, chẳng lẽ lại còn câu đố nữa?”

Hai người mở quyển trục. Trên giấy không có chữ, mà là hai trang giấy đã ố vàng là cổ họa trăm năm.

Vi Nhất Tiếu cũng không làm kinh động đến hai người, nhớ rõ từng chi tiết trên bức tranh liền lặng lẽ rút lui, tiếp lấy Lâm Nhất Tần từ trên cây, trở về khách điếm.

“Là cuốn tranh? Là cổ họa?”

“Đúng vậy, bức tranh không chữ. Hai người kia cũng đem quyển trục hơ qua lửa, thanh gỗ kẹp cũng mở ra, không có giấy ẩn.”

“Kia cổ quái chắc còn trên bức tranh, bức tranh là cái gì? Sẽ không phải là nước chảy từ núi xuống đi?”

Vi Nhất Tiếu nhíu mày nói:

“Nếu là nước chảy từ núi xuống, ta liền đi vào cướp. Chính là hai quyển đều là lối vẻ tỉ mỉ (tả thực), một bản vẽ hồ qua (dưa chuột), một bản vẽ hoa cúc, đều giống bình thường, không có chỗ nào đặc dị.”

Lúc này đã là tảng sáng, Lâm Nhất Tần đã hoạt động suốt đêm, bây giờ đầu óc đã hỗn loạn, thật sự nghĩ không ra hồ qua cùng hoa cúc có liên hệ gì, chỉ có thể rửa mặt xong xuôi rồi bàn bạc cùng Chu Công (đi ngủ)

Vi Nhất Tiếu cũng không gọi nàng. Lúc Tiểu Lâm tỉnh lại đã là lúc ăn cơm trưa. Nhân sĩ tìm lời giải chuyên nghiệp nên cẩn trọng, thời thời khắc khắc nghĩ đến sự nghiệp. Lâm Nhất Tần cố ý gọi một bàn hồ qua, ý định từ thực vật (là từ đồ ăn) tìm kiếm linh cảm.

Đợi cho hai người ngồi vào chỗ, đồ ăn lên đầy đủ, bạn học tiểu Lâm kì quái hỏi:

“Rõ ràng là muốn xào hồ qua, sao lại lên món này?”

Vi Nhất Tiếu dùng đũa gắp đồ ăn nói:

“Ánh mắt càng ngày càng không tốt, hồ qua chẳng phải ở đây sao?”

“Chàng ánh mắt mới không tốt, rõ ràng là hoàng qua (dưa chuột) được không? Tuy rằng em chán ghét ăn nó, cũng không phải chưa thấy qua”

“Cái gì hoàng qua (dưa chuột), hồ qua là Hán triều Trương Khiên đi sứ Tây Vực mang về, mới gọi là hồ qua, con mắt nào nàng thấy nó giống màu vàng (hoàng: vàng)?”

Lâm Tiểu Tiên nháy mắt mấy cái, rốt cục phản ứng được, có rất nhiều loại rau dưa tên cổ kim không giống nhau. Nhưng là loại cảm giác cổ quái này là cái gì…

Đợi ăn được mấy miếng, đột nhiên sét đánh ngang tai, ba ba hai tiếng chiếc đũa rơi xuống đất. Bởi vì nàng cuối cùng cũng nghĩ ra, dưa chuột cùng hoa cúc có qua hệ triền miên thế nào, vô cùng rối rắm khắc sâu ra sao…

Từng làm một sắc nữ đam mĩ bí mật, bạn học Tiểu Lâm tự nhiên hiểu biết sâu rộng dưa chuột cùng hoa cúc có quan hệ cực kì mật thiết thế nào. Bất quá…Đây là trùng hợp đi? Đúng không? Đúng không? Tuy rằng BL từ cổ đến nay vẫn so, thậm chí ở thời cổ đoạn tụ, long dương chi phích càng cởi mở, bất qua người Nguyên triều hẳn là không biết phương thức hình dung như thế đi!

Vi Nhất Tiếu nhẹ nhàng chọc chọc tay nàng:

“Thế nào, cắn phải lưỡi? Không thích ăn cũng đừng ăn.”

“Không phải…Em đột nhiên khẩu vị không tốt, chúng ta nên lên phòng trước đi.”

Vi Nhất Tiếu biết nàng xưa nay không ăn không sống được, liền biết nàng đang ám chỉ muốn nói ra suy nghĩ, vì thế cùng nàng trở về phòng trên lầu. Ngưng thần nghe ngóng hồi lâu, mới gật đầu ý bảo không ai ở bên nghe lén.

Lâm Nhất Tần nói:

“Nếu điển cố bia đá Khống Hạc chỉ dẫn địa điểm, như vậy cuốn tranh rất có thể dùng rau dưa thực vật ám chỉ địa danh. Nơi này xung quanh đều là núi nước, thành trấn thôn trang, nói không chừng liền có địa danh lấy tên hồ qua hoa cúc gì đó. Vi Vi, chàng có thể lấy bản đồ quanh phủ Tùng Giang này không? Bản đồ càng kĩ càng càng tốt.”

Tấm bản đồ du lịch nàng mang theo là dựa vào trí nhớ vẽ tay, không thể chuẩn xác được. Huống hồ nàng không biết tên địa danh triều Nguyên, đại đa số đều kí hiệu bằng tên hiện đại.

Vi Nhất Tiếu lập tức hiểu ý của nàng, nghiêm mặt nói:

“Không thành vấn đề. Nàng ở trong phòng, không cần xuất môn. Trước khi trời tối tìm được ta liền trở về.”

Nói đoạn theo cửa sổ bay ra ngoài.

Đến hoàng hôn, Vi Nhất Tiếu quả nhiên cầm theo thấm bảo đồ da dê chạy về khách điếm, Lâm Nhất Tần cẩn thận mở ra xem, phát hiện địa hình vùng tam giác Trường Giang trong mấy trăm năm quả nhiên xảy ra biến hóa vô cùng lớn.

Điều này cũng thật bình thường. Trường Giang cuồn cuộn mang theo lượng phù sa lớn không ngừng bồi tụ, hình dạng lục địa không ngừng thay đổi. Tỷ như đảo Sùng Minh ở cửa biển Trường Giang, ở hiện đại là đảo bồi cửa sông lớn nhất thế giới, mà ở Nguyên Triều chủ là hai đảo hình nòng nọc nhỏ vô danh.

Hai người đầu chạm trán nghiên cứu bản đồ nửa ngày:

“Chàng có tìm được địa danh liên quan không?”

“Không, bất quá hôm qua không nói chi tiết cho nàng, hai bức cổ họa kia, tựa hồ đều vẻ một ánh nước mơ hồ.”

“Ánh nước? Như vậy cùng hồ nước biển lớn có liên quan…”

Có manh mối này, Lâm Nhất Tần không cò rối rắm danh từ tên riêng gì nữa, bắt đầu thỏa sức tưởng tượng. Chỉ trong chốc lát, đột nhiên nhảy nhót đứng lên:

“Vi Vi, chàng xem nơi này, nơi Thái Hồ trên bản đồ chàng có thấy có điểm giống đóa hoa cúc không?”

Địa danh trên cuốn da dê đều là bản đồ triều Nguyên, phong cách viết ngắn gọn, địa hình thác nước sông hồ vẽ phi thường rõ ràng, so với địa danh chi chit ma mật trải rộng trên bản đồ hiện đại còn dễ phân biệt hơn. Hình dáng Thái Hồ quả thật rất giống một đóa hoa cúc nở rộ. Chẳng lẽ hai bức cổ họa kia ám chỉ địa hình chứ không phải tên địa danh?

Vi Nhất Tiếu tập trung nhìn vào, chỉ vào phía tây núi Động Đình trên đảo trong Thái Hồ:

“Giống hoa cúc hay không chưa nói, nơi này thật sự gọi Phiêu Miểu Phong sao? Ta nghe sư phụ nói, hơn trăm năm trước phái Tiêu Dao có lão yêu bà tên Thiên Sơn Đồng lão, ở tại Phiếu Miễu Phong.”

Hai người nhìn nhau cười, liền biết đều cảm thấy Phiếu Miễu Phong này cùng phái Tiêu Dao không thoát khỏi liên quan. Chỉ là Tiểu Tiên trong lòng vẫn đang mơ mờ hồ hồ cảm thấy có chút gì không đúng, rốt cục là cái gì lại không thể nói rõ.

Mặc dù có ý tưởng mới, nhưng hơn một canh giờ trôi qua, hai người thủy chung không tìm được địa điểm trông giống dưa chuột. Dười ánh đèn mờ nhạt lay động, toàn mấy địa danh nhỏ không đáng kể.

Loại ánh sáng này thật sự không thích hợp công việc sử dụng hiệu suất mắt cao, Lâm Tiểu Tiên xoa xoa mắt, thật không quen dùng tấm bản đồ da dê cổ đại, vì thế liền lấy tấm giản đồ từ hành lí ra, xem đến vùng tam giác Trường Giang…Một tiếng nổ, Lâm Tiểu Tiên 囧 orz lăn mình trên đất…

Hai ngày sau, khách điếm kín người bắt đầu có phòng trống, nhân mã phái Tiêu Dao đều bắt đầu rục rịch, đổ xô đi thuê la thuê ngựa, thuê nhân sĩ dẫn đường, mục đích của bọn họ đều là Thái Hồ.

Tất nhiên những người này cũng không tìm được nơi nào trông giống dưa chuột.

Lâm Tiểu Tiên nắm tay ‘con dơi’, cùng đập mạnh lên bàn, trên mặt viết:

“Ta trịnh trọng tuyên bố, tiết mục truy tìm bảo vật màn thứ hai bắt đầu!!!!”

Hai người thu dọn xong hành lí, trả phòng, liền thẳng hướng ———— Sùng Minh đảo (thì tương lai) xuất phát.

Bạn học Tiểu lâm từ khiếp sợ tối hôm qua bình phục lại, hai ngày nay thủy chung lo lắng chút điểm mơ hồ không hiểu rõ đáng ngờ ----- triều Nguyên không có mà hiện đại có đảo dưa chuột. Trong lúc rối rắm, ngay cả trong mộng cũng nhồi toàn dưa chuột ướt át xanh tươi, cùng sắc vàng nhạt thuần khiết tiểu hoa cúc. Hình ảnh trong đầu không ngừng xoay tròn, xoay tròn, xoay tròn…

Rốt cục trong thời khắc kích động lòng người, nữ thần Muse dắt tay đại thần đam mĩ đồng thời bay đi


‘Thái Hồ? Đùa vui gì thế! Nếu người ra câu đố này thật là nhân sĩ xuyên qua, vậy ta dám khẳng định cùng hoàn toàn xác định người đó hẳn phải biết quan hệ khắc sâu giữa hai thứ hoa quả kia: phương hướng dưa chuột hướng tới, vĩnh vĩnh viễn viễn, tuyệt tuyệt đối đối, không thể nghi ngờ chính là hoa cúc!’

Nếu vẽ một đường thẳng tại hai điểm trung gian sẽ phát hiện: Sùng Minh đảo cùng Thái Hồ là quan hệ song song xa cách.

Muốn nói hai nơi này có gian tình cũng thật miễn cưỡng. Chỉ cần là sói háo sắc đam mĩ, ai cũng sẽ biết dưa chuột cùng hoa cúc quan hệ mãi mãi đều là ‘công thụ’ không thể xa rời.

Bởi vậy địa điểm chính xác phải là hướng Sùng Minh đảo chỉ ra, kết hợp với ánh nước mông lung trên cuốn tranh, chỗ này hẳn ở trên biển. Lâm Nhất Tần lại tính toán khoảng cách dưa và cúc, liền cảm thấy hoa cúc hẳn ở quanh quần đảo Chu Sơn.

Chỉ là muốn tránh đi tình huống ảo diệu mà giải thích rõ ràng cùng Vi Nhất Tiếu tuyệt đối vô cùng trắc trở. Lâm Tiểu Tiên đem tiên đoán, bói toán, chiêm tinh, toán học, hóa học, vật lí hết thảy trộn vào một chỗ, phát biểu một phen kinh thiên động địa quỷ thần khiếp đảm ngụy khoa học giải thích, cuối cùng thành công chế trụ cổ nhân không hiểu biết (được rồi, nàng tự cho là che mắt được người kia), lại giơ cao là cờ đỏ tươi đi theo nữ chính xuyên qua, đường đã đi chắc hẳn không thể sai.

Hai người chờ môn nhân phái Tiêu Dao rút lui hết xong mới xuất phát, trực tiếp đi ô tô tới ven cửa biển Trường Giang, hỏi thăm ngư dân vùng Đông Hải xem có nơi nào liên quan đến hoa cúc không. Lâm Nhất Tần vốn tưởng rằng tiến độ tìm lời giải thế như chẻ tre, ai ngờ mao hiểm bôn ba hỏi thăm hai ngày, chỉ biết được

‘Quần đảo Chu Sơn không có đảo hoa cúc, chỉ có đảo Đào Hoa’

Đảo Đào Hoa Đông Hải đại danh không ai không biết. Đây là đại bản doanh của một trong ngũ tuyệt trăm năm trước – Đông Tà Hoàng Dược Sư nha. Chỉ là hoa này không phải hoa cần tìm, muốn du lịch tham quan cũng phải đợi tìm được nhẫn giải xong độc rồi tính tiếp chứ.

Một buổi sáng nọ, Vi Nhất Tiếu nghe người Lưu Gia cảng nói có vị lão ngư dân tuổi gần chín mươi, tuy rằng không thể ra khơi, nhưng được mọi người tôn làm hải đồ (bản đồ biển) sống, hải vực đá ngầm trong vòng trăm năm lão đều biết rõ ràng rành mạch. Khi hai người đến hỏi thăm, Lưu lão hán thân hình đen sạm đang ngồi vá lưới đánh cá.

Không nghĩ tới lão nhân vừa nghe tới ba chữ đảo hoa cúc, lập tức kích động đứng lên:

“Ai, không nghĩ tới a…Đến hiện thời, chuyện xưa này đó cũng chỉ còn lão nhân sống lâu lắm như ta còn nhớ rõ…Các ngươi không biết, hơn trăm năm trước, đảo Đào Hoa gọi là đảo Cúc Hoa. Chẳng qua sau có vị cao nhân không thích hoa cúc chiếm được, bạt hết cục dại, trồng đủ loại hoa đào, mới đổi tên là Đảo Đào Hoa.”

Lời vừa nói ra, Lâm Vi hai người nhất thời ngây ngốc tại chỗ. Xa tận chân trời, thì ra hoa này chính là hoa kia. Mừng rỡ hỏi vị trí chính xác, Lưu lão hán nói:

“Là người hay quỷ, mấy năm nay cũng sớm không còn. Chẳng qua vài năm nay trên đảo quả có chút việc lạ phát sinh, cũng không ai nguyện ý tới, lão thì đã già đành lực bất tong tâm. Khách nhân nếu một lòng muốn đi, lão liền nói địa điểm cho, chỉ là nên hết sức cẩn thận.”

Lâm Vi hai người nhớ kĩ vị trí, lại lấy tiền bạc ra đáp tạ, Lưu lão hán kiên trì không nhận, cuối cùng chỉ có thể vụng trộm nhét dưới lưới của lão.

Ra khỏi Lưu gia cảng, Vi Nhất Tiếu nói với Tiểu Lâm:

“Tấm bia đá, cổ họa, tên đảo từ trước, đều có lai lịch hơn trăm năm. Câu đó này có phải của chưởng môn Tiêu Dao đặt ra hơn mười năm trước không cũng không biết.”

Lâm Nhất Tần không lên tiếng. Nàng đã sớm hoài nghi lai lịch câu đố, chẳng qua dựa vào đề mục cùng thời đại, lại tương phản hoàn toàn với Vi Nhất Tiếu.

(Có thể hiểu nôm na rằng Vi Vi đoán câu đố này có từ hơn trăm năm trước, Lâm Lâm lại nghĩ câu đố này do một nhân sĩ xuyên không từ ngàn năm sau để lại.)

Hoàng Dược Sư giết người không chớp mắt dù đã chết gần trăm năm, nhưng dư uy ‘Phạm một cây cúc của ta, dù trốn xa mấy cũng tất phải đền tội’ vẫn còn. Ngư dân xung quanh tránh như tránh rắn rết, nghe lời đồn đại ào ào rằng trên đảo có tiên nhân quỷ quái, tuyệt không dám đến gần trong phạm vi mười dặm.

Tuy khoảng cách từ đảo đến đất liền không quá xa, thời tiết gần đây phi thường tốt, nhưng mặc cho hai người trả giá bao nhiêu, cũng không có người dám dẫn đường. Hai ba ngày qua, cũng không tìm thấy thuyền chịu chở.

Lo lắng một hồi, ‘con dơi’ mười hạng toàn năng một lần nữa lên sàn.

Vi Nhất Tiếu dàng vài ngày cùng lão ngư dân học chèo thuyền, lại từ xưởng đóng tàu trộm ra một chiếc la bàn còn quý giá hơn thuyền.

Chẳng qua bọn họ hỏi thăm tin tức Đảo Đào Hoa, khiến có nhà thuyền ngại xúi quẩy, không muốn đem vật dụng kiếm cơm làm ăn cho họ thuê. Cuối cùng hai người đành bỏ số tiền lớn mua hẳn một chiếc thuyền từ tay một ngư dân họ Trương.

Đợi khi bọn họ chuẩn bị đủ hai phần lương thực cùng nước ngoạt, tất cả thu thập sẵn sang mới xuất phát, mới có mẫy lão đánh ca đứng nơi bờ biển lắc đầu thở dài nói:

“Lão Trương cũng thật là tiền mê hoặc tâm. Cái thuyền kia là thuyền tà yêu nhất vùng. Thuyền này rời bến, không thấy máu, tuyệt không trở về nha…”