Xuyên Thành Thái Tử Phi Bị Mất Nước

Chương 137



Khi đã ngắm chuẩn đích, sau tiếng “bắn” của Tần Tranh, mười mấy người cùng thả tay ra, chiếc máy bắn tên phát ra một tiếng thật to, trục quay chuyển động ầm ầm, mũi tên to dài như cây mâu mang theo hai sợi dây thừng lao vút đi như ngôi sao băng, đống dây thừng dưới đất lập tức bị kéo đi hơn phân nửa.

Dù đã có mấy người được lệnh giữ khung giá đỡ nhưng nó vẫn bị phản lực của mũi tên lao đi đẩy lùi ra sau mấy tấc, những người giữ giá đỡ cũng thấy tay mình tê rần lên.

Lúc ngước lên nhìn thì mũi tên đã đến vách núi bên kia. Lực lao tới vẫn không giảm, phải cắm vào một gốc cây to mới dừng lại.

Người ở đối diện tháo sợi dây thừng làm thước đo ra, đi đến bên vách đá. Tần Tranh ra lệnh cho người bên này kéo căng sợi dây, nhìn sợi dây nhỏ trên dây thừng lớn, nói: “Bốn mươi chín trượng.”

Sắc mặt của Phùng lão quỷ hơi dịu lại. Lão làm thợ xây dựng đã mấy chục năm, đương nhiên không ngốc, có thể nhận ra Tần Tranh buộc những nút thắt nhỏ trên dây thừng là để đánh dấu độ dài.

Lâm Chiêu là người ngoại đạo, không hiểu được điều này, nghe Tần Tranh nói chắc chắn như thế bèn tò mò hỏi: “Sao A Tranh tỷ tỷ có thể xác định là bốn mươi chín trượng?”

Tần Tranh chỉ chỉ vào sợi dây có màu đỏ trên dây thừng. “Tới chỗ này là năm mươi trượng, ta đã đánh dấu trước rồi.”

Cô nói thế, Lâm Chiêu cũng hiểu ngay. Thấy trên dây thừng cứ một thước là lại buộc một nút thắt nhỏ, nàng ta há hốc mồm với vẻ ngưỡng mộ. “Như thế mà cũng nghĩ ra được. Nếu hôm nay không được chứng kiến, muội không thể ngờ được là còn có cách đo lường như vậy.”

Nàng ta chỉ sợi dây thừng còn lại. “Vậy sơi dây này dùng để làm gì?”

Vấn đề này Phùng lão quỷ cũng nghĩ không ra. Nghe Lâm Chiêu hỏi, lão cũng lẳng lặng dỏng tai lắng nghe.

Đúng lúc bên kia vang lên tiếng huýt sáo, Lâm Chiêu nhìn sang rồi nghi hoặc. “Dương Nghị ca bảo chúng ta kéo. Kéo cái gì?”

Tần Tranh ra hiệu cho người của Kỳ Vân Trại kéo thẳng sợi dây Lâm Chiêu vừa chỉ rồi lại dùng sức kéo căng sợi dây làm thước đo, nói: “Kéo căng sợi dây này, nó mới là dây cáp chính.”

Trên dây thừng làm thước có rất nhiều nút thắt, không tiện để làm dây chính, dùng làm dây dẫn sẽ thích hợp hơn.

Hai sợi dây thừng đã trở thành một đường cáp treo đơn giản nhất, tuy không thể vận chuyển vật nặng nhưng nhờ nó để đưa dây cáp sắt qua là dư sức.

Người phía dối diện buộc sợi dây cáp bằng sắt vào dây thừng làm thước rồi luồn một ống trúc vào sợi dây thừng làm dây cáp chính, mượn độ trơn của nó để trượt, bên dưới ống tre buộc sợi cáp sắt.

Lúc sai người của Lục gia chế tạo sợi cáp sắt, Sở Thừa Tắc đã báo theo độ dài ước lượng giữa hai vách núi, phải đến sáu mươi trượng.

Phía sơn trại kéo một đoạn dây sắt là bên kia lại thả thêm một đoạn, như thế từ từ đưa được sợi cáp sắt qua bên này.

Mắt Phùng lão quỷ trợn thật to. Lúc bước nhanh qua để quan sát, bầu rượu rơi xuống đất lão cũng không thèm nhìn lại một cái.

Lão muốn đưa tay sờ thử sợi dây sắt kia nhưng hai tay cứ run run.

Sợi dây sắt hơn trăm cân, cứ thế mà được đưa qua từ vách núi dối diện một cách nhẹ nhàng.

Đây là điều có nằm mơ lão cũng không tưởng tượng được.

“Có thể… có thể làm cầu được rồi!” Lão kích động đến nỗi lắp bắp, sau đó nhìn sang Tần Tranh, than vãn. “Hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy mà! Không biết phu nhân là đệ tử của cao nhân nào?”

Tần Tranh xấu hổ, chỉ đáp qua loa. “Người đã qua đời, không cho ta nói ra tên của người.” .

Phùng lão quỷ không hề nghi ngờ, còn liên tục gật đầu. “Cũng phải. Thiên hạ đại loạn, quan binh bên ngoài đâu coi chúng ta là người. Bị bắt đi xây thành lũy, các quan đâu có quan tâm trong thời gian đó chúng ta có làm được hay không, đến hạn mà chưa xong là chém đầu, thợ xây trốn được là trốn hết.”

Lâm Chiêu tưởng sư phụ mà Tần Tranh nói chính là tổ tiên trong gia tộc, biết cô bị triều đình truy nã, không tiện bại lộ thân phận nên vội giúp cô lấp liếm. “Phùng bá, dây sắt đã kéo qua rồi, cọc để giữ dây sắt phải nhờ bá chỉ đạo các huynh đệ làm tiếp.”