Xuyên Sách: Thập Niên 80 Trở Thành Mẹ Kế Của Năm Lão Đại

Chương 170: Tuột cảm xúc



Bà Mục rất phấn khích nhìn chiếc xe, sau đó bà ta mới hiểu ra ý của Mục Tuyết khi bà nói đừng lo lắng, hóa ra bọn họ sẽ gặp lại nhau.

Mục Tuyết nghe thấy bà Mục hạ thấp giọng điệu phấn khích, nhìn bóng người đang đi tới trong ánh mặt trời lặn, cắn môi, tim đập nhanh hơn một chút.

Bởi vì lưng của anh hướng về phía mặt trời lặn, cô ấy chỉ cảm thấy toàn thân anh được bao phủ bởi ánh sáng vàng, khi người đã đi đến trước măth, Mục Tuyết vội vàng hỏi.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Quý Bất Vọng cũng rất ngạc nhiên: "Không ngờ lại gặp nhau, thật tình cờ."

Anh lấy ví tiền từ trong túi ra: "Cảm ơn vì đã trả trước tiền thay lốp, đúng lúc gặp lại tôi trả cho cô luôn, cảm ơn."

Mục Tuyết thấy anh lễ độ, ánh mắt rơi vào trên bàn tay thon dài của anh, chần chờ nhận lấy tiền: "Không có gì, tôi chỉ sợ bọn họ không đi, tiền cũng không nhiều, nhưng nếu anh đã trả thì tôi sẽ nhận."

Mục Tuyết nói xong nở nụ cười hào phóng, ngẩng đầu nhìn Quý Bất Vọng: "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi đang tìm một người." Quý Bất Vọng gõ ngón tay lên ví, sau đó hỏi: "Cô có biết Mục Kinh Trập sống ở đâu không? Tôi có hợp tác với cô ấy, bây giờ là đêm giao thừa cho nên tôi thăm cô ấy một chút, nhân tiện tặng cô ấy một món quà năm mới."

Quý Bất Vọng là lần đầu tiên đến đây, nghe ngóng rất nhiều điều, biết rằng có nhiều người hợp tác làm ăn với Mục Kinh Trập, cho nên anh đã tìm ra một cái cớ, như vậy sẽ không mang đến phiền phức cho Mục Kinh Trập, lại có thể bày tỏ thái độ của mình.

Lần trước đi đến thủ đô xảy ra quá nhiều thứ rắc rối, Quý Bất Vọng nóng lòng đợi không được Mục Kinh Trập đến huyện thành.

Quý Bất Vọng không chú ý tới sắc mặt Mục Tuyết khi nói đến Mục Kinh Trập có chút thay đổi, nụ cười trên mặt đông cứng lại, ngay cả ánh sáng trong mắt cũng ít đi rất nhiều.

Mà sau lưng Mục Tuyết, bà Mục đang nghe lén cuộc trò chuyện, hoàn toàn bị tuột cảm xúc.

Mục Kinh Trập? Tại sao lại tìm Mục Kinh Trập, đây không phải là cậu của Đường Mặc Linh sao? Tại sao anh lại biết Mục Kinh Trập?

Mục Tuyết nhất thời không nói chuyện, bà Mục nhịn không được tiến tới: "Làm sao cậu biết Mục Kinh Trập? Còn nữa, cậu có biết Đường Mặc Linh?"

Quý Bất Vọng cau mày khi nghe thấy tên Đường Mặc Linh, lại nhìn sang Mục Tuyết, có chút ngộ ra: "Cô có phải là Mục tiểu thư trước đây đã từng đính hôn với Tiểu Linh đúng không?"



Quý Bất Vọng gật đầu với Mục Tuyết và bà Mục: "Xin chào, tôi là Quý Bất Vọng, cậu của Tiểu Linh. Tôi xin lỗi vì đứa trẻ đó tính khí còn non nớt nên đã gây nhiều rắc rối cho cô rồi."

Bà Mục không ngờ đây thực sự là cậu của Đường Mặc Linh, bà ta không muốn nghe bất kỳ lời xin lỗi nào mà chỉ muốn biết: "Cậu còn chưa trả lời, làm sao cậu biết Mục Kinh Trập?"

"Tôi và Kinh Trập đã biết nhau trước đây, bây giờ chúng tôi có hợp tác kinh doanh." Thấy bà Mục rất tức giận, Quý Bất Vọng cũng không trông chờ sẽ lấy được địa chỉ nhà của Mục Kinh Trập từ bà ta, vì vậy anh gật đầu, giải thích một câu rồi rời đi.

Anh vẫn là nên đi hỏi những người khác.

Bà Mục nhìn bóng lưng của Quý Bất Vọng, sắc mặt tối sầm lại: "Cái gì mà hợp tác kinh doanh? Mục Kinh Trập chỉ bán hoa cài đầu, ngoài ra còn có thể bán cái gì?"

Bà Mục liếc mắt một cái liền biết ngay đó là cái cớ, đó chắc chắn là đến tìm Mục Kinh Trập, nhìn đồ đạc mà anh mang theo, rất giống với bộ dạng Đường Mặc Linh khi đến Mục gia tìm Mục Tuyết, suy đoán một chút, chắc là đang lấy lòng Mục Kinh Trập.

Bà Mục không ngờ cậu của Đường Mặc Linh lại thích Mục Kinh Trập, khó trách Mục Kinh Trập trước đây nói rằng cô không thích Đường Mặc Linh, thì ra là đã có một mối tốt hơn.

Với người cậu lấy lại tư cách người thừa kế của Đường Mặc Linh, Đường Mặc Linh không có chút giá trị nào.

Bà Mục tức giận đến sắc mặt tái xanh: "Vậy mà nó không nói gì, cũng không lộ ra nửa lời."

Nghe bà nội nói như vậy, trên mặt Mục Tuyết cũng không biểu hiện ra cái gì, nhưng số tiền vừa rồi nhận lại cầm trong tay đã bị vo lại thành một cục.

Suy nghĩ trong đầu cô ấy hỗn loạn, hít thở một hơi, cô ấy lúc nãy vừa nói với bà nội rằng mình và Quý Bất Vọng không phải người cùng một thế giới, cô ấy cảm thấy mình không xứng với người như vậy. Vậy mà vừa quay đầu lại người ta đã đi tìm Mục Kinh Trập, đó không phải ai khác mà chính là kẻ thù cũ của cô ấy, chính là Mục Kinh Trập, người đã kết hôn và có 5 người con.

Nếu Mục Kinh Trập mà xứng, thì cô ấy...

Đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy bà Mục nói: "Từng người bọn hắn bị làm sao vậy, một Đường Mặc Linh đã đành, bây giờ còn mọc ra một người cậu mê muội Mục Kinh Trập, Mục Kinh Trập rốt cuộc đã cho bọn họ uống bùa mê thuốc lú gì, cứ như vậy tự mình chạy đến nhà tìm nó. "

Mục tuyết nghe thấy tên Đường Mặc Linh, sau đó là cậu của anh ta, bật cười ha hả.

Ngay lúc này, Mục Tuyết biết rõ rằng Đường Mặc Linh, người mà cô ấy lo lắng nhất trước đây, sau khi từ hôn với cô ấy thì khả năng ở bên Mục Kinh Trập gần như bằng không.

Đường Mặc Linh không ngần ngại từ bỏ cô ấy vì Mục Kinh Trập, nhưng anh ta sẽ không bao giờ đạt được ước nguyện của mình, với một người cậu như vậy, làm sao Mục Kinh Trập có thể chọn anh ta.



Mục Tuyết càng cười to hơn khi nghĩ đến rằng Đường Mặc Linh nhìn người mình yêu ngay trước mắt mà không thể yêu, cuối cùng buộc phải gọi người phụ nữ mình yêu là "mợ".

"Ha ha, đây là quả báo, quả báo."

Nhìn thấy người mình thích và cậu của mình yêu nhau, anh ta nhất định rất đau khổ, lúc đó anh ta sẽ hiểu được nỗi đau mà cô ấy phải chịu đựng khi biết anh đã phải lòng Mục Kinh Trập.

Bà Mục bị Mục Tuyết làm cho hoảng hồn: "Tiểu Tuyết, cháu sao vậy? Đừng tức giận làm hại cơ thể, nếu con thật sự tức giận, chúng ta có thể cướp người cậu đó về đây, dù sao bọn họ cũng chưa kết hôn, cháu tốt như vậy, chỉ cần hắn có mắt nhìn, nhất định sẽ biết phải chọn cháu..."

Nghe bà Mục nói, Mục Tuyết không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, cô ấy đột nhiên nhớ tới, đây là những lời trước đó Lý Chiêu Đệ nói với Mục Kinh Trập.

Một lần cô ấy tình cờ nghe được những lời an ủi mà Lý Chiêu Đệ nói để an ủi Mục Kinh Trập, nó cũng y đúc như vậy.

Khi đó, cô ấy còn cười nhạo, có chút tức giận nhưng lại cảm thấy hai người họ thật đáng thương không có thuốc chữa, sao có thể sống một cuộc sống như vậy.

Không nghĩ tới có một ngày cô ấy cũng nghe được câu nói này từ miệng bà nội, từ miệng người bà coi cô ấy như bảo bối và coi Mục Kinh Trập như cỏ rác...

Chẳng lẽ sau này cô ấy cũng sẽ giống như Mục Kinh Trập sao? Không, không, hoàn toàn không!

Mục Tuyết rùng mình, cắt ngang lời của bà Muc: "Bà nội, sao người có thể nói những lời như vậy, cháu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cướp đồ của Mục Kinh Trập, sao cháu có thể cướp đồ của em ấy."

Đây là một loại sỉ nhục đối với Mục Tuyết, một loại cự tuyệt đối với cô ấy, cô ấy nhất định không được dấn thân vào con đường không lối thoát này.

Nếu như cô ấy cướp lấy, thì cô ấy sẽ hoàn toàn hoán đổi vị trí với Mục Kinh Trập, Mục Tuyết không làm được, cô ấy tuyệt đối không cho phép mình trở thành một người đáng thương như vậy, càng không cho phép mình trở thành trò cười.

"Bà nội, sau này đừng bao giờ nói những lời như vậy. Cho dù Mục Kinh Trập lấy ai, cuộc sống của em ấy như thế nào, cháu chỉ muốn sống thật tốt, cháu sẽ không bao giờ so đo với cuộc sống của người khác."

Lời nói của Mục Tuyết chắc như đinh đóng cột, bà Mục không dám nói lại.

Nhưng có một số việc, không xem thật sự không nên xem, nhất là khi cuộc sống của người đó càng ngày càng tốt, càng ngày càng không thể xem nhẹ.

Khi Quý Bất Vọng đến cũng là lúc mọi người đi làm về, rất nhiều người đã nhìn thấy, thậm chí có người còn nghe được cuộc nói chuyện giữa bà Mục và anh, rất nhanh mọi người trong thôn đều biết Mục Kinh Trập quen cậu của vị hôn phu cũ của Mục Tuyết.