Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 314: Sủng Thú (53)



Edit: Kim

Cô không thừa nhận cô là Hổ Nữu, có nói nhiều cũng không thừa nhận.

Sau khi Du Chiêu ý thức được sự thật này, mắt hắn đỏ lên, nắm chặt kiếm, nói thẳng: “Dù sao thì ta cũng nhận định ngươi là Hổ Nữu.”

Nam Chi tay chân lanh lẹ trèo lên cây đại thụ, dựa vào cành cây.

Rốt cuộc thì Bùi gia cũng tìm thấy một cái Tử Di giới tử, đó là một cục đá màu đen, thật sự quá bình thường, bình thường tới nỗi tất cả mọi người đều bỏ qua nó.

Nếu không phải Lăng Xương tiên nhân phát hiện ra một sợi linh khí rất nhỏ, chỉ sợ căn bản không thể tìm ra được.

Một người lớn như vậy, cục đá lại chỉ bằng một cái nắm tay, lại còn nằm sâu dưới đáy hồ.

“Rầm……”

“Rống……”

Một con giao long lao ra khỏi mặt nước, chiếm lấy bầu trời, dùng đôi mắt rồng nhìn chằm chằm vào mọi người, đôi mắt rực cháy, còn nói tiếng người: “Nhân loại to gan, lại dám đột nhập vào lãnh địa của Long gia.”

Toàn thân nó đen nhánh, đã mọc ra sừng và móng vuốt rồng, từ rắn lớn hóa thành rồng phải trải qua rất nhiều gian khổ.

“Nữ hài kia đâu, nữ hài rơi xuống hồ đâu rồi?” Lăng Xương tiên nhân hỏi.

Hắc giao dừng lại một chút, sau đó rít gào: “Nhân loại gì đó, ta không biết.”

Lăng Xương tiên nhân đã mất kiên nhẫn, “Vậy ta đây chỉ có thể rút gân, lột da ngươi.”

Lăng Xương tiên nhân vừa dứt lời, thân ảnh đã xuất hiện phía sau Hắc giao, một chân hắn giẫm lên người hắc giao, một lực cực lớn đè ép làm hắc giao nện xuống đất, gây ra vô số vết nứt trên mặt đất.

Lăng Xương tiên nhân lập tức nhấc chân lên, điên cuồng giẫm xuống con giao long, rõ ràng nó có vóc dáng lớn như vậy, trước mặt con người nhỏ bé lại hoàn toàn không thể chống trả.

“Phụt……” Hắc giao bị đánh đến mức hộc máu, vô cùng nhục nhã.

Nhưng mà hắc giao chống chọi khá tốt, người bình thường đã sớm bị đánh chết rồi, vẻ mặt Lăng Xương tiên nhân lành lạnh, chiếc áo choàng xanh của hắn đã bị bắn lấm tấm máu.

“Đánh không lại thì chạy đi!” Một giọng nói vang lên trong đầu giao long.

Con ngươi lạnh lùng của giao long trầm xuống, nó trầm tư một chút, lập tức nói: “Ta biết, ta biết, ta biết tiểu cô nương đó đang ở đâu.”

Lăng Xương tiên nhân lạnh lùng nhìn nó, “Nếu ngươi nói dối, ngươi chết chắc.”

Giao long lập tức nói: “Ở trong tiểu kết giới của Tử Di giới tử.”

“Chính là cục đá mà các ngươi tìm thấy.”

Nhân lúc Lăng Xương tiên nhân đang kích động, giao long tận dụng cơ hội bỏ chạy.

Đệ tử Bùi gia lập tức nói: “Có cần đuổi theo không?”



Lăng Xương tiên nhân: “Không cần, Nghê Thường quan trọng hơn.”

Nam Chi nhìn về phía giao long chạy trốn, đó là địa bàn của Đại béo nha.

Bọn chúng có thể sẽ đánh nhau, bây giờ Nhị gầy còn bị thương, Đại béo bắt được cơ hội, nhất định sẽ đánh Nhị gầy một trận.

Trong lòng Nam Chi thở dài, Nhị gầy thật thảm nha!

Du Chiêu lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía sau Nam Chi, “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”

Nam Chi:……

Người này thật là phiền nha!

Ta không muốn làm bạn với ngươi nha!

Nam Chi không thèm nhìn Du Chiêu, Du Chiêu mím chặt môi, không hiểu tại sao Hổ Nữu lại chán ghét mình tới như vậy.

Nam Chi không nghe thấy lời này, bằng không nhất định cô sẽ lý luận với Du Chiêu một phen, các ngươi giết mẹ ta, khiến người ta không còn mẹ, còn hỏi tại sao người ta lại ghét mình.

Nếu cô giết cha của Du Chiêu, Du Chiêu sẽ lập tức giết chết cô, không có một chút do dự.

Du Chiêu không thể nghĩ được sao?

Thật là một kẻ ngốc!

Ta không chơi với kẻ ngốc!

“Rầm……”

Lăng Xương tiên nhân ôm Bùi Nghê Thường đang hôn mê bay ra khỏi mặt nước, mắt hắn đỏ hoe, nhẹ nhàng tiếp đất.

“Tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi.”

“Nghê Thường, Nghê Thường, tỉnh lại đi!”

“Nghê Thường làm sao vậy?”

Nhìn thấy Bùi Nghê Thường, Du Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, vì Du gia mà nhẹ nhõm một hơi, tìm thấy người rồi, Bùi gia sẽ không thể bắt Du gia đền mạng được.

“A a a……” Bùi Nghê Thường tỉnh lại, nhìn thấy có nhiều người vây quanh mình như vậy, lập tức hét to, ôm đầu, không ngừng cuộn tròn cơ thể mình lại.

Sắc mặt nàng sợ hãi, có chút hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Đừng bắt ta, đừng bắt ta.”

“Thả ta ra, thả ta ra!”

“Thực xin lỗi, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”



Trạng thái của Bùi Nghê Thường khiến sắc mặt người Bùi gia đại biến, đặc biệt là Lăng Xương tiên nhân, vẻ mặt hắn tỏ ra thương tiếc không biết phải làm sao.

Rõ ràng có thực lực mạnh như vậy, lại không thể làm gì cho đứa trẻ, nhìn thấy con gái mình phải chịu khổ, hắn nỗ lực trấn an, dùng linh khí kiểm tra căn cốt của con gái, vẫn còn tốt, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu vì biến cố này mà đứa trẻ không thể tu luyện, đối với một người kiêu ngạo như Bùi Nghê Thường mà nói, là sống không bằng chết.

“Nghê Thường, ta là cha con, con bình tĩnh một chút.” Lăng Xương tiên nhân ôn nhu mà nói.

Bùi Nghê Thường mông lung nhìn hắn, xác định là cha của mình, lập tức nhào vào lòng cha gào khóc.

“Cha, cha, có khi nào nó đang đuổi theo không, có khi nào nó sẽ bắt con trở về không, cha, cha.” Bùi Nghê Thường lo lắng nói, vẻ mặt sợ hãi.

Cho dù cha đang ở đây, cũng không thể khiến Bùi Nghê Thường có cảm giác an toàn, nàng co rúm người lại nhìn chung quanh, bộ dạng giống như một con chim sợ cành cong, khiến trái tim Lăng Xương tiên nhân trầm hẳn xuống.

Rốt cuộc thì đứa trẻ đã trải qua chuyện gì, mới khiến con bé sợ tới mức này.

Lăng Xương tiên nhân ôm Bùi Nghê Thường, cảm xúc của Bùi Nghê Thường dần ổn định lại, ôm chặt lấy cha, toàn thân run rẩy, khiến Lăng Xương tiên nhân vô cùng đau lòng.

Ta cũng cảm thấy rất đau!

Cuối cùng thì người Bùi gia cũng có thể thởi phào nhẹ nhõm một hơi, thật tốt quá.

Lăng Xương tiên nhân là cường giả của Bùi gia, nếu bởi vì chuyện của Bùi Nghê Thường mà suy sụp, đối với Bùi gia mà nói, cũng không phải chuyện tốt.

Lăng Xương tiên nhân một tay ôm con gái, một tay vươn ra, trực tiếp bắt lấy Nam Chi, Nam Chi nghiêng đầu nhìn Lăng Xương tiên nhân: “Ngài bắt ta làm gì?”

“Nói dối trước mặt một tiên nhân thật sự đơn giản như vậy sao, ngươi cảm thấy một tiên nhân rất dễ mắc lừa sao, ngươi thật sự cho rằng mình biến thành người rồi, là có thể che giấu được?” Lăng Xương tiên nhân lạnh nhạt mà nói.

Tạm thời không giết cái súc sinh này, là vì cần nó để tìm ra Bùi Nghê Thường.

Nam Chi không hề sợ hãi, ngược lại nghiêng đầu nhìn Bùi Nghê Thường trong ngực Lăng Xương tiên nhân, “Ngài thật sự muốn bắt ta sao?”

“Tại sao lại không, súc sinh ngươi bây giờ là thứ duy nhất có thể giúp Nghê Thường vượt qua ma chướng.”

Hiển nhiên là Nghê Thường đã bị thứ gì đó dọa rồi, trong lòng có bóng đè, nếu không loại trừ, sẽ luôn để trong lòng, nghiêm trọng hơn chính là sinh ra tâm ma, làm chậm quá trình tu luyện.

Chỉ có để Nghê Thường tự tay đánh bại cơn ác một này, cái thứ đã khiến nàng sợ hãi, mới không cảm thấy sợ nữa.

Du Chiêu nắm chặt kiếm, nàng thật sự là Hổ Nữu, nàng là Hổ Nữu, nhưng mà bây giờ Bùi gia muốn đưa Hổ Nữu đi.

Hắn chắc chắn không thể cướp đồ từ tay Bùi gia.

Bùi gia, Bùi gia!

Trong lòng Du Chiêu sinh ra oán hận, nhiều hơn là cảm giác bất lực, tại sao ta lại yếu như vậy.

Lăng Xương tiên nhân đang muốn thu cái súc sinh này vào trong không gian trong giới tử, đột nhiên, trong không trung xuất hiện một bàn tay gấu kéo Nam Chi đi.

Rõ ràng bàn tay gấu kia di chuyển rất chậm, tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng lại không thể ngăn cản bàn tay gấu!