Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 390: Gương Vỡ Lại Lành (50)



Edit: Kim

Cô nhi quả phụ, ngoài việc tìm quan phủ thì cũng không còn cách nào khác.

Nam Chi chạy rất nhanh, Phó Văn Âm đã mệt đến mức không thể bước thêm được nữa, nàng thở hồng hộc, ngay đến nói chuyện cũng không thể nói được một câu hoàn chỉnh, “Mạn Nhi, con đi trước đi, không cần, không cần lo cho ta.”

“Chỉ cần con có thể chạy thoát là được.”

“Không được.” Nam Chi không chút suy nghĩ nói, cô làm nhiều chuyện như vậy, là vì muốn Phó Văn Âm rời khỏi Cao Chiêm, để Phó Văn Âm không phải chịu khổ.

Sao có thể buông Phó Văn Âm, buông mẹ Mạn Nhi ra đâu.

Mạn Nhi vì mẹ, dâng linh hồn của mình ra.

Nhìn thấy có nha dịch tuần tra, Nam Chi lập tức kéo mẹ tới chỗ bọn họ, “Cứu mạng, cứu mạng, Cao Chiêm vượt ngục, hắn muốn giết ta và mẹ, cứu mạng, hắn sắp đuổi tới đây rồi, mẹ ta không thể chạy được nữa.”

Nha dịch không còn cách nào khác, chỉ có thể giúp kéo Phó Văn Âm tới quan phủ, đừng nói các nàng sợ Cao Chiêm, ngay đến cả nha dịch cũng sợ Cao Chiêm.

Rốt cuộc thì Cao Chiêm cũng là người gây nên dịch bệnh, có biết bao nhiêu người đã chết vì dịch bệnh.

Tới quan phủ rồi, Kinh Triệu Doãn nghe xong thì hoảng sợ, lập tức kêu nha dịch bảo vệ phủ nha, lại cho người đi báo tin cho Ngự lâm quân.

Mọi việc trở nên hỗn loạn, hoàng đế sống hay chết còn chưa rõ, phòng thủ của kinh thành tập trung về hoàng cung, đề phòng xảy ra chuyện, nhưng bây giờ Cao Chiêm đã chạy ra ngoài.

Đại Lý Tự là đang làm cái gì vậy, có thể để người chạy hai lần.

Rốt cuộc là Đại Lý Tự quá rác rưởi, hay là do Cao Chiêm quá lợi hại?

Tới phủ nha rồi, Phó Văn Âm mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng thở hổn hển, đầu váng mắt hoa, nôn khan.

Phó Văn Âm chưa bao giờ chạy nhiều như vậy, cả người khó chịu như sắp chết.

Nhìn sắc mặt đỏ hồng của con gái, không có suy yếu như nàng, luyện võ thực sự có ích, ít nhất cũng có thể chạy trốn.

Phó Văn Âm nghĩ, nếu có thể thuận lợi thoát khỏi Cao Chiêm, nàng cũng sẽ luyện võ, cho dù có không luyện ra võ công thượng thừa gì, nhưng ít nhất ở lúc cần chạy trốn, cũng không tới nỗi thống khổ như vậy.

Nam Chi thấy mẹ rơi nước mắt, cho rằng nàng đang sợ hãi, cô an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng sợ, con sẽ bảo vệ mẹ, sẽ không để hắn bắt mẹ đi.”

Mỗi lần Phó Văn Âm gặp phải chuyện như vậy, cũng đều rối rắm, không biết là nên từ bỏ hay là đấu tranh, đấu tranh luôn làm hại thêm nhiều người.

Có lẽ, có lẽ nên tự nói với chính mình, nên tự lừa dối chính mình, nàng thực sự yêu Cao Chiêm, thỏa hiệp, sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.



“Chủ tử, bọn họ chạy vào phủ nha rồi, chúng ta có xông vào không?” Thủ hạ hỏi, mỗi lần chủ tử thua trong tay nữ nhân này, lại càng chấp nhất phải có được nữ nhân này.

Có thể giữ mạng trước rồi nói sau được không.

“Chủ tử, còn núi xanh sợ gì không có củi đốt, bây giờ cửa thành bên kia đang rối loạn, có thể nhân cơ hội này để trốn ra khỏi thành, chờ tới khi nghiệp lớn của chúng ta thành, cả thiên hạ đều là của ngài, nàng ta vẫn sẽ là của ngài.” Không nhịn được mà khuyên chủ tử mấy câu.

Cao Chiêm ngước mắt nhìn phủ nha, “Đi.”

Hắn lại giống như nghĩ tới cái gì đó, nheo nheo mắt, nói với thủ hạ, “Giết hết người Bạch gia.”

Bạch Quân Nghĩa luôn nghẹn ở trong cổ họng hắn, Bạch Quân Nghĩa còn tồn tại, hai người này sẽ còn qua lại, liền có khả năng ở bên nhau.

Cho dù Phó Văn Âm có chết, cũng phải là người của hắn.

“Rõ…….” Mấy người giống như quỷ mị mà biến mất, đi tới Bạch gia.

“Bọn chúng rút lui rồi, đi rồi.” Nha dịch nhìn qua khe cửa, nhìn thấy đoàn người Cao Chiêm đi rồi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phó Văn Âm che lại trái tim sắp nổ tung của mình, khoảnh khắc đang đầu váng mắt hoa, trong đầu lại lóe lên một tia sáng, nói với nha dịch: “Các ngươi, các ngươi mau tới Bạch gia, Cao Chiêm muốn giết người Bạch gia.”

Nếu Cao Chiêm muốn rời khỏi kinh thành, thì việc hắn muốn làm nhất là gì, một là mang nàng đi, nếu không thể mang nàng đi, thì với tính cách bạo ngược của Cao Chiêm, hắn sẽ giết Bạch Quân Nghĩa.

Nam Chi cũng biến sắc, lập tức đứng lên nói với Phó Văn Âm: “Mẹ, con đi một chút, mẹ ở đây đừng di chuyển.”

“Mạn Nhi, con vẫn còn là trẻ con.” Một đứa trẻ thì có thể làm được cái gì, cái gì cũng không thể làm được.

Nam Chi nắm tay, lộ cơ bắp, “Mẹ, con luyện võ, chạy trốn rất nhanh, con đi báo tin cho Bạch thúc thúc.”

“Bạch thúc thúc vô tội, thúc ấy chưa từng làm chuyện xấu.” Nam Chi nói

Phó Văn Âm do dự, “Mạn Nhi, con phải tự bảo vệ mình.”

“Vâng.” Nam Chi không do dự chạy ra khỏi phủ nha, đi đường tắt tới Bạch gia, tới Bạch gia rồi, đã nhìn thấy Bạch Quân Nghĩa đang gian nan chống cự.

Nam Chi lập tức chạy tới, nói với Bạch Quân Nghĩa: “Thúc thúc, đưa người đi trước đi.”

Bạch Quân Nghĩa chỉ là một thư sinh văn nhược, cho dù quân tử có phải tinh thông lục nghệ, nhưng đối mặt với những người này vẫn rất khó khăn, lại còn phải bảo vệ cha mẹ mình.

Nam Chi hét lên chói tai: “Cứu mạng, có cường đạo giết người, ô……..”

Tiếng khóc của đứa trẻ bén nhọn chói tai, tiếng khóc của trẻ con sẽ khiến người lớn thấy khó chịu và nguy hiểm, tiếng khóc thút thít của trẻ con sẽ hấp dẫn những thứ nguy hiểm, vì để đứa trẻ an tĩnh lại, người lớn sẽ bắt đầu dỗ đứa trẻ.

Những thói quen như vậy được trẻ em sử dụng để tồn tại.



Bây giờ, Nam Chi bắt đầu khóc toáng lên, khiến những hàng xóm chung quanh vô cùng thống khổ, một đứa trẻ nghịch ngợm không ngừng khóc toáng lên, có là ai thì cũng không chịu nổi.

Âm thanh như khoan vào đầu, khiến người ta vô cùng khó chịu, bén nhọn, thê lương!

Đặc biệt là đứa trẻ này còn hét to, càng khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Có người sợ hãi trốn trong nhà, không dám ra ngoài, có người cầm xẻng, cầm cuốc ra làm vũ khí.

“Cường đạo ở đâu?”

“Ban ngày ban mặt mà cũng dám cướp đồ?”

“Bạch tú tài, đã xảy ra chuyện gì?”

“Bạch tú tài đừng sợ, chúng ta tới hỗ trợ.”

Nhìn thấy mấy người cầm đao, trên mặt còn có vết máu, hàng xóm láng giềng đều bị dọa cho ngây người, nếu thật sự là cường đạo, cướp tài sản nhà Bạch tú tài xong sẽ cướp đến nhà bọn họ.

Cũng quá đáng sợ đi, trong tay mọi người có cái gì liền ném tới cái đó, cục đá cái chổi, cái xẻng, lực sát thương không lớn, nhưng cũng có thể làm bước chân của những người này chậm lại một chút, cũng đủ cho Bạch gia chạy ra khỏi cửa.

Ít nhất, những người này cũng không thể giết người ở trên đường, quá nguy hiểm, mấy người liếc nhau, chỉ có thể lùi lại.

Nói thật ra, căn bản không cần đề phòng Bạch gia, chỉ là dân chúng bình thường, duy nhất chỉ có một đứa con trai có chút tiền đồ, nhưng cũng chỉ là một cái tú tài mà thôi.

Hoàn toàn không có ảnh hưởng tới đại nghiệp của chủ tử.

Hơn nữa, một nữ nhân sao có thể quan trọng bằng đại nghiệp được.

Mấy người đi về hướng cổng thành, Nam Chi cáo biệt với Bạch Quân Nghĩa, nói với Bạch Quân Nghĩa: “Bọn họ muốn chạy ra khỏi thành.”

Bạch Quân Nghĩa nói với cha mẹ hai câu, nói với Nam Chi: “Ta đi cùng ngươi.”

Bạch mẫu túm lấy con trai, liên tục lắc đầu, “Con trai, đừng đi, đừng đi.”

Bạch Quân Nghĩa nói: “Mẹ, chỉ có hoàn toàn giải quyết bọn họ, chúng ta mới có thể được an toàn, có trốn cũng vô dụng.”

Tay Bạch mẫu run rẩy buông con trai ra, ôm mặt khóc thút thít, tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

“Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.” Bạch Quân Nghĩa nói xong, lôi kéo Nam Chi chuẩn bị rời đi.

Nam Chi nói với Bạch mẫu: “Bà nội, ta sẽ bảo vệ Bạch thúc thúc.”