Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 118: Ta sợ nàng...... Không tha thứ cho ta



Sau lần đầu tiên độc phát, qua hai mươi ngày, Bùi Tịch lại độc phát lần nữa.

An Cửu có chút ngoài ý muốn.

Ngoài ý muốn không phải tần suất hắn độc phát tăng, mà là hắn không dùng Ôn Nguyệt Linh giải độc.

Tuy rằng sau đó An Cửu không thấy Ôn Nguyệt Linh nữa, nhưng mỗi lần quan sát thông qua hình chiếu, An Cửu có thể thấy, Ôn Nguyệt Linh đối với hắn sớm đã rễ tình đâm sâu, thân thể của nàng ta cũng cũng dần dần trở nên khỏe mạnh.

Nếu Bùi Tịch muốn giải độc, hiện tại có thể xuống tay.

Nhưng hắn không có.

An Cửu không biết suy nghĩ của hắn, lại có tính toán gì không, suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra, liền không nghĩ nữa.

Nàng vẫn trải qua những ngày vô lo vô nghĩ, mỗi ngày tản bộ đọc thoại bản tìm việc vui, thỉnh thoảng đến sơn trang đúc kiếm tìm Lâm Thanh Nghiên chơi hai ngày.

Sở dĩ tìm Lâm Thanh Nghiên chơi, thật ra cũng không phải hứng khởi nhất thời, nơi này còn có nhạc đệm nhỏ.

Có lần Bùi Tịch đi cùng nàng, lại đột nhiên có thị nữ tới bẩm báo, nói Ôn tiểu thư không khoẻ, mời hắn tới gặp.

Bình thường chạng vạng, Bùi Tịch sẽ đóng cửa từ chối tiếp khách, thời gian còn lại đều dùng để làm bạn với An Cửu.

Cho dù người bệnh không thoải mái, hay là bệnh phát tác, cũng thức thời không tới tìm hắn, mà tìm dược đồng* trong Dược Vương Cốc. Trừ phi chuyện quá khẩn cấp, dược đồng không xử lý được, mới có thể tới mời Bùi Tịch.

* Dược đồng: là tên tiếng Trung cổ dành cho những người tham gia vào y học cổ truyền Trung Quốc nói chung.

Dược Vương Cốc đương nhiên không chỉ có mỗi Bùi Tịch biết y thuật, trong cốc còn có rất nhiều dược đồng, có đệ tử Bùi Chu nhận nuôi, có hài tử Bùi Tịch nhặt về từ bên ngoài.

Giống với A Thất, lúc trước phát hiện A Thất không có thiên phú học y, mới dạy học võ.

Dược Vương Cốc cũng không đại biểu cho mình Bùi Tịch, đây là một thế lực giang hồ.

Ôn Nguyệt Linh dùng biện pháp như vậy, mời Bùi Tịch hai lần, hai lần hắn đều đi.

Nội tâm An Cửu biết hắn lo lắng cho thuốc giải của mình, nhưng bên ngoài lại ra vẻ khó chịu.

Lần đầu tiên nàng chỉ làm mặt lạnh với hắn, lần thứ hai thời điểm Ôn Nguyệt Linh tới gọi người, Bùi Tịch không đáp ứng ngay, chờ đến khi An Cửu đi vào giấc ngủ, nửa đêm lặng lẽ đi ra ngoài xem Ôn Nguyệt Linh.

Việc này đặt ở trên người ai, cũng không nhịn nổi, huống chi là đại tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược.

Đêm đó sau khi nàng "Ngoài ý muốn" phát hiện Bùi Tịch không ở, suốt đêm liền cưỡi ngựa đi sơn trang đúc kiếm.

"Sao cô phát hiện nửa đêm huynh ấy không ở?"

Sau khi phun tào việc này với Lâm Thanh Nghiên, Lâm Thanh Nghiên hỏi lại một vấn đề như vậy.

Tiếng An Cửu kể dừng lại, đón đôi mắt tò mò bát quái của thiếu nữ, nàng mím môi, nhỏ giọng nói: "Bọn ta ngủ cùng một phòng, ta đương nhiên biết."

Lâm Thanh Nghiên: "!!!"

"Hai người tiến triển nhanh như vậy sao!" Trên mặt Lâm Thanh Nghiên khó nén khiếp sợ, dù sao đối với nữ tử cổ đại mà nói, chưa lập gia đình ở cùng một phòng, là hành vi cực kỳ khác người.

An Cửu vội vàng giơ tay, che miệng nàng, nhỏ giọng nói: "Cô đừng kêu, bọn ta không ngủ cùng nhau, hắn ở gian ngoài trong phòng ta, cô nghĩ đi đâu đấy!"

Lâm Thanh Nghiên vội vàng gật đầu, cũng biết mình thất thố, lời này truyền ra sẽ không dễ nghe, mặc dù An Cửu và Bùi Tịch chưa gặp trưởng bối hai bên, cũng không có gánh nặng gia đình, nhưng tóm lại đối với thanh danh An Cửu không tốt.

Nàng đè thấp giọng, cuối cùng chuyển lực chú ý đến  lời nói của An Cửu.

"Theo lời cô nói, Bùi Tịch thật ra có chút vấn đề, nhưng với hiểu biết của ta về huynh ấy, huynh ấy chỉ là quá thiện lương, đối với người bệnh, huynh ấy luôn như vậy, huynh ấy tuyệt đối không có quan hệ gì với Ôn tiểu thư, ta bảo đảm với cô......"

Cho đến ngày nay, ở trong mắt Lâm Thanh Nghiên, Bùi Tịch vẫn là ca ca trúc mã thiện lương ôn nhu.

Nàng có thể lý giải lo lắng của An Cửu, nhưng cũng không thể đưa ra kiến nghị gì, đành phải làm thuyết khách, ở trước mặt An Cửu nói lời tốt cho Bùi Tịch.

Buổi sáng An Cửu vừa đến sơn trang đúc kiếm, giữa trưa Bùi Tịch liền đuổi theo tới, cũng gián tiếp chứng minh hắn vẫn dành tình cảm sâu nặng với nàng.

Trong mắt Lâm Thanh Nghiên, vị Ôn tiểu thư kia hẳn là nhạc đệm nhỏ giữa hai người.

An Cửu vẫn biết, không phải.

Nàng vừa trốn nhà đi, Bùi Tịch tựa hồ hoảng sợ, trong lòng hắn có quỷ, kế tiếp Ôn Nguyệt Linh lại tới mời hắn, hắn cũng không dao động, khiến nàng ta an phận một thời gian.

Hắn mỗi ngày bỏ chút thời gian, phần lớn làm bạn bên cạnh An Cửu, một tấc cũng không rời. Có khi An Cửu rời khỏi tầm mắt hắn trong chốc lát, hắn cũng sẽ vội vàng tìm nàng, thẳng đến khi nhìn thấy thân ảnh của nàng, hắn mới có thể yên lòng.

"Vì sao chàng luôn khẩn trương như vậy?" Có lần, An Cửu hỏi ra nghi hoặc này.

Bùi Tịch nói: "Ta sợ nàng lại chạy mất."

Đêm đó từ nơi của Ôn Nguyệt Linh về, nhìn thấy phòng trống vắng không người, không ai biết lúc ấy nội tâm Bùi Tịch có bao nhiêu sợ hãi kinh hoảng.

An Cửu tùy ý nói: "Chỉ cần chàng không làm chuyện có lỗi với ta, ta sẽ không đi, chàng sợ cái gì?"

Dừng một chút, nàng buồn cười liếc hắn: "Bùi Tịch, chàng sẽ không thật sự làm chuyện có lỗi với ta chứ?"

Sắc mặt công tử hơi khựng lại, sau đó ôn nhu cong cong đôi mắt: "Sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng."

An Cửu hừ nhẹ một tiếng, "Vậy thì tốt."

Độc phát lần thứ hai ở Dược Vương Cốc, là đầu tháng chín, cũng bất ngờ giống lần đầu tiên, ban đêm An Cửu đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị đè trên giường hôn, hắn đã sớm dọn tới ở cách vách nàng, nàng căn bản khó lòng phòng bị.

Hắn vẫn không làm đến bước cuối, nhưng cũng không nương tay, vừa gặm vừa cắn làm đến cả người nàng cơ hồ không còn một miếng thịt nào, toàn thân đau nhức.

Đêm đó qua đi, An Cửu nằm hai ngày ở trên giường mới xuống.

Nàng không cảm thấy gì, Bùi Tịch lại đau lòng, hai ngày đó An Cửu không phải duỗi tay ăn cơm mà chỉ cần há mồm, uống nước cũng không cần tự mình cầm ly, một ánh mắt của nàng, hắn liền tiến đến trước mặt nàng.

Về phần Ôn Nguyệt Linh, tựa hồ đều bị hai người vứt ra sau đầu.

Tới tháng chín, hôn sự của Lâm Thanh Nghiên bắt đầu chuẩn bị, An Cửu cũng tăng số lần đến sơn trang đúc kiếm.

Đại khái đi nhiều, Bùi Tịch dần dần không theo tới nữa, mà để nàng ở sơn trang hai ngày, sau đó cưỡi ngựa tới đón nàng.

Lần thứ ba Bùi Tịch độc phát, là cuối tháng 9.

Khoảng cách không đến hai mươi ngày.

Lúc này, An Cửu bị hắn vô thức tàn phá môi, trên người cũng nhiều vết bầm tím, ước chừng bốn năm ngày mới chậm rãi biến mất.

Không cần An Cửu nói, Bùi Tịch cũng ý thức được, lý trí, sự tỉnh táo của hắn lại một lần nữa bên bờ vực sụp đổ.

So với kiếp trước tới nhanh hơn, hung mãnh hơn.

Không biết hấp thụ hạt bồ đề không cẩn thận, hay là vài lần đột ngột xảy ra kích thích, tóm lại, tình huống lúc này của hắn càng tệ.

Đầu tháng mười, Bùi Tịch dọn ra khỏi phòng An Cửu, vào ở sân cách vách.

An Cửu hỏi hắn vì sao, nam nhân trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta không muốn làm tổn thương nàng."

"Ta không để bụng mà, đó lại không phải là tổn thương, huống hồ ta bồi chàng, không phải chàng sẽ thoải mái một chút sao?"

Đối với điều này, An Cửu cũng biết, hắn từng nói với nàng.

Bùi Tịch lại lắc đầu, nói: "Ta để ý."

Khi hắn hiểu lầm nàng thích người khác, cũng không đành lòng nặng tay với nàng, chỉ có thể dùng cách khác trừng phạt nàng. Hiện giờ hắn sáng tỏ tâm ý của nàng, sao có thể chịu đựng mình tổn thương nàng chứ?

Nàng không để bụng, bởi vì nàng yêu hắn, cho nên tình nguyện nhận thống khổ cũng muốn hắn thoải mái một chút.

Hắn để ý, cũng bởi vì yêu nàng, cho nên càng không muốn nàng chịu tí tẹo tổn thương nào.

Chuyện Bùi Tịch quyết định, An Cửu cũng không thay đổi được.

Dù sao đây là Dược Vương Cốc, hắn mới là chủ nhân nơi này, nếu hắn muốn đóng cửa không ra, cho dù An Cửu đứng ngoài cửa suốt một đêm, cũng sẽ không có ai mở cửa cho nàng.

Lần thứ tư độc phát, là giữa tháng mười.

Lúc này không có lịch dương, chỉ có lịch âm, tháng mười âm lịch đã là cuối thu, hoa nở rộ ở Dược Vương Cốc dần dần hiu quạnh, tầng tầng lớp lớp rừng nhiễm vàng hoặc đỏ thẫm, khắp nơi đều là hơi thở mùa thu.

An Cửu thay y phục mùa thu, đứng trong gió lạnh một hồi, hơi nóng trên người vốn không nhiều lắm cũng tiêu tán.

Gió thu lạnh run, lá khô từ cành rơi xuống bên chân, nhẹ nhàng giẫm một cái, vang lên tiếng lạo xạo.

Bốn phía rất an tĩnh, nàng nhìn ngôi nhà phía trước, nghe thấy bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng rống giận trầm thấp dồn nén của nam nhân.

Đôi lúc, sẽ có tiếng đánh kịch liệt, như là thứ gì bị nện thật mạnh vào vách tường, phát ra tiếng vang lớn.

A Thất cúi đầu canh giữ ở cửa, thấp giọng khuyên nàng: "An tiểu thư vẫn nên trở về đi, chờ ngày mai, công tử sẽ tốt hơn."

An Cửu im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Trước kia chàng cũng như vậy sao?"

A Thất ngẩn người, lắc đầu: "Không phải, trước kia không nghiêm trọng như vậy."

An Cửu gật gật đầu, lại nói: "Ngươi để ta vào đi, ta ở bên chàng, chàng sẽ thoải mái một chút."

A Thất do dự hồi lâu, vẫn không đồng ý.

Ngày đó An Cửu đứng hơn nửa đêm ở trong viện mới trở về, ngày hôm sau Bùi Tịch tới gặp nàng, mới phát hiện nàng ngã bệnh vì nhiễm phong hàn.

Nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng nóng bỏng, khó chịu nằm trên giường, trong mắt nam nhân tràn đầy đau lòng, đôi mắt đen như mực của hắn ngóng nhìn nàng, rất lâu sau đó, mới nặng nề thở dài: "Nàng như vậy, bảo ta thế nào cho phải?"

An Cửu mở to con ngươi ướt át, khàn khàn nói: "Vậy lần sau chàng đừng không gặp ta."

Nam nhân giơ tay sờ mặt nàng, lòng sớm đã mềm đến rối tinh rối mù, đừng nói không gặp nàng, giờ phút này cho dù nàng muốn bầu trời sao, hắn đều nguyện ý đáp ứng.

"Được."

Cùng với tiếng nói trầm thấp của nam nhân, một âm thanh điện tử vang lên bên tai.

【 Độ hảo cảm Bùi Tịch đối với cô +3, hiện tại là 98. 】

Lúc này, An Cửu bị bệnh ước chừng mười ngày, bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, khi nàng khỏi hoàn toàn phong hàn, Bùi Tịch lại một lần nữa độc phát.

Hắn đích xác tuân thủ lời hứa, không gạt nàng, cũng không có không gặp nàng.

An Cửu đi vào căn nhà kia, nương theo ánh nến mỏng manh, thấy nam nhân bị trói ở trên giường.

Hắn mặc áo lót trắng, sợi tóc đen nhánh rũ trên gối, khuôn mặt tái nhợt cơ hồ hợp nhất với xiêm y trên người, không thấy nửa điểm huyết sắc.

Cặp mắt đen nhánh sâu thẳm, giờ phút này kín tơ máu, phảng phất giống như ác quỷ.

Mặc dù nghe thấy động tĩnh nàng tới, hắn cũng không có bất kì phản ứng nào.

An Cửu từng bước đi qua, ánh mắt dừng trên cổ tay và cổ chân của hắn bị trói chặt bởi dây thừng, bởi vì hắn giãy giụa, dây thừng cọ xát vào làn da trắng nõn của hắn tạo ra một vệt đỏ.

Bốn sợi dây thừng trói chặt tay chân nam nhân, An Cửu vô cớ nhớ tới bệnh nhân tâm thần từng gặp ở bệnh viện thời hiện đại, cũng bị trói trên giường bệnh như thế, không được nhúc nhích, mặc người xâu xé.

Sao Bùi Tịch có thể rơi vào hoàn cảnh mặc người xâu xé?

Nhưng, hắn chính là bị như vậy.

Đơn giản là không muốn tổn thương nàng.

Đầu ngón tay nàng cẩn thận đụng vào tay hắn, bàn tay xương cốt đều đặn không còn đẹp như trước, gân xanh nổi lên vắt ngang khắp mu bàn tay, tràn ngập dữ tợn.

Khoảnh khắc hai tay chạm nhau, thân thể đang giãy giụa của hắn khẽ run lên, chuyển mắt nhìn về phía nàng.

Giây tiếp theo, An Cửu nhìn thấy tia tỉnh táo trong ánh mắt hắn.

Giống như ánh mặt trời hiện ra, chợt lóe rồi biến mất.

"Nàng, nàng đi đi, đừng tới gần ta." Hắn thở hổn hển, gian nan phát ra mấy chữ này, tiếng nói khàn khàn đáng sợ.

Rất nhanh, lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn vô biên, giống như dã thú bị cầm tù.

Cào cấu, kêu rên, giãy giụa không thôi.

Giờ khắc này, hắn không phải công tử trăng sáng trời quang, ôn nhuận như ngọc, mà là kẻ điên bị ốm đau tra tấn mất đi lý trí.

Đứng ở mép giường, An Cửu hoảng hốt nhớ tới một màn nhìn thấy không lâu trước đây.

Trong hình chiếu, A Thất nôn nóng hỏi hắn vì sao kéo dài thời gian? Bệnh của Ôn Nguyệt Linh đã khỏi, chỉ cần hạ tình cổ nàng ta, hắn có thể giải độc, không bao giờ chịu đựng đau khổ từ kịch độc nữa.

Khi đó Bùi Tịch đã có dấu hiệu độc phát, hắn một bên dùng dây thừng trói tay chân mình, một bên thở hổn hển nói: "Còn chưa tới lúc."

A Thất vội vàng lại khó hiểu hỏi: "Công tử, rốt cuộc người đang do dự điều gì?"

Đây cũng là nghi hoặc của An Cửu.

Nàng đã sớm đợi hắn động thủ, nhưng chờ từ giữa mùa hạ đến cuối mùa thu, hắn vẫn không có hành động.

Rốt cuộc hắn đang do dự điều gì chứ?

Đối mặt với câu hỏi của A Thất, sau khi Bùi Tịch trầm mặc thật lâu, mới hồng mắt, giọng khàn khàn nói: "Ta sợ nàng...... Không tha thứ cho ta."

——————

Editor có lời muốn nói:

Đếm ngược đến hoàn chính văn!!! Ngược sắp đến!!!