Xuyên Việt Chi Thú Nhân Dã Sinh Oa

Chương 54: Đại thước đồng học ngủ lại



Tiếp theo Lục Văn Thụy liền cúi đầu, bắt đầu hôn môi Mễ Lai Khắc, động tác của y rất là trúc trắc, nhưng cũng rất ôn nhu. Mễ Lai Khắc sau một lát sững sờ thì nhẹ nhàng cười, cũng không có cự tuyệt, trong lòng hắn thầm nghĩ, chỉ cần là Thụy muốn làm, hắn đều duy trì y, phối hợp với y.[Y-H: xí, xí, xí…]

Vì thế dưới động tác của Lục Văn Thụy, Mễ Lai Khắc bắt đầu thở dốc, tim đập cấp tốc, hắn cảm giác thực thoải mái. Trong lúc giao hội lẫn nhau, hai người cảm giác càng gắn bó hơn một ít, tuy rằng bọn họ không có làm được cuối cùng, nhưng bọn họ cảm thấy thực thỏa mãn, xem ra thân thể tiếp xúc có đôi khi cũng làm gia tăng cảm tình lẫn nhau.

Buổi tối hôm nay Mễ Lai Khắc rốt cục được ở  lại, hai người ôm nhau ngủ, bất luận là khoảng cách giữa hai người hay lỗ hổng trong lòng đều được lặng lẽ lấp đầy , loại cảm giác này rất là ngọt ngào và thỏa mãn, hai người mang theo mỉm cười ngọt ngào tiến nhập mộng đẹp, hy vọng bọn họ đều có thể thấy được những giấc mơ tuyệt vời.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Lục Văn Thụy cảm giác y đang bị ôm gắt gao, bốn phía tựa hồ đều toát lên hơi thở của Mễ Lai Khắc, y chậm rãi mở hai mắt, quả nhiên lọt vào tầm nhìn của mình chính là khuôn mặt ngủ say ngọt ngào của Đại Thước.

Lúc này trên mặt Mễ Lai Khắc mang theo một ít tính trẻ con cùng thiên chân, giống như là một thiếu niên chưa hiểu thế sự, làm cho người ta cảm giác rất là tốt đẹp. Lục Văn Thụy vươn tay vuốt ve khuôn mặt đối phương, từ trên trán đến cái mũi sau lại đến môi, một lần lại một lần, động tác của y rất nhẹ, qua nửa ngày, Mễ Lai Khắc mới tỉnh lại.[Y-H: mình nghi ngờ MLK giả bộ, hi hi ]

Hắn cố mở đôi mắt màu thâm lam đang có chút mê mang, đầu tiên là phát hiện trong lòng mình tựa hồ đang ôm một người, sau lại nhìn thấy đôi mắt màu lam tím còn mang theo một chút ý cười của Lục Văn Thụy, tầm mắt hai người giao hội, nhìn nhau mỉm cười.

Tiếp theo Lục Văn Thụy rất tự nhiên đem ngón tay của mình từ trên mặt Mễ Lai Khắc dời đi, sau đó ngồi dậy, sửa sang lại vạt áo, chuẩn bị đi rửa mặt. Mễ Lai Khắc ở một bên thấy thế, đột nhiên nhớ tới hôm nay hắn còn chưa có đi hái hoa quả đâu, hắn có chút ảo não gãy gãy đầu của mình, cũng đi theo rời giường.

Mễ Lai Khắc rất tự giác bắt đầu sửa sang lại giường gối, giống như hắn đã đã làm rất nhiều lần rồi, tiếp theo hắn đi ra ngoài phòng, chuẩn bị rửa mặt một chút. Không nghĩ tới tại chỗ Lục Văn Thụy mỗi ngày thường rửa mặt, phát hiện chén nước khăn mặt cùng thủy bồn đã được chuẩn bị tốt, hắn nhịn không được cười cười ngọt ngào, nguyên lai Thụy cũng sẽ vì hắn chuẩn bị mấy thứ này, y thật là chu đáo.

Mà lúc này, Lục Văn Thụy đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cũng thấy được khuôn mặt Mễ Lai Khắc ở trong viện, tuy rằng đối phương cười có chút ngốc, nhưng đó vẫn là nụ cười cho thấy đối phương đang cao hứng, kỳ thật về sau nếu có ở cùng một chỗ với Đại Thước cũng là không tệ. Buổi sáng hai người có thể cùng nhau rời giường, tiếp theo một người sửa sang lại giường, một người ở bên ngoài rửa mặt. Đợi cho một người trong bọn họ rửa mặt xong liền vì người kia chuẩn bị tốt dụng cụ rửa mặt, sau đó, lúc người kia  rửa mặt, người này có thể đi đến trù phòng chuẩn bị bữa sáng. Đợi cho người kia rửa mặt xong, hai người có thể cùng nhau ăn bữa sáng. Sau  khi ăn xong bữa sáng, một người thu thập chén bát, một người bắt đầu chuẩn bị dụng cụ săn thú, sau đó hai người sẽ đi ra ngoài săn thú. Đợi cho đến giữa trưa sẽ trở về nhà ăn cơm trưa, sau đó cùng  tụ tập với vài người bạn tốt, mọi người cùng nhau nói chuyện phiếm, như thế cũng sẽ thực náo nhiệt đi. Kế tiếp chính là ăn cơm chiều rồi ngủ, như vậy sẽ qua hết một ngày.  Loại cuộc sống này tuy rằng nghe có vẻ chán nản, nhìn cũng rất là bình thản, nhưng bất đồng cho cuộc sống cô đơn một mình, cuộc sống hai người không chỉ đơn thuần là có thêm một người nữa cùng mình sinh hoạt, mà là hai người sẽ nương tựa lẫn nhau, cho nhau ấm áp, tựa hồ cứ như vậy mà qua hết cả đời cũng không tệ.

Lục Văn Thụy một bên nghĩ như vậy, một bên bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, bữa sáng hôm nay y muốn chuẩn bị phong phú một chút, dù sao đây cũng là bữa sáng đầu tiên hai người cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn. Trong trù phòng còn dư một ít thịt nướng cùng bánh ngọt từ ngày hôm qua, hiện tại vẫn còn để trong chén gỗ, y chuẩn bị đem chúng nó hâm lại một chút. Vì thế y đến bên bếp lò nhóm lửa, tiếp theo để nước trong vào nồi, sau lại để vào một cái đế chưng bằng trúc, đem thịt nướng cùng bánh ngọt đều đặt bên trên, sau đó đậy nắp nồi, cuối cùng y lùi vài củ khoai lang vào trong lò.

Sau đó y cảm thấy mấy thứ này vẫn không đủ Mễ Lai Khắc ăn, vì thế y đi vào trong viện, kiếm vài cái trứng trong chuồng gà,  lại bắt một con thỏ hoang, thuận tay ngắt một ít rau dại cùng dã thông.

Tiếp theo y trở lại phòng bếp, đem thỏ hoang xử lý một chút, sau  khi lột da lóc xương thì đem chúng đều đặt ở một bên.  Kế đến, y đem rau dại cùng dã thông đều tẩy sạch, đem chúng nó cắt nhỏ, tiếp theo lấy một cái nồi/chảo khác, đổ dầu vào, đem trứng gà ở bên trong chén gỗ đánh đều vài cái, sau đó rãi thêm vào một chút thông cùng rau dại [đã được cắt nhỏ], lại bỏ thêm vào một ít bột tiểu mạch, tùy tiện quấy một chút, sau đó cho vào bên trong cái chảo đã nóng, liên tục đảo rau dại và trứng khiến mùi thơm ngào ngạt tỏa ra tứ phía. Đem trứng chiên đặt kế bên cái nồi đang hấp, tiếp theo y từ căn hầm bên hông nhà lấy ra hai mục măng cùng vài củ khoai sọ, đem chúng nó đều tẩy sạch cắt sợi  , sau đó thịt thỏ cũng bị đập tán mỏng.  Y lấy ra một cái chén gỗ thật to, để vào bên trong một ít lòng trắng trứng vừa rồi cố ý lưu lại, sau đó để thêm một ít muối cùng bột tiêu,  tiếp theo đem thịt thỏ cũng thả vào, sau đó ướp tốt. Sẳn dịp y lấy ra gừng với tỏi ngày hôm qua dùng còn dư lại, đem chúng nó đều băm, đặt ở một bên.

Tiếp theo y để vào  trong nồi một ít dầu, đem thịt thỏ đã được ướp tốt bỏ thêm vào, xào mạnh vài cái, sau đó bỏ vào một ít gừng cắt nhỏ, khoai sọ cùng măng, tiếp tục xào thêm một chút, đợi cho không sai biệt lắm, liền thêm một chút đường mía vào bên trong, lúc này mới đem chúng nó đều đổ vào chén gỗ ở một bên.

Sau đó y lại lấy ra bột tiểu mạch, thêm nước vào trộn đều, để lại một làm chút bánh bột ngô, đem chén gỗ có chứa thị thỏ để vào bên trong bánh bột ngô, lập tức liền hoàn thành 10 cái “thịt thỏ chiên xù” lớn cỡ bàn tay, bên trong có rau có thịt,  nhìn không tệ.

Y đem “thịt thỏ chiên xù” để vào chiếc nồi bên cạnh hấp, tiếp theo y lấy ra thịt cùng xương cốt thỏ còn lại, trước tiên đổ vào trong nồi một ít nước, muối cùng một chút thông và gừng, sau đó đem thịt thỏ cùng xương cốt đều bỏ vào trong nồi, đậy nắp và bắt đầu nấu. Đồng thời y lấy bột mì còn lại chuẩn bị làm chút mì tươi, đợi lát nữa dùng chung với canh thịt thỏ, nhất định rất là ngon.

Trong lúc này, Mễ Lai Khắc có tiến vào một lần nhưng lại bị Lục Văn Thụy phái đi vào trong viện vắt sữa, y vẫn duy trì thói quen mỗi ngày uống hai chén sữa bò hoặc sữa dê.

Đợi cho Mễ Lai Khắc vắt  sữa xong trở về, điểm tâm cơ bản đều chuẩn bị tốt, thực đơn cho bữa sáng hôm nay như sau: Hai bát sữa lớn, bốn trứng chiên với rau dại, mười cái thịt thỏ chiên xù lớn cỡ bàn tay, mì nước thịt thỏ, còn có chút thịt nướng và bánh ngọt tối hôm qua. Lục Văn Thụy nhìn một bàn bữa sáng, cảm giác rất là thỏa mãn, nhiêu đó hẳn là đủ rồi đi. Bởi vì hôm nay động tác của Lục Văn Thụy phi thường mau, cho nên khi Mễ Lai Khắc đi vào phòng bếp định trợ giúp thì y là làm xong hết. Từ sau  khi y làm quần áo cho Mễ Lai Khắc, liền phát hiện nếu y sử dụng một chút nội lực trong công việc hằng ngày, như vậy thì việc chi phối nội lực sẽ trở nên chính xác hơn.

Hơn nữa y phát hiện sau khi chính mình tiến vào tiên thiên chi cảnh, nội lực trong cơ thể cơ hồ đã muốn đình chỉ tăng trưởng, ra vẻ là đã muốn bão hòa. Nhưng hôm qua, sau khi y đem nội lực đều sử dụng hết, đến sáng sớm hôm nay, khi y vận công thì phát hiện nội lực trong cơ thể chính mình tựa hồ trở nên tinh thuần hơn, nội lực vốn đã hoá lỏng hiện tại lại bắt đầu chậm rãi đọng lại, tựa hồ chính mình đang từng bước tiến vào một cảnh giới mới.

Cho nên vừa rồi, lúc chuẩn bị bữa sáng, y cũng chỉ tâm tùy ý động, đem nội lực ngưng tụ vào hai tay mình, tiếp theo y liền phát hiện hôm nay trừ bỏ tốc độ cắt đồ ăn nhanh hơn rất nhiều, thì lúc cán mì cũng thuần thục hơn, sợi mì làm ra cũng có vẻ dai hơn, thật không tệ a, về sau xem ra phải  vận dụng nội lực nhiều hơn nữa mới được.

Hai người hiện tại an vị cùng nhau thưởng thức bữa sáng phong phú. Bởi vì Lục Văn Thụy vừa mới tập đem nội lực vận dụng trong việc làm đồ ăn cho nên khó tránh khỏi khống chế không tốt độ mạnh yếu, vì thế sau khi làm xong hết mọi thứ thì  nội lực của y bị hao phí rất nhiều, hiện tại y cũng rất đói bụng. Vì thế sau một trận càn quét của hai đại nam nhân thì một bàn lớn thức ăn rất nhanh bị tiêu diệt sạch sẽ, thật sự là rất lợi hại. (^_^).

Bữa sáng này hai người đều ăn thật sự no, tiếp theo Mễ Lai Khắc đoạt lấy công tác tẩy rửa, hắn  bắt đầu đem hết chén bát nồi chảo đều bỏ vào trong nước tẩy trừ hết. Mà Lục Văn Thụy cũng đã quen được Đại Thước hỗ trợ, nên y chỉ là cười cười, tiếp theo đi thẳng trở về phòng, thay đổi một bộ quần áo khác, lát nữa y còn muốn đi ra ngoài.

Đợi cho Đại Thước rửa sạch hết mọi thứ, ngay cả cái bàn cũng đều lau khô, hai người liền đi ra khỏi cửa. Lục Văn Thụy vội vàng đi vì phải dạy Thái Cực cho giống cái ở trong bộ lạc, mà Mễ Lai Khắc thì muốn đi đến rừng cây ngắt hoa quả cho Lục Văn Thụy, việc này buổi sáng hắn đã bỏ lỡ.

Vì thế sau khi ra khỏi cửa, hai người liền đi về hai hướng, Lục Văn Thụy đi về ngọn núi phía sau, nơi đó đã có rất nhiều giống cái đang chờ, lúc này bọn họ sôi nổi nói chuyện với nhau. Vẫn là Lý Na tinh mắt, thấy được Lục Văn Thụy, hắn đột nhiên hét to một tiếng “Thụy”, mấy giống cái chung quanh nghe được tiếng kêu của hắn đều dừng nói chuyện với nhau, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng Lục Văn Thụy.

Mà Lục Văn Thụy nghe thấy tiếng kêu cao vút của  Lý Na cũng chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Na này vẫn đều là như vậy,  động một chút là gào to, bất quá cũng thực đáng yêu.

Như cảm giác được ánh mắt của các giống cái khác đang dừng trên người mình, Lục Văn Thụy liền phất phất tay chào mọi người, tiếp theo y tung người một cái liền tới giữa sân, hành động này theo thường lệ luôn nhận được vô số ánh mắt hâm từ xung quanh. Y ho nhẹ một tiếng, tiếp theo mở miệng nói:

”Mọi người buổi sáng tốt lành, các ngươi đến thật sớm! Hôm nay chúng ta học thức cuối cùng trong Thái Cực mười ba thức — chân khí luyện đan, mọi người hãy nhìn động tác của ta trước!”

Tiếp theo Lục Văn Thụy biểu diễn thức cuối cùng trong Thái Cực mười ba thức ngay tại giữa sân, động tác của y rất chậm, một bên là biểu thị còn một bên thì giảng giải những điểm quan trọng và cần chú ý cho mọi người cùng nghe. Các giống cái bên cạnh cũng đã quen cách y kiên nhẫn giảng giải, bọn họ theo dõi rất cẩn thận nhất cử nhất động của y, một mặt nghe y giải thích, mặt khác thì  tinh tế cân nhắc trong lòng mình.

Lục Văn Thụy đem một chiêu này diễn luyện hơn mười thì dừng động tác để cho các giống cái bên cạnh bắt đầu tự mình luyện tập, mà y thì đứng ở một bên nhìn bọn họ, một khi phát hiện bọn họ làm sai thì y sẽ đi qua giúp bọn họ sửa chữa động tác, nếu bọn họ vẫn không hiểu, y sẽ kiên nhẫn tiếp tục làm mẫu mấy lần nữa.

Cứ như vậy qua nửa giờ, mọi người đều đã cơ bản nắm giữ chiêu thức này, Lục Văn Thụy lại để cho bọn họ cùng nhau luyện tập mấy lần nữa cho nhuần nhuyễn hơn, đợi cho bọn họ đã có thể không hề sai lầm khi đem một thức “Chân khí luyện đan” này diễn luyện ra, y liền cho mọi người ngừng lại.Tiếp theo y nói:

”Hiện tại mọi người đã quen thuộc Thái Cực mười ba thức, sau hơn phân nửa tháng, chúng ta rốt cục học hết trọn vẹn chiêu thức của Thái Cực, ta thực vui mừng cho các ngươi, các ngươi đều thực cố gắng cũng thực chăm chỉ.”

Các giống cái nghe được y khẳng định đều thật cao hứng, sau đó bọn họ lại nghe Lục Văn Thụy nói:

”Hiện tại chúng ta đem Thái Cực mười ba thức này hợp lại luyện tập một lần đi! Đến, mọi người làm theo ta, thức thứ nhất Tiên nhân phóng kiếm, thức thứ hai Càn Khôn bàn cầu, thức thứ ba Mỹ nhân chiếu kính, thức thứ bốn Biết thời biết thế, thức thứ năm Kim Kê Độc Lập, thức thứ sáu Đan tiên cứu chủ, thức thứ bảy Đổ kỵ ngọc long, thức thứ tám Song phong quán nhĩ, thức thứ chín Thuận gió bãi liễu, thức thứ mười Diệp để xem đào, thức thứ mười một Sống chạy bộ cung, thức thứ mười hai Ôm ấp song nguyệt, thức thứ mười ba Chân khí luyện đan!”

Mọi người nghe được khẩu lệnh của y liền làm theo nhất chiêu nhất thức của y, tuy rằng chỉ mới học hơn phân nửa tháng, nhưng năng lực học tập của bọn họ cũng không tệ lắm,ít nhất đã có tám phần công lực, chỉ là động tác còn có chút cứng ngắc, chỉ cần luyện tập nhiều lần là có thể uyển chuyển hơn.

Lục Văn Thụy thấy thế rất là vừa lòng, tiếp theo y ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, tựa hồ đã qua nhiều giờ, y cảm thấy thời gian hôm nay cũng không còn sớm vì thế liền tuyên bố giải tán. Đợi cho tất cả mọi người tán đi, y với Lý Na cùng Pháp Lan xoay người trở về nhà mình, y còn muốn cùng các thú nhân đi săn thú nữa, con mồi ở trong nhà đều hết rồi.

Khi Lục Văn Thụy về đến nhà, Mễ Lai Khắc đã chờ ở đó, y nhìn thấy hoa quả ở trên bàn, không khó nhìn ra vừa rồi Đại Thước đi nơi nào. Hơn nữa hắn đã đem hoa quả rửa sạch, bày ở trên bàn,  ân, rất cẩn thận. Nghĩ như vậy, Lục Văn Thụy tùy tay lấy ra một quả bỏ vào trong miệng, ân, thực ngọt nha.(^_^)

Tiếp theo y cũng đút cho Mễ Lai Khắc một quả, nhìn thấy biểu tình của đối phương có chút thụ sủng nhược kinh, y hơi hơi cười cười. Sau đó y đi vào phòng bếp lấy ra ba lô của mình, đem lưới đánh cá, dây thừng, vài cái tiểu công cụ đào móc cùng hai cái ống đựng nước, hai người liền chuẩn bị đi ra ngoài săn thú.

Vẫn như cũ là ở đại thụ ngay lối vào bộ lạc tập hợp, bất quá lúc này, các thú nhân cũng không cảm thấy Lục Văn Thụy đi theo bọn họ có cái gì kỳ quái. Trải qua hơn một tháng ở chung, bọn họ đều hiểu biết thực lực của y, đây là một giống cái  không kém gì thú nhân đâu, càng chưa nói đến việc y từng đả bại Tư Nặc, mọi người đối với một Lục Văn Thụy không giống người thường như vậy đều có chút bội phục. [Y-H: trong mắt thú nhân khác, LVT là bất thường nhỉ … khà khà]

Vì thế một đoàn thú nhân và Lục Văn Thụy liền hướng về rừng rậm xuất phát, mọi người vẫn duy trì bộ dáng hình người chạy đi, bất quá qua một lát, bọn họ đến khu rừng bình thường săn thú, lúc này mọi người tản ra bốn phía tự đi săn.

Hôm nay Lục Văn Thụy muốn bắt mấy con dã thú lớn, còn muốn đi bờ sông bắt cá để cải thiện bữa ăn. Y suy nghĩ một lát cảm thấy con mồi có vẻ nặng cho nên quyết định đi đến bờ sông bắt cá trước, đợi cho bắt cá xong thì mới trở về săn thú, đương nhiên đồng hành với y chính là người hầu trung thành của y— Đại Thước đồng học.

Hai người bọn họ xuyên qua rừng rậm xanh um tươi tốt, đi về hướng bờ sông.