Ỷ Thiên Chi Nhất Tần Nhất Tiếu

Chương 46: Y phục dạ hành



Hai người ăm cơm trưa, trở lại khách điếm tối qua đặt phòng, bước vào đại sảnh, liền cảm thấy không khí không đúng.

Chỉ thấy trong đại sảnh bảy tám cái bàn đều đầy người ngồi, những người này dạng gì cũng có, xấu có đẹp có, hiệp khách quần áo gọn gàng có, lão ông râu dài bay bay có, cũng có người tóc dài tung bay, lại có dạng hòa thượng đầu bóng loáng, có người giống như người đi đường bình thường, có người mặc trang phục hình thù kì quái, trông như dân tộc thiểu số ở biên cương.

Hơn hai mươi người kì quái cùng tụ tập một nơi, vốn nên ầm ĩ tranh cãi ồn ào, nhưng những người này sắc mặt ngưng trọng, cũng không nói chuyện với nhau, giống như căn bản không biết người khác.

Tiểu nhị chạy tới chạy lui bưng trà nước, bọn họ chỉ gật đầu, cũng không uống thật.

Lâm Nhất Tần nhìn ống trúc bên người lão ông, bên trong lúc nhúc đầy những con vật còn sống đang ngọ nguậy, không biết là độc trùng gì. Xem ra bọn họ cũng đang phòng bị lẫn nhau.

Vi Nhất Tiếu đem Lâm Nhất Tần kéo ra góc, thấp giọng hỏi tiểu nhị:

“Thử hỏi, ngồi kia là loại người nào, thoạt nhìn sắc mặt không dễ coi nha.”

Tiểu nhị chớp mắt, cười nói:

“Hàng năm vào lúc này, rất nhiều dạng người tới phủ Tùng Giang dừng chận, may mà hai vị hôm qua đã đặt phòng, nếu không bây giờ đã không còn phòng ở, khách điếm trấn trên đều bị bọn họ thuê đầy đâu. Bất quá bọn họ vừa không ăn uống gì, cũng không thích người khác hỏi thăm, khách quan không nên trêu chọc bọn họ, họ cũng không phải hạng thiện lương gì.”

Nói đoạn vụng trộm chỉ chỉ một người vạm vỡ, dưới chân hắn là một bao bố lớn dài hình vũ khí, rất có thể là cây đao lớn.

Vi Nhất Tiếu đưa chút phí hỏi thăm cho tiểu nhị, lôi kéo Lâm Nhất Tần lên lầu trở lại khách phòng.

Cửa phòng đóng, Tiểu Lâm nhịn không được nói:

“Xem ra đàn quần áo lố lăng kia chính là người phái Tiêu Dao, kia Vạn Tiên đại hội chắc cũng sắp đến.”

Vi Nhất Tiếu gật đầu, thấp giọng:

“Không sai, bọn họ đều là người biết võ công, tai mắt thật linh hoạt. Từ đây chúng ta nói chuyện phải cẩn thận, ngay cả trong phòng cũng không được lớn tiếng nói chuyện trọng yếu.”

Hai người đóng của sổ cửa chính, lấy ra bản phác thảo bia đá, bắt đầu nghiên cứu

“Chữ ‘khống’ cùng chữ ‘hạc’ chẳng có liên quan gì thôi, chẳng lẽ là trùng âm hoặc chơi chữ?”

Lâm Tiểu Tiên đem ghép vần Hán ngữ viết ra giấy nháp, lại bắt đầu di di xóa xóa.

Vi Nhất Tiếu nhíu mày nói:

“Thật ra cũng tính là có liên quan. ‘Khống hạc’ ý nói kỵ hạc (cưỡi hạc), tiên nhân cưỡi hạc, bởi vậy thường dùng ‘khống hạc’ để chỉ hoàng đế hoặc thân binh, hiện tại trong triều đình còn có Khống Hạc quân. Chẳng lẽ chiếc nhẫn ở trong tay triều đình…”

Người Nguyên bạo ngược, người Hán Trung Nguyên hận thấu xương, bởi vậy đại quan triều đình vì phòng ngừa bị người có võ công ám sát liền bỏ ra số tiền lớn mời cao thủ tới bảo hộ, Vi Nhất Tiếu từng ăn qua chút đau khổ từ tay bọn chó săn này, cơ hồ gần mất mạng. Nếu chiếc nhẫn thật sự ở trong tay bọn họ, muốn hạ thủ thật không dễ dàng.

“Phái Tiêu Dao trước nay hành tung quỷ bí, ý chưởng môn phải chăng muốn người trong môn phái đầu quân cho triều đình?”

Lâm Nhất Tần nhìn Vi Nhất Tiếu, thấy hắn sắc mặt ngưng trọng, biết hắn mỗi lần nhắc đến chính trị sẽ trở nên nghiêm túc, vỗ vỗ bả vai hắn nói:

“Đừng nghĩ khó khăn vậy thôi, em đoán chắc không phải vậy. Chưởng môn tiền nhiệm muốn đem nhân truyền cho nhân tài thích hợp mới đem nó giấu đi. Nếu là cho triều đính, cần gì chỉ cho môn nhân tấm bia ám chỉ địa điểm giấu nó đâu? Lại nói nếu Khống Hạc trực tiếp rõ ràng chỉ triều đình, làm gì đến mười năm qua phái Tiêu Dao cũng không quy thuận đó thôi.”

Vi Nhất Tiếu giật giật khóe miệng, nhàn nhạt cười nói:

“Nếu cùng đồng tâm, cũng không tranh đấu đến tận giờ. Như vậy nàng nghĩ Khống Hạc là ý gì?”

Lâm Tiểu Tiên nằm phục trên bàn, dùng bút bi xẹt qua xẹt lại trên giấy, ngơ ngác nói:

“Khống hạc không biết, bất quá nếu là hạc khống thì…”

Đối với XX khống mà nói, chính là xuất phát từ Tiếng Nhật, ý chỉ XX tình kết, là cực độ thích một thứ gì đó, ví dụ như ngự tỉ khống (mê đắm ngự tỉ), chính thái khống (thích bé trai), loli khống (thích mấy nàng looli). Nhưng hạc khống --- vô cùng vô cùng thích hạc? Chẳng phải càng thái quá sao…

Lâm Tiểu Tiên sợ Vi Nhất Tiếu lại cười nhạo mình thất học, cũng chưa đến mức không biết xấu hổ mà nói ra, lạy vẽ nguệch ngoạc trên giấy một loại chim không rõ hình thù, không đâu vào đâu, rầu rĩ nói:

“Không sao, từ này vốn cũng có điển cố thôi. Đáng tiếc Tạ Tốn không ở đây, không có từ điển sống để tra.”

Thế nhân không ai toàn vẹn, thế mà Tạ đại miêu không chỉ có mặt đẹp, dáng tiêu chuẩn, đầu óc còn thật tốt, cơ hồ đã gặp là không quên, nói về lịch sử các triều đại cứ quen thuộc như chuyện hậu viện phòng bếp nhà hắn vậy. Thật sự người so với người càng khiến người ghen tị chết nha…

Vi Nhất Tiếu quay đầu, cười nói:

“Thế nào, nhớ hắn?”

Lâm Tiểu Tiên trên giấy lại vẽ một con sư tử lông rậm nói:

“Đúng vậy, thời điểm này nếu gặp được tên thiếu tâm nhãn (thiếu quan tâm – chị ấy nhớ lại hồi anh Tạ bỏ vợ mang thai ở nhà đi quật mộ người khác đó) kia, cả nhóm liền vui vẻ thoải mái hơn.”

“Tạ huynh trong nhà đã có kiều thê ấu tử (vợ hiền con nhỏ), tự nhiên không thể đi xa như trước.”

(Vi Vi, ta biết ngươi cố ý nhắc nhở ET đại miêu đã có vợ nha…)

“Hừ, cái gì thê nhi (vợ con), hắn sớm muộn gì cũng muốn bỏ qua, đi gia nhập…”

Lâm Nhất Tần trong lòng chợt giật mình, nhanh chóng im miệng, đem giấy vẽ nguệch vo tròn ném đi, nói:

“Đừng lãng phí thời gian, nhanh giải mật mã mới quan trọng hơn!”

Nàng hoàn toàn mặc kệ mình mới chính là người lạc đề.

Hai người cửa cũng không ra, vắt hết óc, dùng hết xấp giấy nháp, đoán thêm được mấy cái ý nghĩa nữa cũng không thấy cái nào đáng tin.

Lâm Tiểu Tiên đem tóc cào xù, tóc quăn bồng lên như bờm sư tử, uể oải nói:

“Không có google, không có baidu, ngay cả từ điển cũng không có, chỉ dựa vào tri thức tư liệu dự trữ, làm sao đoán ra a…”

Vi Vi cười nói:

“Người phái Tiêu Dao đoán mười năm còn chưa kết quả, hai chúng ta mói nửa ngày sao có thể thành? Bất quá bọn họ tất nhiên đã điều tra nghe ngóng rất nhiều nơi…Không bằng…”

Lâm Tiểu Tiên xem răng nanh con dơi nào đó lóe sáng, đột nhiên có cảm giác đồng nghiệp cách mạng kích động, lập tức từ ghế tựa nhảy bật lên:

“Đúng vậy a đúng vậy! Đám đồng sự Đồng Nãi biến thái, chuẩn bị tốt chờ chúng ta đến hái đi!”

Lần thăm viếng ban đêm này ý nghĩa quan trọng hoàn toàn khác trước, không chỉ gánh vác tính mạng Tiểu Lâm, mục tiêu lại càng không giống người bình thường trước đây, mà là người trong võ lâm có thêm gien tiến hóa đa nghi.

Lâm Tiểu Tiên quyết định trước khi ra trận đón địch, cần chuẩn bị tốt cho hành động trọng đại.

Trong võ hiệp thường xuyên xuất hiện vài loại đồng phục, một loại là áo bào trắng bay bay như tiên của Dương Tiêu, loại khác chính là màu cùng bóng đêm hợp thể. Trắng đen hai màu cơ bản đều xuất hiện trong các tình tiết võ hiệp, vô luận hiệp khách là lão hiệp hay thiếu hiệp, vô luận chính phái hay nhân vật phản diện.

Hiệp nữ trẻ tuổi, đeo tấm vải sa đen che mặt, lộ ra đôi mắt sáng ngời đầy tinh thần, che mặt tỳ bà, hơn nữa trang phục bó sát nổi bật dáng người…Thật sự là một trong ba cảnh đẹp nổi tiếng võ lâm oa ~~.

Lâm Tiểu Tiên đã sớm mơ ước từ lâu, đáng tiếc ‘dạo đêm’ cũng không cần gióng trống khua chiêng, khó có cơ hội, sao có thể buông tha? Tức thời nàng liền hướng Vi Vi đưa ra yêu cầu:

“Muốn mặc, đeo thêm cả khăn che mặt loại này cơ!”

“Ha? Mặc cái kia làm gì?”

“Bởi vì phải vậy, đây là đạo lí khoa học.”

“…Có đói bụng không? Đi mua đồ ăn nhé.”

“Tốt tốt, thuận tiện làm một bộ y phục dạ hành~”

“…”

Vi Nhất Tiếu bị quấn đến mức không còn cách nào, chỉ có thể mang theo ‘đồng phục khống’ xuất môn. Lâm Tiểu Tiên cao hứng nói:

“Như vậy chúng ta ăn cơm trước, dựa theo kích cỡ lúc ăn no làm quần áo tương đối tốt~”

“Kích cỡ quần áo không hà khắc như vậy.”

“Nhưng y phục dạ hành là quần áo bó a!”

Chúng váy dài áo dài nàng đã sớm mặc đến phiền, trong lòng người nào đó đao phác họa bộ dáng bộ quần áo không giống người thường.

Vi Nhất Tiếu chau mày, từ chối cho ý kiến, mang nàng đi ăn no xong, mới đến tiệm thợ may nho nhỏ gần đường cái.

Lâm Tiểu Tiên ngạc nhiên nói:

“Đợi chút, đây là tiệm quần áo may sẵn, sao có sẵn y phục dạ hành?”

Vi Vi cười nói:

“Nàng cho rằng y phục dạ hành là hiếm lạ sao, yên tâm, khẳng định có bán.”

Nói đoạn lôi kéo nàng vào tiệm.

Lâm Tiểu Tiên mờ mịt, nói người trong võ lâm chiếm tỉ lệ phi thường nhỏ trong tổng số dân cư, người có ham mê ‘dạo đêm’ không nhiều lắm, chẳng lẽ năm này lưu hành cosplay, bản thân mình sớm đã lạc hậu?

Mắt thấy Vi Nhất Tiếu cùng lão bản bán quần áo thấp giọng nói vài câu, lão bản kia kìn Tiểu Lâm từ cao xuống thấp, cười cười liền vén mành tiến vào trong, chỉ lát sau liền mang ra một bao giấy, đặt lên tay Vi Nhất Tiếu.

Hai người đi ra cửa hàng, Tiểu lâm nhìn chằm chằm bao giấy phổ thông đến cực điểm, nhịn không được mở miệng hỏi:

“Chàng xác định đây là y phục dạ hành? Có cả khăn che mặt?”

Vi Vi cười nói:

“Thật đúng hoàn chỉnh, đầy đủ trang phục và đạo cụ.”

“Làm sao biết mặc có vừa không?”

“Hì hì, về thử liền biết~”

Lâm Tiểu Tiên nửa tin nửa ngờ cùng hắn quay trở lại khách điếm. Vi Nhất Tiếu ngồi trên ghế, vẫy ta cho nàng đi thử quần áo. Tiểu Lâm lòng đầy chờ mong có thể khiến Vi Vi kinh sợ, cầm bọc quần áo trở lại phòng nhỏ của mình.

Một lát sau…

“Vi! ! Nhât! ! Tiếu! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”

Chỉ nghe thanh âm sư tử rống giận kinh người, xuyên qua vách tường, từ gian phòng kia vọng lại. Lâm Tiểu Tiên cầm lấy bao giấy đã rách nát lao tới, chỉ thấy nàng mắc một bộ quần áo xám không xám, lam không lam, tay áo cùng quần dài ngắn tuy vừa vặn, nhưng độ rộng lại phì to như thể nhét thêm được mười cân thịt nữa, trên thận lại càng phình ra như bao tải, dù có thắt eo cũng không nhìn ra nổi đằng trước cùng sau lưng có gì khác nhau.

“Lão tử muốn là y phục dạ hành cùng khăn che mặt! ! ! Rốt cục đây là cái thứ gì? ? ? ! ! !”

Vi Nhất Tiếu quả nhiên bị kinh sợ, cười đến nghiêng ngả trên đất, ngay cả nói cũng không nói liền mạch: “Cái khăn che mặt, có, có…”

Giũ bao rách nát kia, từ trong rút ra khăn trùng cùng màu, quấn chặt từ từ đỉnh đầu xuống hết mặt. Vì thế, Ninja loạn chính tông ngang trời xuất thế!

Lâm Tiểu Tiên khoác tấm da chuột hoàn toàn không phù hợp với giấc mộng, đứng trong phòng tức giận đến phát run.

Vi Nhất Tiếu ngã ngồi trên ghế tựa, cười đến toàn thân run rẩy, ôm bụng cười nói:

“Khụ, ha ha, rất, rất lợi hại. Lâm hiệp…không cần ra tay… ‘con dơi’…đã…đã tẩu hỏa nhập ma, không thể chống đỡ…thật sự là…thiên hạ vô địch a~~”

Đến khi Lâm Tiểu Tiên đem khăn trùm đầu hiệu lão bà bà bán trứng gà kia vứt bỏ, hai tay níu chặt cổ áo hắn, dùng hết sức lay người, Vi Vi quả nhiên vô lực phản kháng, cơ hồ muốn từ ghế tựa lộn nhào xuống đất.

Kỳ thực y phục dạ hành cũng không phải tối đen như trên phim truyền hình, mà là màu xám, xanh đậm, hoặc xanh. Loại màu sắc này trong bóng đêm càng thêm ẩn nấp, bởi vậy y phục dạ hành đều không cần làm theo yêu cầu đặc thù, chỉ cần có màu sắc thích hợp, không bị làn váy rườm rà trói buộc là được rồi, thời điểm mấu chốt còn có thể ngụy trang là người tu hành.

Đợi cho Vi Nhất Tiếu giải thích xong,Lâm Tiểu Tiên vẫn nổi giận đùng đùng, người có ý định phá hư giấc mộng tuyệt đối là kẻ tội ác tày trời:

“Màu xám thì thôi đi, tại sao lại rộng như vậy? Không phải chàng cố ý chứ?”

“Hì hì, đương nhiên để tiện cho Lâm hiệp dùng rồi, bản đồ này, di động này, cờ lê này, tất cả đều mang theo được, chờ khi trộm được thứ gì quan trọng, tùy tay có thể nhét vào quần áo~”

Kỳ thực y phục dạ hành tốt nhất vẫn là tay áo hẹp ngắn linh hoạt, chẳng qua trung khuyển nào đó ngay cả cổ cũng không để Lâm Tiểu Tiên lộ ra, sao cho nàng mặc quần áo bó sát được? Bất quá là thực hành giữ lấy lãnh thổ mà thôi…

Đêm đó Vi Nhất Tiếu đem nội dung cơ bản của chương trình ‘Làm thế nào rình trộm người trong võ lâm mà không bị phát hiện’ truyền thụ, liền mang Lâm Nhất Tần im hơi lặng tiếng từ cửa sổ bay ra, nhẹ nhàng đứng trên nóc phòng cách vách…