Xuyên Vào Hệ Thống Không Có Liêm Sỉ

Chương 112:Ch.113: Năm tháng qua đi.




Tô Thủy Nguyệt ngồi trên ghế lớn, ghế dài chứa đủ bốn năm người. Nói là ngồi nhưng thực chất là một tay chống lên thành ghế, một chân vắt lên chân còn lại, chán nản nhìn xuống dưới. Hắn lúc này là chưởng môn của Cửu Dương phái, Mộ Thanh Khê ra đi, hắn là đệ tử trước kia của y cho nên ngồi lên vị trí này cũng không có gì là lạ. Bách Phệ Thôn ngồi bên cạnh, nghiêm chỉnh đọc bảng danh sách những người sẽ tham dự đại hội bái sư ba năm một lần của Cửu Dương phái.



Hắn ngáp một cái.



\- Cao Hàn, mọi thứ chuẩn bị đến đâu rồi?



\- Đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ có...



\- Chuyện gì?



\- Diễm thiếu gia đã nửa năm chưa trở về, thông tri cũng không nhận được hồi âm.



\- Không phải lo, vài ngày nữa Mộ Thanh Khê sẽ đến đây bái sư, nó sẽ về thôi.



Kể từ khi Mộ Thanh Khê chết đi, Mộ Diễm vẫn luôn không tha thứ cho hắn. Cho dù hắn không phải là người trực tiếp lấy mạng Mộ Thanh Khê, nhưng một chưởng kia đã kết nên hận ý sâu đậm. Mộ Diễm đặc biệt yêu quý phụ thân đã đồng cam cộng khổ trong suốt bốn trăm năm, hiện tại vị trí của hắn trong lòng y so với y đối với Mộ Thanh Khê thì một phần mười cũng không bằng.



Hắn nhìn một lượt chúng đệ tử Cửu Dương phái, những đệ tử mà Mộ Thanh Khê sát nhập từ các môn phái khác đã được hắn lọc ra, thuần đệ tử Cửu Dương cũng không còn lại mấy người. Qua ba đợt tuyển chọn cũng đã có thêm không ít nhưng so với bốn trăm năm trước vẫn là kém xa. Việc tuyển chọn đầu vào và kiểm nghiệm linh căn do Quân Thư Mục và Tống Liễu Dương đảm nhiệm.



Cửu Dương phái hiện tại chia làm mười hai phong, mỗi một nam nhân hắn mang bên mình mỗi người một phong còn chính hắn vẫn ở tại Thư Uyển Phong của Mộ Thanh Khê trước kia. Bọn họ lúc tuyển chọn đệ tử vừa mắt người nào liền đến chọn, cũng không tránh khỏi có tranh chấp, nói là tranh chấp đệ tử nhưng thật ra không khác gì tranh sủng. Lúc đầu còn nói là đệ tử này của ta, đệ tử này ta chọn trước, về sau lại thành "Thủy Nguyệt là của ta" "Đêm nay Thủy Nguyệt đến phòng ta"... Thật làm hắn đau đầu muốn chết. Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao lúc hắn xem phim cung đấu cảm thấy hậu cung của hoàng thượng quá phiền phức, hiện tại rơi vào cảnh này lại thấy không phải phiền phức tầm thường nữa mà là muốn trốn đi đâu cho khỏi nhìn thấy hậu cung này cho rồi.



Bỗng nhiên từ đại điện hai đứa nhỏ tầm tám, chín tuổi chạy tới, bộ dạng gấp gáp.



\- Mẫu thân! Phụ thân lại đánh nhau với Tề kế phụ rồi!



Hai đứa nhỏ này là Âu Dương Nghê và Âu Dương Kính, là con của hắn và Âu Dương Quế Chi, cũng là hai đứa nhỏ đầu tiên mà hắn sinh cho đám nam nhân trong hậu cung này. Bọn họ vốn nghĩ là hắn đã nuốt đan trước đó cho nên mới mang thai con của Mộ Thanh Khê cho nên cứ tiếp tục "cày cấy" trên người hắn, nhưng sau vài năm vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Âu Dương Quế Chi là người đầu tiên phát hiện ra thể chất đặc biệt của hắn không cần nuốt đan vẫn mang thai được con của người song tu. Nhưng loại song tu sinh con này quá mức âm hiểm không giống song tu bồi dưỡng bình thường cho nên hắn đành phải nuốt dược. Hai đứa nhỏ song sinh này cũng vì vậy được sinh ra.



Tô Thủy Nguyệt cho đám đệ tử lui đi rồi đi theo hai đứa nhỏ đến nơi xảy ra xô xát. Chuyện này cũng không có gì lạ, nếu mà hậu cung của hắn yên bình mới là chuyện không được bình thường.



Khu rừng trúc phía sau đã được hắn tu bổ lại làm nơi tập luyện của đám nhỏ, Lôi Phong Tuyết Sư và Âu Dương Quế Chi đảm nhiệm việc dạy dỗ. Hắn từ xa đi tới đã thấy Tề Xuân Thụy giương kiếm đánh tới, ba đứa nhỏ đứng gần đó vỗ tay hoan hô.



Tô Thủy Nguyệt nhếch nhếch môi, có thể nào dạy dỗ con trẻ bình thường một chút có được không?



\- Hắc Linh, Bách Ý Thiên, Tống Nhan, các con lại đây.



Bách Ý Thiên tám tuổi chạy tới đầu tiên, nó là con của hắn và Bách Phệ Thôn. Tống Nhan là con của hắn và Tống Liễu Dương, còn Hắc Linh là con của hắn và Tiểu Hắc. Năm đó giữ lại tàn hồn của y không nghĩ là thật sự hồi sinh được, còn sinh cho y một đứa nhỏ.



\- Thiên nhi, tại sao họ đánh nhau?



\- Hồi mẫu thân, là Âu Dương kế phụ nói Tề kế phụ cày cấy mười hai năm không kết trái, Tề kế phụ liền đánh.



Tô Thủy Nguyệt lau mồ hôi trán, có thể nào đừng nói mấy câu thế này trước mặt trẻ con có được không? Cho dù chúng không hiểu nhưng cũng sẽ tò mò được chứ! Tề Xuân Thụy không phải là không có kết quả, mà là hắn có một lần mang thai con của y nhưng lại sẩy mất, những lần sau đó thì tới định kỳ lại bị người khác phỗng tay trên. Tô Thủy Nguyệt một tháng có tầm bốn, năm ngày có thể thụ thai, mỗi lần Tề Xuân Thụy tìm đến thì hắn đã bị nam nhân khác áp một lần, hoặc là đã bắt đầu có dấu hiệu mang thai mất rồi.