Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 313: Sủng Thú (52)



Edit: Kim

Bị gọi là súc sinh, Nam Chi cũng không tức giận, vừa định nói chuyện, một cổ thần thức ngang ngược vọt vào trong ý thức của Nam Chi, khiến ý thức của Nam Chi vô cùng khó chịu.

Ý thức là một nơi rất yếu ớt, nhưng Lăng Xương tiên nhân căn bản không quan tâm, hoàn toàn không lo lắng đối phương sẽ biến thành đồ ngốc, vô cùng thô bạo.

Sắc mặt Nam Chi tái nhợt, cô cảm thấy cha của Bùi Nghê Thường là một lão già đáng ghét.

Lăng Xương tiên nhân xem được trí nhớ từ trong ý thức của Nam Chi, thấy được hình ảnh một con hổ bay qua, chứng tỏ đứa nhỏ này thật sự nhìn thấy Phong Dực Thần Hổ.

Nam Chi thều thào nói: “Cảm ơn ca ca.”

Cái hình ảnh trong ký ức này, là nhờ hệ thống ca ca giúp đỡ.

Phía sau Lăng Xương tiên nhân có rất nhiều người đi theo, Nam Chi bị xách theo, trong lòng rất tức giận.

Lăng Xương tiên nhân quay ngược thời gian, nhìn thấy một con hổ ném đứa trẻ trong miệng xuống hồ.

Chỉ một cảnh tượng ngắn ngủi như vậy cũng khiến sắc mặt của Lăng Xương tiên nhân trắng bệch, có thể thấy được để có được năng lực như vậy, gánh nặng trên vai Lăng Xương tiên nhân là rất lớn.

Nam Chi trợn to mắt nhìn hình ảnh, thật là lợi hại nha, đây là quay phim sao, còn có thể quay được hình ảnh trong đầu cô.

Lăng Xương tiên nhân dừng lại bên mặt hồ sáng lấp lánh, nhìn mặt hồ tĩnh lặng, đứa trẻ bị ném vào trong đó.

Hắn dùng thần thức rà quét một lần, cá trong hồ sợ hãi vội vàng bơi đi.

Sao lại thế này?

Trong hồ không có gì cả, chẳng lẽ đứa trẻ đã chết?

Không thể nào chết được, nếu đã chết, mệnh bài đã bị hủy mà nứt ra.

Lăng Xương tiên nhân lại dùng thần thức rà quét một lần nữa, các tu sĩ phía sau đi lên, Lăng Xương tiên nhân nói: “Làm cạn nước trong hồ đi.”

Tu sĩ có năng lực dời non lấp biển, chỉ là làm cạn nước trong hồ mà thôi, mọi người cùng nhau động thủ, mực nước trong hồ nhanh chóng hạ thấp mà bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng rất nhanh lại dâng lên.

Hoàn toàn không thể rút cạn.

Lăng Xương tiên nhân giơ tay ngăn cản: “Được rồi, xem ra là có sông ngầm, đi xuống dưới tìm.”

Nam Chi hoàn toàn không thèm để ý, đứng sang một bên, cô gõ gõ vào đầu mình, đầu cô khó chịu quá!

Du Chiêu đi tới đối diện với Nam Chi: “Ngươi làm sao vậy?”

Nam Chi kỳ quái mà liếc nhìn Du Chiêu, “Tại sao ngươi lại nói như vậy?”

Tại sao Du Chiêu còn quan tâm tới mình?

Du Chiêu lạnh lùng nói: “Ta thấy sắc mặt ngươi rất trắng, ngươi xảy ra chuyện gì vậy?”

Nam Chi chớp chớp đôi mắt trong suốt, vầng sáng màu vàng nhấp nháy, Du Chiêu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, hắn không khỏi nói: “Ngươi thật sự rất giống, rất giống……”

Nam Chi không nói gì, Du Chiêu lại nói: “Rất giống một người phản bội ta.”

Nam Chi nói thầm, cũng không phải là phản bội đâu, cô không trung thành.

Không trung thành thì không có phản bội.



Nam Chi bày ra vẻ mặt tò mò, “Tại sao lại phản bội ngươi?”

“Thình thịch thình thịch……”

Các tu sĩ giống như mấy viên sủi cảo thả vào nước mà nhảy xuống hồ, Du Chiêu và Nam Chi hoàn toàn không để ý, Du Chiêu nhìn chằm chằm vào Nam Chi, thanh kiếm trong ngực hắn vang lên ầm ầm.

Nam Chi tò mò nhìn thanh kiếm, “Sao ngươi lại dùng một thanh kiếm xấu xí như vậy?”

Du Chiêu:……

Tà kiếm:……

Đồng tử của Du Chiêu co rút lại, “Ngươi là Hổ Nữu, đừng gạt ta.”

Nam Chi liếc nhìn Du Chiêu, căn bản không thèm để ý.

Ta có phải là Hổ Nữu hay không, là do ta quyết định.

Du Chiêu còn nói thêm: “Kiếm nhận ra hơi thở của ngươi.”

Rốt cuộc thì thanh kiếm cũng đã bị nhổ nhiều nước miếng lên như vậy, nó rất hận tiểu súc sinh này.

Nếu có thể, tà kiếm hận không thể phun lên người đối phương một thân nước miếng tanh tưởi.

Nam Chi nghiêng đầu, vẻ mặt thờ ơ: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi tìm người khác đi, đừng có tìm ta, vừa nhìn đã biết ngươi không phải người tốt.”

Du Chiêu bị chọc tức muốn chết rồi, hắn nhìn người Bùi gia, “Ngươi có muốn ta nói cho người Bùi gia biết, ngươi chính là con hổ đã bắt Bùi Nghê Thường đi.”

Nam Chi: “Ồ.”

Du Chiêu:????

Trong lòng Du Chiêu dâng lên một cảm giác bối rối, Du Chiêu một hai nói muốn giết chết Hổ Nữu, chỉ là lúc này đây nhìn thấy Hổ Nữu, trong lòng Du Chiêu cảm thấy vui nhiều hơn là hận.

Chỉ cần cô nói hai câu, nhận sai, mềm mỏng một chút, hắn sẽ tha thứ cho cô.

Dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ, trong khoảng thời gian này hoàn toàn dựa vào thù hận để chống đỡ, thời thời khắc khắc chỉ có một suy nghĩ, giết Hổ Nữu, giết Hổ Nữu.

Nhưng mà, bây giờ cơn giận đã không còn nữa.

Nhưng tiểu hổ lại không chịu nhận mình, làm như không hề quen biết hắn, khiến Du Chiêu cảm thấy rất bối rối.

Du Chiêu còn nói thêm: “Ta sẽ nói cho bọn họ biết, ngươi chính là Phong Dực Thần Hổ.”

Nam Chi: “Ồ, nhưng ta không phải là hổ.”

Du Chiêu: “Là ngươi, là ngươi, là ngươi.” Hắn kiên trì nói.

Nam Chi bày ra vẻ mặt ‘bệnh của ngươi rất nặng’, cô ngồi sang một bên, đầu của cô rất đau.

Người Bùi gia tìm kiếm trong hồ nhiều ngày, nhưng vẫn không tìm được Bùi Nghê Thường.

Trong lòng người Bùi gia chỉ có một suy nghĩ, có phải Bùi Nghê Thường đã chết đuối trong hồ này rồi không.

Nhưng vấn đề là, ngay cả hài cốt cũng không tìm được.

Nam Chi muốn chạy, nhưng Du Chiêu lại nhìn chằm chằm vào Nam Chi, chỉ cần Nam Chi vừa động, hắn đã lập tức đi theo Nam Chi.

Nam Chi hỏi: “Ngươi đi theo ta làm gì?”



Du Chiêu nói thẳng: “Không nhìn ngươi, ngươi sẽ bỏ trốn.”

Nam Chi:……

Không thể hiểu được!

Sao hắn lại đơn phương nhận định cô là Hổ Nữu?

Chẳng lẽ hắn thật sự nhận ra?

Không thể nào!

Bây giờ ta là người nha!

Người và hổ có khác biệt rất lớn!

Nam Chi nói: “Ta không muốn chạy, ta chỉ muốn đi tiểu.”

Ngươi là nam tử, ngươi muốn xem ta đi tiểu sao?

Du Chiêu lui về phía sau một bước, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhìn Nam Chi đi vào cánh rừng, nhưng mà, Du Chiêu lại không thể đi theo, nhưng lại có nữ tu sĩ Bùi gia đi theo Nam Chi, không cho Nam Chi chạy.

Không tìm thấy Bùi Nghê Thường, không thể để người này đi được.

Nam Chi thật sự đi WC, sau đó thành thật quay lại, Du Chiêu lại đi tới bên cạnh Nam Chi, Nam Chi khó hiểu nhìn hắn một cái, móc trái cây trong túi ra ăn.

Du Chiêu lại sâu kín mà nói: “Hổ Nữu cũng thích ăn trái cây.”

Nam Chi: “Ta thích ăn hơn.”

Du Chiêu: “Bộ dạng ăn trái cây của ngươi rất giống Hổ Nữu.”

Nam Chi có chút bối rối, “Ngươi muốn coi ta trở thành Hổ Nữu sao, ta là chính ta, không phải Hổ Nữu.”

“Ngươi không tìm thấy Hổ Nữu, lại muốn coi ta thành là Hổ Nữu, Hổ Nữu có biết không, biết ngươi coi người khác thành Hổ Nữu?”

Du Chiên kiên định nói: “Ngươi chính là Hổ Nữu.”

Nam Chi:……

Tùy ngươi!

Du Chiêu thấy Nam Chi không để ý tới mình, còn nói thêm: “Ngay cả kiếm cũng nhận ra ngươi, sao ta có thể không nhận ra ngươi.”

Nam Chi nhìn kiếm: “Ồ!”

Mặc kệ ngươi, dù sao thì ta cũng không phải là Hổ Nữu, ta không thừa nhận cái tên Hổ Nữu này, thì ta đây không phải là Hổ Nữu.

Nam Chi tự tin.

Du Chiêu thấy cô dầu muối đều không ăn, vô cùng bực bội, “Tại sao ngươi lại bắt Bùi Nghê Thường đi, ngươi nói ngươi có thù oán với Bùi Nghê Thường, là thù oán gì?”

Không phải lần đầu tiên gặp Bùi Nghê Thường sao?

Nam Chi không nói lời nào, vẫn tiếp tục ăn, nghe cảm thấy rất phiền, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”

“Ồ, đại ca, có phải ngươi muốn hại chết ta không, ngươi mở miệng ra là nói ta bắt cóc Bùi tiểu thư, ngươi muốn bọn họ giết ta có đúng không?”