Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái

Chương 66: Vấn đề thực phẩm



Giữa tháng tám, cách ngày khai trường bảy đến tám ngày, Kim Đại Hữu có đến đây một chuyến, chủ yếu là để thăm mẹ hắn.

Kể từ khi đến thủ đô học cao học, hắn vẫn luôn đi theo giáo sư làm nghiên cứu, mãi đến gần đây mới có thời gian rảnh, bình thường đều là tranh thủ chút thời gian rảnh ngắn ngủi để gọi điện thoại.

Cũng không biết là do có dì Chu bầu bạn hay là do sự xuất hiện của Kim Đại Hữu, tình hình hiện tại của dì Thạch đã khá hơn nhiều, ít nhất cảm xúc vẫn ổn định, có đôi tỉnh táo cũng có thể nhớ lại một ít chuyện xưa, chỉ là không thể nhắc đến Kim Đại Bằng, mỗi lần nhắc đến cái tên này, bà sẽ trở nên rất kích động, cho nên mọi người đều cố hết sức tránh cái tên này.

Kim Đại Hữu ở lại bên này khoảng bốn năm ngày, cũng không biết có phải trời sinh không hợp với Lê Hân hay không, hay người này chỉ cần gặp thôi cũng đã ghét nhau ra mặt.

Lê Hân thi đậu Đại học thủ đô, Giang Nhu vốn định dành thời gian đưa Lê Hân đến trường, dù sao họ cũng đem theo không ít đồ, Lê Hân lại xinh đẹp, Giang Nhu không yên tâm để cô nàng đi một mình, hiện tại Kim Đại Hữu đã ở đây, Giang Nhu dứt khoát giao em gái cho hắn, nhờ hắn tiện đường đưa Lê Hân đến trường.

Lê Tiêu xem Kim Đại Hữu như em trai, vậy tính ra Kim Đại Hữu cũng chính là anh trai Lê Hân, anh trai đưa em gái đi học rất bình thường.

Cũng đỡ mất công Giang Nhu phải đi một chuyến, gần đây Giang Nhu phải tham gia nào là tiệc tri ân rồi tiệc thăng chức cùng Lê Tiêu, cô quả thật có hơi mệt mỏi, chỉ muốn nằm dài ở nhà.

Kim Đại Hữu nghe xong lời này, lại liếc nhìn Lê Hân trên sô pha, hắn cười hi hi trả lời: "Được chứ."

Lê Hân cũng nghe thấy, cô nàng không lấy làm hứng thú bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Nơi này quả thật cách khá xa thủ đô, đi qua đi rất phiền phức, hơn nữa còn tốn tiền.

Điều mà cô nàng không muốn nhất chính là làm phiền chị.

Kim Đại Hữu nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Lê Hân, trong mắt hắn mang theo mấy phần ý cười.

Ngày hai mươi sáu tháng tám, Lê Hân thu dọn hai rương lớn hành lí theo Kim Đại Hữu lên xe lửa.

Hai rương lớn hành lí được Kim Đại Hữu xách, cô nàng chỉ cầm một chiếc túi phồng. Lúc lên xe lửa, Lê Hân thường xuyên ngoái đầu lại nhìn, bởi vì cô nàng biết lần này rời đi có khi phải đến Tết mới có thể gặp lại chị.

Giang Nhu vẫy tay với em gái, thẳng thừng dặn dò: "Có chuyện gì thì đến tìm anh Đại Hữu của em."

Kim Đại Hữu đi phía trước nghe vậy nên quay đầu nhìn lại.

Lê Tiêu ôm An An đứng bên cạnh Giang Nhu cũng dặn dò một tiếng: "Chú nhớ phải chăm sóc Lê Hân như em gái ruột, không được ức hiếp con bé."

Kim Đại Hữu nhe răng, hắn ức hiếp người khác hồi nào chứ?

An An miễn cưỡng phất tay: "Tạm biệt dì út, con muốn ăn vịt quay thủ đô."

Lê Hân bật cười: "Được, trở về sẽ mua cho con."

Sau khi Lê Hân đi, An An cũng đến lúc tựu trường. Cục cưng rất không vui, bởi vì em phát hiện ra bây giờ mẹ không cần đi học, kế tiếp mẹ sẽ được ở nhà chơi, mặc dù Giang Nhu đã giải thích với con gái cô phải ở nhà ôn bài, nhưng An An không hiểu, em chỉ cảm thấy ở nhà chính là chơi, còn muốn Giang Nhu xin nghỉ cho em, em cũng muốn ở nhà ngủ nướng.

Cũng không biết tật xấu ngủ nướng của đứa nhỏ này giống ai, rõ ràng lúc nhỏ là người thức dậy sớm nhất nhà, nhưng bây giờ dù cho có đi ngủ sớm bao nhiêu, buổi sáng bé con cũng sẽ không thức dậy nổi, nhất định phải để bố đích thân gọi dậy.

Vì thế Giang Nhu còn lo lắng thân thể con gái có vấn đề nên cố ý đưa cục cưng đến bệnh viện kiểm tra, cuối cùng phát hiện thân thể không sao hết, chỉ là lười.

Giang Nhu nghi ngờ trong suốt nửa năm mình không ở nhà, Lê Tiêu đã chiều hư con gái, không thể không oán trách: "Em nhớ lúc trước An An thức dậy rất sớm, sao bây giờ lại thích ngủ nướng đến như vậy? Lúc em không ở nhà, chắc hai người đã không bỏ bữa sáng đó chứ?"

Lê Tiêu nghe xong chột dạ bưng ly sữa đậu nành lên uống một ngụm: "Làm gì có chuyện đó? Ngày nào anh cũng thức dậy làm cơm sáng hết."

Nghe bố nói đến mấy chữ làm cơm sáng, An An lập tức lớn tiếng kháng nghị: "Ngày nào bố cũng làm cơm chiên trứng, con không muốn ăn bố vẫn bắt con phải ăn."

Nói xong lại bổ sung một câu: "Dì út chỉ biết nấu mì trứng, đã vậy còn không ngon."

Mì trứng mẹ làm vừa thơm vừa ngon, bữa sáng chú Đại Hữu làm cũng rất phong phú, duy chỉ có bố và dì út quanh đi quẩn lại mấy món đó, đặc biệt là mì trứng của dì út, hoặc là mặn chát hoặc là nhạt nhẽo.



"Con không ăn hai người đó còn chê con kén ăn."

An An hiện tại đã lớn, đã biết cáo trạng. Lúc nói những lời này, bé cưng trông rất phẫn uất, có vẻ như trong khoảng thời gian Giang Nhu không có ở nhà, bé cưng đã thật sự chịu tủi thân.

Giang Nhu đau lòng muốn chết, cô tức giận trừng Lê Tiêu.

Lê Tiêu cúi đầu ăn cơm, lúc Giang Nhu không có ở nhà, hắn lười làm nhiều món như vậy, lần nào cũng chỉ nấu cho có, cảm thấy chỉ cần ăn no là được.

Về phần để con gái ngủ nướng, Lê Tiêu vốn không để ý, bé con thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu, không giống như lúc Giang Nhu ở nhà, cô ngày nào cũng giám sát việc ăn sáng, còn hắn chỉ để thức ăn sẵn trong nồi, lúc nào ăn thì ăn.

Hôm An An tựu trường, Giang Nhu và Lê Tiêu đích thân đưa con gái đi, An An đã đi nhà trẻ được hai năm, năm nay là cuối cấp, đã không còn khóc lóc không chịu đi học như lúc trước, mà là ngoan ngoãn đứng ở cổng vẫy tay tạm biệt bố mẹ, sau đó tung tăng đi tìm các bạn nhỏ khác.

Mấy ngày trước, Giang Nhu đã mua cho mua cho bé cưng một chiếc cặp màu hồng nhạt rất đẹp, bên trong là đồ ăn vặt và đồ chơi, thế cho nên em rất nóng lòng muốn chia sẻ với các bạn.

Giang Nhu còn gặp gia đình của ông chủ Du trước cổng trường, bề ngoài hai vợ chồng ông chủ Du là người thành công, nhưng bọn họ cũng chỉ như ba mẹ của những gia đình bình thường khác, đích thân đưa con trai đến cổng trường và cẩn thận dặn dò một ít chuyện.

Nhạc Nhạc không ngừng ngoan ngoãn gật đầu, vừa thấy Giang Nhu hai mắt liền sáng lên: "Thím, An An đâu ạ?"

Giang Nhu nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt, cười nói: "Con bé đi vào rồi, con đi tìm em chơi đi, sáng nay con bé có đem theo món đồ chơi hình chú cáo nhỏ, nói là muốn tặng cho con đó."

Nhạc Nhạc nghe xong rất vui, lập tức vẫy tay tạm biệt Giang Nhu và ba mẹ: "Vậy con cũng đi vào đây, tạm biệt ba mẹ, tạm biệt chú thím."

Nói xong hưng phấn chạy vào trường.

Chị Tống dở khóc dở cười: "Con chạy chậm một chút."

Nói xong bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Nhu: "Nhạc Nhạc từ sáng sớm đã nhắc An An mãi, còn cố ý đem theo rất nhiều đồ ăn ngon, cả một chiếc cặp toàn là đựng đồ ăn đó."

Giang Nhu có hơi xấu hổ mỉm cười: "Em có cảm giác như nhà chị giúp em nuôi con gái ấy."

Chị Tống bật cười: "Được chứ, chị còn ước gì có thêm một cô con gái."

Nhưng trong lòng lại nghĩ, nói không chừng hai đứa nhỏ này lớn lên sẽ thật sự thành một cặp, nhìn con trai chị đối xử ân cần với An An như vậy, có khi lớn lên sẽ đi theo trồng cây si người ta.

Nhưng chị cũng rất thích đứa bé An An này, nhìn vẻ ngoài của Giang Nhu và Lê Tiêu là biết ngoại hình của đứa nhỏ này khi lớn lên sẽ có bao nhiêu xuất sắc, hơn nữa tính tình của An An cũng rất tốt, vừa ngoan ngoãn lại vừa mềm mại, lại còn rất biết quan tâm người khác, được hai vợ chồng Giang Nhu hết mực cưng chiều nhưng cũng không nhiễm thói hư tật xấu.

Giang Nhu căn bản là không nghĩ tới chị Tống lại nghĩ xa xôi như vậy, cô chỉ là cảm thấy dáng vẻ lúc này của An An thật tốt, có bạn bè thân thiết cũng có anh trai, có lẽ bởi vì có một gia đình hòa thuận, bé cưng chỉ có một số vấn đề không đáng kể và một chút tính khí.

Một đứa bé hiểu chuyện và có tính tình tốt quả thật có thể khiến bố mẹ bớt không ít lo lắng, nhưng cũng có thể đoán được An An ở đời trước đã phải sống rất cẩn thận và dè dặt, ngược lại là bé cưng của bây giờ mới có dáng vẻ mà một đứa trẻ nên có.

Giang Nhu cũng không kì vọng bé cưng trở thành con nhà người ta trong mắt mọi người, cô cảm thấy chỉ cần An An sống một cách vui vẻ là được rồi.

Bên kia, Lê Tiêu đã hàn huyên với ông chủ Du xong, cũng không biết hai người họ nói cái gì, lúc tạm biệt, khóe môi Lê Tiêu vẫn còn vương ý cười.

Khoảng thời gian tiếp theo, Giang Nhu chuyên tâm chuẩn bị thi lên thạc sĩ.

Cô ở nhà đọc sách cả ngày. Không thể không nói, hoàn cảnh của biệt thự rất tốt, vừa đẹp vừa yên tĩnh, bên trong lại có rất nhiều phòng. Giang Nhu chọn cho mình một căn phòng tách biệt ở lầu ba làm phòng đọc sách, khi học hành mệt mỏi có thể đứng dậy xem phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ hoặc đi xuống bãi cỏ dưới sân học thuộc lòng.

Lê Tiêu đã lắp đặt một chiếc xích đu trên bãi cỏ phía sau nhà, bên cạnh là bể bơi cùng với bàn ghế và dù che nắng, Giang Nhu muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ nấy, sẽ không có ai quấy rầy cô.

Không giống như khi ở trường, rất nhiều người muốn thi lên thạc sĩ, không chỉ chiếm phòng tự học, còn chiếm luôn khu vực đọc sách, có người còn nói chuyện rất lớn tiếng, phải tránh đi rất xa mới không nghe thấy.

Lê Tiêu không có ở nhà vào ban ngày, hắn sợ cô ở nhà học bài không có thời gian nấu cơm nên định thuê giúp việc, nhưng Giang Nhu không đồng ý, cảm thấy lãng phí tiền, hơn nữa cô cũng thấy không được tự nhiên nếu trong nhà có thêm một người xa lạ. Cuối cùng, Lê Tiêu chỉ đành đánh tiếng với mẹ Chu, nhờ bà cho Giang Nhu ăn ké tạm mấy bữa cơm trưa.

Vì thế, cuối cùng Giang Nhu mỗi ngày đều không cần phải làm gì hết, chỉ cần ở trên lầu học bài là được.

Điều kiện học tập tốt như vậy nhưng người học lại không biết tận dụng. Khi không có ai ở bên cạnh, hiệu suất học tập của Giang Nhu giảm xuống đáng kể, thậm chí có đôi khi đang học bài lại trở nên ngây người, trong đầu không khống chế được mà nghĩ Lê Tiêu đang làm gì, An An đã ăn cơm hay chưa, còn tưởng tượng đến viễn cảnh bản thân đã thi đậu…

Sau đó, Giang Nhui biết không thể tiếp tục như vậy nữa, cô bèn thương lượng với Lê Tiêu, nói bản thân muốn đến trường học.

Lê Tiêu hỏi rõ ràng nguyên nhân xong, hắn không thể không buồn cười, sau đó khuyên nhủ: "Đến trường làm cái gì? Trường em có phòng riêng cho một mình em sử dụng chắc? Đến lúc đó em nhất định lại chê ồn ào."

Nói xong, hắn suy nghĩ rồi nói tiếp: "Như vậy đi, anh sẽ cho người thu dọn khỏi văn phòng bên cạnh phòng làm việc của anh cho em dùng làm văn phòng tạm thời, hơn nữa chỗ đó của anh rất gần nhà ăn, căn tin trường em đi đi về về cũng mất hai mươi đến ba mươi phút, đồ ăn còn không ngon bằng chỗ chúng ta."

Chuyện khác không nói, nhưng câu cuối cùng đó quả thật đã đá động đến Giang Nhu. Khi mới vừa nhập học, cô cảm thấy thức ăn trong căn tin trường cũng không tệ lắm, nhưng sau khi ăn nhiều liền cảm thấy rất bình thường. Không giống như nhà ăn trong xưởng Lê Tiêu, đặc biệt mời đầu bếp chuyên nghiệp đến nấu, không hà tiện dầu muối, hơn nữa cũng đảm bảo vệ sinh, cho nên thức ăn ở đó rất ngon, nguyên tuần không bữa nào giống bữa nào.

Giang Nhu đồng ý: "Vậy cũng được, sẽ không gây phiền phức cho anh chứ? Bên cạnh anh là văn phòng của ai?"

"Không đâu, anh để người đó dọn xuống lầu hai là được rồi."

Sau đó, Giang Nhu cứ thế đến xưởng của Lê Tiêu học bài. Lê Tiêu còn trang bị cho Giang Nhu một chiếc bàn làm việc rất lớn, là loại bàn làm việc bằng gỗ đỏ nguyên khối mà mấy sếp lớn hay dùng, bàn dài khoảng hai mét, ghế dựa cũng được làm bằng da, ngồi vào vô cùng thoải mái.

Tất cả sách vở Giang Nhu muốn xem đều được chất trên bàn mà không cần chen chúc, trong văn phòng còn có sô pha và máy lọc nước, rất tiện để uống nước khi khát, buổi trưa có thể nằm trên sô pha chợp mắt một lúc.

Quan trọng nhất chính là hiệu suất học tập của Giang Nhu đã được cải thiện, chỉ cần nghĩ đến Lê Tiêu đang ở bên cạnh, còn có những người khác trong xưởng, Giang Nhu sẽ ngay lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng, cảm thấy có người luôn dõi theo mình.

Lê Tiêu cũng không quấy rầy cô, chỉ là mỗi buổi trưa sẽ ghé qua thăm, hoặc là đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn sẽ mang về cho cô một chút đồ ăn thức uống.

Chỉ là sau khi An An biết chuyện lại có chút không vui, cảm thấy mẹ bị bố đoạt đi mất, bé cưng có ý đồ kháng nghị nhưng đều bị bố trấn áp.

——

Ngày mười tháng mười một là ngày ghi danh, lúc này thi lên thạc sĩ còn chưa thể báo danh trực tuyến được, phải đến trực tiếp văn phòng tuyển sinh địa phương nên tương đối phiền phức.

Hôm đó, Lê Tiêu cố ý dành ra một ngày đi cùng Giang Nhu. Hai người khởi hành từ sáng sớm, trước tiên là đưa An An đến trường học, sau đó lại lái xe đến văn phòng tuyển sinh.



Có rất nhiều người cũng đến ghi danh, lúc vợ chồng Giang Nhu đến nơi, mọi người đã xếp thành hàng dài. Cách đó không xa có một tiệm bán bữa sáng, Giang Nhu và Lê Tiêu đã ăn sáng rồi, nhưng ngửi thấy mùi thơm lại cảm thấy đói bụng.

Giang Nhu để Lê Tiêu xếp hàng giúp rồi tự mình đi mua mấy cái bánh quẩy và hai cái bánh dưa muối, sau đó hai người vừa xếp hàng vừa ăn bánh quẩy cùng bánh dưa muối.

Có sạch sẽ hay không thì không biết, nhưng hương vị quả thật rất ngon.

Lê Tiêu ăn xong lại lấy khăn trong túi ra lau miệng cho Giang Nhu, sau đó lại mở bình giữ nhiệt mang từ nhà theo rót một cốc nước, chờ Giang Nhu ăn xong thì đưa cho cô.

Giang Nhu cười tủm tỉm nói với hắn: "Nếu lát nữa ghi danh xong mà còn sớm, chúng ta đi xem phim đi."

Đã lâu rồi cô chưa được đi hẹn hò riêng với Lê Tiêu.

Lê Tiêu nghe xong cười nói: "Được."

Trông hắn còn có vẻ mong chờ.

Chờ Giang Nhu uống xong, hắn ngẩng đầu uống cạn cốc nước còn dư, sau đó đậy cốc lên bình giữ nhiệt rồi cầm bình bằng tay trái, tay phải nắm lấy tay Giang Nhu.

Hai người chờ đến chín giờ sáng mới ghi danh xong, thấy thời gian không sớm cũng không muộn, hai người dứt khoát đi xem phim, rạp chiếu phim gần đây không có nhiều phim hay cho lắm, có bộ phim nước ngoài 《 Người khổng lồ xanh 》 đang chiếu, hình như còn khá được yêu thích.

Giang Nhu có nghe qua tên bộ phim này, nhưng trước kia cô chưa từng xem, cũng không biết có hay không nữa cho nên bèn chọn bộ phim này. Lúc nhìn thấy tên đạo diễn trên màn hình, Giang Nhu còn khá là bất ngờ, cô biết vị đạo diễn này, là người Trung Quốc, ông ấy khá nổi tiếng ở đời sau, đạt được rất nhiều giải thưởng lớn quốc tế.

Nhưng Giang Nhu không quá hứng thú với thể loại phim đánh đấm giết chóc này, cũng có thể là do đã xem nhiều phim khoa học viễn tưởng ở đời sau, cho nên hiệu ứng của phim ảnh thời này không quá thu hút được cô.

Cho nên sau khi xem được một lúc, Giang Nhu lại nhìn xung quanh. Hôm nay là thứ hai, không có nhiều người đi xem phim cho lắm, đặc biệt là lúc hơn chín giờ sáng, trong rạp chỉ có năm người, phía trước là một cặp vợ chồng già, trong góc phía sau là một cô gái trẻ đang bóc bỏng ngô lên ăn.

Chắc là nhận thấy Giang Nhu đang phân tâm, Lê Tiêu quay đầu qua nhìn cô mấy lần, còn nắm tay cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng siết chặt.

Giang Nhu thấy trong rạp không nhiều người lắm, bèn dựa đầu lên vai hắn, Lê Tiêu cũng thuận thế nghiêng người để cô dựa cho thoải mái.

Giang Nhu khoát tay hắn xem thêm một lát rồi hỏi bây giờ là mấy giờ.

Lê Tiêu mở điện thoại ra xem, sau đó lại đưa cho cô xem, bây giờ là chín giờ bốn mươi ba phút, mới qua có hai mươi phút, vẫn còn hơn một tiếng nữa.

Hắn không thể không nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy em? Có phải không muốn xem nữa hay không? Nếu không chúng ta đi ăn cơm."

Giang Nhu lắc đầu: "Em không đói bụng."

"Vậy chúng ta đi công viên giải trí chơi."

"Công viên giải trí nhất định cũng sẽ không có nhiều người, không vui."

Niềm vui thật sự của công viên giải trí không nằm ở các trò chơi ở đó, mà là khi nhìn thấy đám đông náo nhiệt, bản thân cũng sẽ cảm thấy thật náo nhiệt.

Lê Tiêu nhíu mày nghĩ xem có nơi nào vui để đi hay không.

Giang Nhu đột nhiên quay đầu thổi bên tai hắn: "Hay là chúng ta đi khách sạn đi?"

"Đi khách sạn làm gì?"

Lê Tiêu nhất thời chưa kịp phản ứng, hắn quay đầu lại nhìn Giang Nhu, đối diện với vẻ mặt ám muội của cô thì ngay lập tức ngầm hiểu.

Khóe miệng vô thức cong lên, còn nhướng mày, sau đó ôm lấy eo cô đứng dậy.

Giang Nhu không ngờ hắn lại làm thật, cô cũng chỉ là thuận miệng nói chơi thôi.

Nhưng Lê Tiêu thì không hề nói chơi. hắn nắm tay cô đi ra ngoài, sau đó lái xe đến một khách sạn tốt nhất ở gần đó, thuê một căn phòng xa xỉ nhất ngắm được cảnh thành phố.

Sau đó, hai người không biết xấu hổ lăn lộn trong khách sạn cả ngày, buổi trưa cũng không dậy, mà gọi khách sạn phục vụ đồ ăn.

Mãi đến bốn giờ chiều, thấy An An sắp tan học, hai người mới chịu rời giường, vội vàng mặc quần áo xuống lầu trả phòng.

Giang Nhu mặc quần áo xong còn dọn dẹp sơ qua căn phòng, cố gắng đừng để quá khó coi.

Lê Tiêu mỉm cười cài nút áo.

Lúc hai người trả phòng, lễ tân khách sạn còn nhìn họ bằng ánh mắt khó hiểu, bởi vì hiếm có ai lại đặt phòng vào buổi sáng rồi trả phòng vào buổi chiều, thế cho nên sau khi Giang Nhu và Lê Tiêu đã đi khỏi, hai lễ tân vẫn còn nghi ngờ có phải hai người họ lén ra ngoài ăn vụng hay không.

Khi hai người lái xe đến nhà trẻ, An An đã sớm tan học, các bạn nhỏ khác gần như đều đã về hết, chỉ có bé cưng trông mong ngồi chờ ở cổng.

Thấy bố mẹ đến, bé cưng lập tức cười rất vui vẻ: "Mẹ ——"

Lúc này, bảo vệ và cô giáo mới cho em đi ra ngoài, Lê Tiêu thì nhận lấy cặp sách trên tay cô giáo.

Giang Nhu nắm tay An An nói xin lỗi: "Xin lỗi con, bố mẹ đến muộn rồi."

An An rất rộng lượng nói: "Không sao hết, hôm nay mẹ phải đi đăng kí thi, chắc hẳn là rất bận nên mới không đón con kịp, An An không tức giận."

"..."

Giang Nhu chột dạ liếc nhìn Lê Tiêu.

Lê Tiêu lại bình tĩnh phụ họa: "Quả thật hôm nay rất đông người."



An An dùng sức gật đầu, ân cần nói: "Sau này đến sớm một chút là được rồi."

Vì để bù đắp cho An An, Giang Nhu hiếm khi mới đưa cục cưng đi ăn KFC, còn cho phép em uống một ly Coca. An An cực kì vui vẻ, gọi rất nhiều món ngon.

Một tuần sau khi ghi danh xong, vụ việc "Chân giò hun khói nhiễm độc thuốc trừ sâu DDVP ở Kim Hoa" bất ngờ được phát sóng trên bản tin 《 Báo cáo chất lượng hàng tuần 》 của CCTV, ngay lập tức làm hoang mang dư luận.

Mọi người đều biết DDVP là cái gì, là hóa chất diệt trừ sâu bệnh dùng trong nông nghiệp, ăn phải sẽ gây chết người, trước đây cũng có một vài sự cố về an toàn vệ sinh thực phẩm, nhưng sự cố lần này được chính CCTV đưa tin, cho nên dư luận phản ứng dữ dội hơn nhiều.

Bởi vì sắp thi lên thạc sĩ, cho nên ngày nào Giang Nhu cũng xem tin tức. Hôm nay là chủ nhật, một nhà ba người mới vừa ăn xong cơm trưa, thuận tiện xem tin tức để thư giãn một chút.

Lúc nhìn thấy tin tức này, trên tay Lê Tiêu vẫn còn đang cầm một miếng thịt chân giò hun khói, hắn ngay lập tức tái mặt.

Trên tay An An cũng đang cầm một miếng thịt chân giò hun khói mỏng, bé cưng nhìn màn hình ti vi, lại nhìn miếng thịt trên tay, dường như còn chưa phản ứng kịp.

An An còn chưa biết được mấy chữ, bình thường cũng không có hứng thú gì với tin tức, em đang bò tới bò lui trên sô pha, nhưng em xem hiểu hình ảnh, chân giò hun khói trên ti vi giống với chân giò hun khói trong nhà bếp. Dường như còn chưa chắc chắn lắm, cục cưng leo xuống sô pha chạy vào bếp xem, sau đó lấy làm lạ nói: "Bố ơi, nhà mình cũng có chân giò hun khói, có thể ăn được không ạ?"

Thấy con gái vẫn còn có vẻ tiếc rẻ, Giang Nhu nhanh chóng đứng dậy cầm miếng thịt trên tay bé cưng ném thẳng vào thùng rác, sau đó hỏi Lê Tiêu: "Đây là chân giò hun khói gì?"

Lê Tiêu cũng có hơi không xác định: "Anh cũng không nhớ rõ. Lúc người ta đưa, anh không quá chú ý lắng nghe, chỉ biết là đồ tốt, rất đắt."

Nói xong, hắn sầm mặt đi vào phòng bếp tìm nhưng không tìm thấy túi đóng gói, trên chân giò hun khói cũng không có nhãn mác.

Giang Nhu có hơi không yên tâm, chân giò hun khói là do bạn làm ăn của Lê Tiêu cho. Từ sau khi học y, Giang Nhu tương đối chú trọng đến chế độ ăn uống, mấy loại đồ ăn xông khói giống như vậy, cho dù có đắt tiền đến đâu cô cũng sẽ không ăn nhiều, cùng lắm là nếm thử một miếng hôm đem về nhà. Mấy hôm nay đều là Lê Tiêu và An An ăn, hai bố con thích ăn thịt, thường cắt thành lát mỏng ăn như đồ ăn vặt.

Lê Tiêu cũng sợ, tưởng tượng đến bản thân đã ăn thuốc trừ sâu DDVP thì cả người liền cảm thấy không ổn, hắn thì thôi đi, nhưng An An vẫn còn nhỏ.

Hắn lấy điện thoại trong túi ra, đang định gọi điện thoại hỏi bạn, còn chưa kịp gọi thì người bạn kia đã gọi điện thoại đến, lo lắng hỏi: "Anh, anh có ăn chân giò hun khói chưa, mau vứt đi, em vừa xem ti vi, hình như xảy ra chuyện rồi."

Lê Tiêu: "... Anh cũng xem rồi."

Đầu bên kia cẩn thận nói: "Hay là anh đến bệnh viện kiểm tra thử xem?"

Giọng điệu vô cùng hối hận: "Em cũng có được thứ này từ một người bạn, thấy đắt còn tưởng đâu là thứ tốt, em còn đem đi tặng ba vợ hai cái, ba vợ em cũng ăn hết một cái rồi, còn tặng một cái cho đồng nghiệp. Em thật sự không biết…"

Giang Nhu đã cầm chìa khóa xe lại đây: "Đi, chúng ta đến bệnh viện trước đi."

Lần này Lê Tiêu không hề từ chối, vừa bế An An nghe điện thoại vừa theo cô đi ra ngoài.

Một nhà ba người đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, bận rộn cả buổi trưa, còn rút hết một ống máu. An An khóc đến cái mũi nhỏ đỏ bừng, rút máu xong thì nằm trong lòng mẹ sụt sịt, còn tủi thân dẩu miệng nói: "Sau này con sẽ không bao giờ ăn chân giò hun khói nữa."

Giang Nhu buồn cười xoa gương mặt đỏ lên vì khóc của con gái: "Con có muốn ăn, mẹ cũng không mua cho con."

Cũng may, kết quả kiểm tra cuối cùng là khỏe mạnh, ảnh hưởng không lớn, hẳn là do ăn không nhiều.

Nhưng chuyện của chân giò hun khói vẫn chưa kết thúc, mấy ngày tiếp theo, không chỉ riêng gì Giang Nhu bận rộn học tập, Lê Tiêu cũng bận rộn chuẩn bị cho đợt kiểm tra an toàn vệ sinh thực phẩm. Kể từ sau khi vụ việc chân giò hun khói bị phanh phui, quần chúng nhân dân phản ứng rất gay gắt với vấn đề liên quan đến thực phẩm, bên trên cũng tăng cường kiểm tra các bộ phận liên quan, sau đó phát hiện ra nhiều thực phẩm không đạt vệ sinh.

Xưởng sản xuất đồ ăn vặt của Lê Tiêu cũng sẽ bị kiểm tra, may mắn là nhà xưởng của hắn không có chuyện gì. Có điều Chu Kiến đã nói với hắn một chuyện khiến hắn nghĩ lại mà vẫn thấy khiếp sợ, Chu Kiến nói mấy hôm trước có một phóng viên nằm vùng âm thầm vào nhà xưởng chụp lại rất nhiều hình ảnh, còn hỏi thăm một số chuyện với công nhân, sau khi biết không có vấn đề gì thì mới rời đi.

Nghe xong, Lê Tiêu không thể không cảm thấy may mắn vì đã nghe lời Giang Nhu mà thực hiện nghiêm ngặt về chất lượng và an toàn vệ sinh thực phẩm, không làm mấy chuyện gian dối hại người.

Nếu không, khi mọi chuyện bị bại lộ, lại có phải những bằng chứng đó, nhà xưởng chắc chắn sẽ phải đóng cửa.

Nhưng những nhà xưởng khác thì không may mắn như vậy, có bảy tám nhà xưởng bị kiểm tra ra là có vấn đề và bị đưa thẳng lên bản tin. Mười Hai Con Giáp cũng xuất hiện trên tin tức, nhưng lại được người dẫn chương trình dành lời khen, nói Mười Hai Con Giáp là doanh nghiệp có lương tâm.

Có lẽ những vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm gần đây đã tạo nên khủng hoảng trong dư luận, vì sợ tạo ra những ảnh hưởng không tốt khác, cho nên tin tức mới cố ý chỉ đích danh Mười Hai Con Giáp, bởi vì vấn đề thực phẩm một khi bị phanh phui không chỉ gây hoang mang dư luận, mà còn gây bất lợi cho sự phát triển của ngành công nghiệp thực phẩm trong nước.

Bởi vì việc này, một số sản phẩm đã bị loại bỏ khỏi các kệ hàng trong siêu thị, nhưng không ảnh hưởng nhiều đến Mười Hai Con Giáp, thậm chí lượng tiêu thụ còn tăng, cho nên năm nay Lê Tiêu cũng không cần chi tiền cho quảng cáo hôm phát sóng chương trình chào xuân.