Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 315: Sủng Thú (54)



Edit: Kim

“Nhân loại, vừa phải thôi.” Một giọng nói ưu nhã trong trẻo như nước suối của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên, chỉ cần nghe giọng nói này, người ta đều không nhịn được mà nghĩ, chủ nhân của giọng nói phải phong hoa tuyệt đại cỡ nào.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một người đen nhánh, đen đến mức không nhìn thấy ngũ quan, chỉ là hình dáng của một con gấu đen, trong lòng tức khắc vỡ mộng.

Thật sự rất đen nha!

Thật sự rất lớn nha!

Cả người cao bằng chiều cao của cây đại thụ, da lông trên người bóng loáng, lớn như vậy, lại hoàn toàn không có chút động tĩnh.

Cho dù là Lăng Xương tiên nhân, có lẽ lực chú ý đang đặt vào con gái, cho nên cũng không phát hiện ra có yêu thú tới.

Đứa trẻ bị nắm trong tay gấu, trông giống như một cây tăm xỉa răng.

Lăng Xương tiên nhân híp mắt nhìn yêu thú, đánh giá yêu thú, đây không phải là một con gấu bình thường, hơn nữa con giao long bị đánh bỏ chạy cũng đã quay lại.

Hai thứ đen sì nhìn chằm chằm vào bọn họ, thật quái dị.

Nơi này thừa đồ màu đen sao?

Một đám đều đen sì như vậy!

Du Chiêu nhìn chằm chằm vào con gấu đen, lại nhìn Hổ Nữu trong tay gấu, có gấu lớn và giao long chống lưng cho Hổ Nữu, Hổ Nữu càng không muốn quay về.

Tại sao thần thức của cha lại vô dụng như vậy, Hổ Nữu hoàn toàn không xảy ra chuyện gì.

Nam Chi trèo dọc theo cánh tay gấu, ngồi ở trên vai nói với Đại béo: “Đại béo, Đại béo, bọn họ cướp nhà của Nhị gầy.”

Giao long trợn trắng mắt, nhà của ta là do ngươi cướp.

Nam Chi nói với giao long: “Nhị gầy, ta và Đại béo sẽ đòi lại nhà cho ngươi.”

Giao long cười ha hả: “Ta cảm ơn ngươi nha.”

Nam Chi cười hì hì: “Không cần cảm tạ, Nhị gầy, ngươi không cần phải buồn.”

Giao long nghĩ thầm, ta không buồn, nếu ta có thể đánh thắng được các ngươi, ta đã sớm đánh chết ngươi rồi.

Cơ thể Lăng Xương tiên nhân bay lên, đối mặt với gấu lớn: “Các hạ là……”

Gấu lớn há mồm, mở miệng, thanh âm trong trẻo, tốc độ nói chuyện chậm rãi mà tao nhã, “Chỉ là một con gấu mà thôi.”

Tất cả các tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết, tại sao một con gấu đen xì như vậy mà lại có giọng nói dễ nghe tới vậy.



Thật khác thường, nghe giọng giống như một vị quý công tử vậy.

Lăng Xương tiên nhân nói: “Ý của các hạ là bỏ qua sao, con gái ta thành ra như vậy, có thể bỏ qua được sao?”

Gấu đen liếc mắt nhìn Bùi Nghê Thường một cái, Bùi Nghê Thường đang ngủ rất say, hoàn toàn không biết xung quanh đang xảy ra chuyện gì, chẳng qua không biết mơ thấy gì mà khuôn mặt rất lo lắng.

Khuôn mặt tiều tụy khô vàng, rất gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, có thể thấy được đã phải chịu khổ không ít.

Gấu đen chỉ nói: “Còn chưa chết mà.”

Mọi người:???

Con mẹ nó.

Thật sự muốn đi lên giết chết con gấu này quá.

Đặc biệt là người Bùi gia, Bùi Nghê Thường mất tích lâu như vậy, Bùi gia người ngã ngựa đổ, vì Bùi Nghê Thường mà tất cả mọi người đều sức cùng lực kiệt, kếu quả con gấu này chỉ đơn giản nói bốn chữ, còn chưa chết mà.

Khiến lòng người như có tia lửa điện, sao, người chưa chết, còn ủy khuất cái gì đúng không?

Là chúng ta vô cớ gây rối?

Con mẹ nó!

Người Bùi gia bị mấy chữ này chọc giận, tay Lăng Xương tiên nhân run rẩy, một người có thực lực mạnh như vậy, cũng không kìm chế được mà run rẩy đôi tay, có thể thấy được hắn tức giận đến mức nào.

Da mặt Lăng Xương tiên nhân run rẩy, giọng nói có chút không vững, “Vậy ý của các hạ là, cứ như vậy mà bỏ qua?”

Gấu đen khổng lồ chỉ nói: “Nàng ta còn sống đã là rất nhân từ rồi, hai người các nàng có nhân quả dây dưa.”

Gấu đen khổng lồ quay đầu nói với Nam Chi: “Ngươi đã rất nhân từ rồi đúng không?”

Má Nam Chi phồng lên, nhét kẹo hồ lô vào trong miệng, gật gật đầu: “Đúng, đúng.”

Nam Chi chỉ trả lại Bùi Nghê Thường những gì Bùi Nghê Thường đã làm mà thôi, trong cốt truyện, khi Hổ Nữu tỷ tỷ không còn nội đan, thực lực giảm xuống, biến về nguyên hình.

Bùi Nghê Thường lập tức coi Hổ Nữu tỷ tỷ thành một con chó mà trêu đùa, mỗi lần Hổ Nữu tỷ tỷ muốn chạy, đều chạy không thoát.

Nhưng những khi có mặt Du Chiêu, Bùi Nghê Thường lại ôm lấy Hổ Nữu tỷ tỷ, tỏ ra thân thiết với Hổ Nữu tỷ tỷ.

Du Chiêu nhìn hình ảnh hòa thuận của hai người, tất nhiên sẽ không chú ý tới một số chuyện vi diệu.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Bùi Nghê Thường là một người hơi kiêu ngạo một chút, chỉ là đang đùa giỡn với Hổ Nữu, nhưng đối với Hổ Nữu mà nói, những ngày tháng đó trôi qua rất khổ sở.

Những ngày tiếp theo, đến cả mặt Du Chiêu cũng không được gặp.

Bùi Nghê Thường luôn nhìn chằm chằm vào Hổ Nữu, mà nhóm hồng nhan tri kỷ của Du Chiêu cũng là do Bùi Nghê Thường cầm đầu.



Tuy rằng giới tu chân không thịnh hành chuyện vợ lớn vợ nhỏ, nhưng Bùi Nghê Thường lại tỏ ra mình là vợ cả, những nữ nhân khác đều phải nhìn sắc mặt của Bùi Nghê Thường mà làm việc.

Hơn nữa Bùi Nghê Thường cũng thường xuyên đánh Hổ Nữu, lại còn nói: “Sao ngươi lại không nghe lời như vậy, nếu để Du Chiêu biết được nhất định sẽ không vui.”

“Ta đánh ngươi là giúp ngươi loại bỏ dã tính, trở thành một nữ nhân chân chính.”

“Như vậy mới có thể ở bên cạnh Du Chiêu, ta là đang giúp ngươi, thân phận hiện tại của Du Chiêu đã khác trước, ngươi chạy lung tung như vậy, sẽ chỉ làm Du Chiêu mất mặt.”

“Nếu để người ta biết ngươi là linh sủng của Du Chiêu, hồng nhan tri kỷ của Du Chiêu lại không có nửa điểm quy củ.”

Nam Chi cũng làm như vậy, để Bùi Nghê Thường chạy, lúc bắt đầu, Bùi Nghê Thường cảm thấy mình có thể chạy thoát, nhưng lần nào cũng bị bắt trở về.

Một lần hai lần, rất nhiều lần, Bùi Nghê Thường luôn bị con hổ khổng lồ bắt trở về.

Con hổ kia cũng không muốn ăn nàng, chỉ đem nhốt nàng lại, thả chạy rồi bắt lại hết lần này tới lần khác, khiến Bùi Nghê Thường hình thành bóng ma tâm lý.

Cũng không cho ăn, Bùi Nghê Thường cũng chỉ có thể tự mình kiếm ăn, một người nũng nịu, một đại tiểu thư muốn cái gì là có cái đó, lại phải tự mình kiếm ăn, ngay cả cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn cũng không biết.

Nhưng không ăn sẽ bị chết đói, không có Tích Cốc Đan, đói bụng thật sự rất đau.

Những ngày sau, Bùi Nghê Thường đã từ bỏ việc chạy trốn, bởi vì nàng biết mình căn bản không thể trốn thoát, ngày nào cũng chỉ tìm đồ ăn, ăn cỏ, ăn những loại quả không biết tên.

Dưới trạng thái như vậy, cho dù có linh khí, Bùi Nghê Thường cũng không có tâm trạng tu luyện, chỉ biết cầu nguyện cha mau tới cứu mình, thời gian càng dài, Bùi Nghê Thường càng chết lặng.

Cho dù con hổ có không canh giữ nàng, nàng cũng sẽ không chạy trốn, bởi vì sẽ luôn bị bắt lại.

Cả người cảm thấy vô cùng suy sụp và bất lực.

Nàng cũng không biết con hổ này muốn làm gì, cũng không giết nàng, cứ như vậy mà tra tấn nàng.

Thậm chí Bùi Nghê Thường còn cảm thấy con hổ này có bệnh thần kinh, là bởi vì nàng gọi nó là súc sinh, cho nên nó mới tra tấn nàng như vậy.

Nhưng nó đúng là một con súc sinh mà.

Lúc bắt đầu Bùi Nghê Thường còn chửi ầm lên với con hổ, mắng nó là súc sinh, là dã thú, là quái vật.

Nam Chi hoàn toàn không thèm để ý tới lời nhục mạ của Bùi Nghê Thường, Bùi Nghê Thường bị cô nhốt lại, Bùi Nghê Thường cũng chỉ có thể mắng người, hoàn toàn không thể làm gì khác.

Là quá bất lực mà phát tiết!

Lăng Xương tiên nhân cứng rắn nói: “Nếu ta một hai muốn có nó thì sao?”

Chuyện này có liên quan tới đạo tâm của con gái, con gái rõ ràng bị tra tấn, nếu không đem con yêu thú này về cho con gái xử lý, Nghê Thường sẽ vĩnh viễn không thể bước ra khỏi chuyện này.

Nếu đạo tâm của một người không ổn định, chưa nói tới việc tu luyện, ngay cả tinh thần của người đó cũng sẽ có vấn đề, cả đời bị hủy hoại.