Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 389: Gương Vỡ Lại Lành (49)



Edit: Kim

Hoàng đế đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói với thái giám: “Ngươi nói xem, Cao Chiêm có thật sự là Cao Chiêm không?”

Thái giám: A, chuyện này!

Không thể nào.

Cao Chiêm không phải là Cao Chiêm, vậy thì đó là ai.

Hoàng đế đột nhiên có chút hối hận, tại sao lại xử trảm người Cao gia sớm như vậy, bây giờ nghi hoặc trong lòng cũng không có người giải đáp.

Trương công công nói: “Hoàng Thượng, đứa nhỏ đó đã lớn lên ở đây, chẳng lẽ còn có thể đổi người?”

Hoàng đế chỉ nói: “Ai mà biết được.” Bây giờ hắn rất cảnh giác với Cao Chiêm.

Trương công công cúi đầu không nói lời nào, hoàng đế không cần người trả lời, một lát sau, hoàng đế còn nói thêm: “Cao Chiêm này thật sự là Cao Chiêm sao?”

Trương công công không biết!

Ngài là hoàng đế cũng không biết, ta là nô tài, sao có thể biết được?

Hoàng đế không nhịn được hỏi: “Ngươi nói xem, Cao Chiêm này có phải là thế thân không, Cao Chiêm thật sự đã sớm chạy?”

Trương công công nhìn hoàng đế tưởng tượng, trong lòng có chút muốn phun tào nói hoàng đế nghĩ quá nhiều, nhưng trên mặt lại lộ ra biểu cảm kinh ngạc, “Chắc là không đâu.”

Hoàng đế lại nói: “Có thể, đương nhiên có thể, rất có thể, ngươi lại vào ngục kiểm tra Cao Chiêm một chút, người khác có thể trở thành Cao Chiêm, Cao Chiêm cũng có thể trở thành người khác mà trốn đi.”

Trương công công lập tức đi ngay, cho người làm sạch Cao Chiêm triệt để, kiểm tra cẩn thận, kiểm tra xem có thuật dịch dung hay biến thân chi thuật trong truyền thuyết hay không.

Cao Chiêm:???!!!

Vũ nhục người ta đến như vậy sao?

Trương công công hỏi: “Ngươi có phải là Cao Chiêm hay không?”

Cao Chiêm cười lạnh, có lẽ là vì Trương công công vũ nhục người ta như vậy, chọc Cao Chiêm nổi giận, “Ta không phải Cao Chiêm thì là ai, ngươi cảm thấy ta có thể là ai?”

“Cho dù Cao Chiêm ta có chết, thì cũng sẽ không cho phép bất cứ ai giả làm ta.”

Trương công công chỉ nói: “Ồ!”

Nhìn vết sẹo trên người Cao Chiêm, đều là vết thương do đao kiếm gây ra, đối với một người đánh giặc mà nói, đây chính là huân chương anh hùng, cũng có thể chứng minh thân phận của Cao Chiêm là đồ thật.

Cao Chiêm mặc từng món quần áo vào, “Bệnh đa nghi của hoàng đế nhà các ngươi ngày càng nặng.”



Trương công công không tiếp lời, lời như vậy không thể tiếp lời, hắn quát to Cao Chiêm vài câu, trở về bẩm báo hoàng đế.

Hoàng đế nghe xong, trầm ngâm một hồi lâu rồi quyết định chờ đợi.

Kinh thành vẫn canh phòng nghiêm ngặt như cũ, các bá tánh ra vào đều bị kiểm tra cẩn thận.

Mọi người giống như đã quên mất Cao Chiêm, chỉ có Phó Văn Âm là vẫn thường nghĩ đến, lâu như vậy, rốt cuộc là Cao Chiêm như thế nào rồi.

Là bị hoàng đế bí mật xử tử, hay là lại chạy trốn.

Phó Văn Âm thêu hoa, bị kim đâm vào tay, cơn đau đớn khiến Phó Văn Âm tỉnh táo lại, nàng nhìn đứa trẻ đang tập võ với võ sư phụ ở trong sân, trong lòng miễn cưỡng nở nụ cười.

Mặc kệ thế nào, bây giờ vẫn có đứa trẻ ở bên cạnh nàng, đối với Phó Văn Âm mà nói, đây là niềm an ủi lớn nhất.

Hoàng đế bị ám sát, bị thái giám bên cạnh đâm một nhát vào tim khi đang đi săn.

Thanh đao đâm sâu tới nỗi ngự y không dám rút ra, chỉ sợ vừa rút ra máu tươi sẽ phun ra, hoàng đế sẽ mất mạng.

Sắc mặt hoàng đế xám xịt, trên mặt ẩn chứa sự kinh ngạc cùng phẫn nộ không thể kiềm chế, càng nhiều hơn là sự tức giận khi phải thừa nhận ‘ta thua rồi’.

Hắn không ngờ tới, thái giám bên cạnh sẽ phản bội mình.

Hoàng đế cho rằng mình là thợ săn, là mèo vờn chuột, kết quả, lại bị đại bàng bắt được.

Hắn chịu đựng cảm giác đau đớn trong lòng, tuyên bố người kế vị, câu tiếp theo chính là giết Cao Chiêm, nhất định phải giết Cao Chiêm.

Đồng thời muốn rửa sạch cái hoàng cung này.

Nếu không giết Cao Chiêm, vương triều Mộ Dung gia sẽ bị Cao gia cướp đi.

Lúc này, hoàng đế bị ám sát, hoàng cung hỗn loạn, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hoàng cung, Đại Lý Tự, Cao Chiêm lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà giam, lập tức ra khỏi Đại Lý Tự.

Bọn quan binh của Đại Lý Tự đang chống trả lại người cướp ngục.

Xác chết khắp nơi, máu me đầm đìa, Cao Chiêm lạnh lùng nhìn, chỉ nói: “Đi thôi.”

“Ta đã nói rồi, võ sư phụ này không dùng được.”

Trong sân vang lên một giọng nói trầm thấp, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Cao Chiêm thong thả ung dung từ trong bóng tối xuất hiện, trên người hắn còn mặc áo tù, nhưng hắn cũng không để bụng, tư thế vẫn rất đĩnh đạc, nhìn Nam Chi và Phó Văn Âm.

Sợi chỉ trong tay Phó Văn Âm rơi xuống đất, thân thể run rẩy mà nhìn Cao Chiêm, lắp bắp, kinh hãi mà nói: “Ngươi, ngươi trốn ngục?”

Nam Chi hét lên một tiếng, nói với hệ thống: “Ca ca, ca ca, chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy, đúng là tiểu cường đánh mãi không chết mà!!”



Cuối cùng Nam Chi cũng hiểu ra, tiểu cường đánh mãi không chết là cảm giác gì.

Mấy đứa trẻ chắn trước mặt Nam Chi, bảo vệ Nam Chi, bọn họ có thể nhìn ra được, người tới không có ý tốt, người bên cạnh hắn cầm đao, trên đao còn có vết máu đỏ sậm.

“Đưa đi, mang ra khỏi thành.” Cao Chiêm không nói hai lời, gọi người bắt lấy Nam Chi và Phó Văn Âm.

Phó Văn Âm nghĩ không ra, hô lên với Cao Chiêm: “Tại sao, tại sao ngươi lại không thể buông tha ta?”

Cao Chiêm chỉ nói: “Không thể, tuyệt đối không thể, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều phải dây dưa ở bên nhau, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng cảm thấy chúng ta có thể kết thúc đơn giản như vậy sao?”

Phản ứng đầu tiên của Nam Chi chính là, mẹ Mạn Nhi gặp phải cha Mạn Nhi chính là vận xui tám đời dồn lại.

Nam Chi che trước mặt mẹ, nói với Cao Chiêm: “Ngươi đừng mơ mang mẹ ta đi.”

Cao Chiêm nói thẳng: “Giết nó.”

Đối với đứa con gái này, Cao Chiêm đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cũng tràn ngập sát khí.

Cao gia vì đứa nhỏ này mà chết, giết đứa nhỏ này cũng coi như là báo thù cho Cao gia.

Phó Văn Âm khiếp sợ nhìn Cao Chiêm, lập tức nói: “Cao Chiêm, nó là con gái ngươi.”

Cao Chiêm: “Ta có thể không có đứa con gái này, nó không nhận ta, ta cũng có thể không nhận nó.”

“Phó Văn Âm, kiên nhẫn của ta có hạn, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta.” Cao Chiêm lạnh lẽo nói.

Phó Văn Âm biết, mọi chuyện phát triển tới ngày hôm nay, giữa nàng và Cao Chiêm cũng chỉ còn thù hận, nàng chỉ có thể đi về phía Cao Chiêm.

Nam Chi bắt lấy tay Phó Văn Âm, “Mẹ, không cần qua đó, con bảo vệ mẹ.”

Nam Chi cầm thanh kiếm gỗ, đâm về phía Cao Chiêm, Cao Chiêm chỉ lạnh lùng mà nhìn, nghiêng đầu tránh thanh kiếm gỗ, Nam Chi nhân cơ hội này, lập tức giơ tay đánh vào đùi Cao Chiêm.

Cao Chiêm cảm nhận được một cơn đau đớn, dùng chân đá văng Nam Chi ra, Nam Chi đập mạnh vào tường, đau tới mức sắc mặt trắng bệch.

Cô đứng lên, lại xông về phía Cao Chiêm, có vài người đứng chắn trước mặt Cao Chiêm, Nam Chi dừng bước chân, chuyển hướng chạy về phía mẹ, kéo mẹ chạy vào phòng.

Phó Văn Âm không dám kêu lên một tiếng, theo đứa trẻ vào phòng, trốn vào trong tủ.

Mấy đứa trẻ ăn mày thấy tình hình không ổn, đã sớm chạy, đây là Mạn Nhi nói với bọn họ, nếu không đánh lại thì chạy đi.

Trên đùi Cao Chiêm rỉ ra máu tươi, thấm ướt bộ quần áo tù bẩn thỉu của hắn, hắn lạnh lùng nói: “Đuổi theo.”

Nam Chi và Phó Văn Âm đã trốn ra khỏi nhà, mật đạo này cũng không lớn, chỉ có một đường dẫn ra ngoài.

Nam Chi kéo Phó Văn Âm chạy về phía quan phủ.