Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 312: Sủng Thú (51)



Edit: Kim

“Vậy phải xem manh mối ngươi cung cấp có hữu dụng không.” Đệ tử Bùi gia nói.

Nam Chi suy nghĩ một chút, cau mày nói: “Ta từng thấy một con hổ, một con hổ biết bay.”

“Đôi cánh của nó rất lớn rất dài, xèo một tiếng đã không thấy tăm hơi.” Nam Chi dang rộng hai tay, khoa chân múa tay miêu tả đôi cánh rất lớn.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của người Bùi gia lập tức trở nên nghiêm túc, mọi người ngồi thẳng dậy, lập tức hỏi: “Bọn họ bay về phương hướng nào?”

Nam Chi gãi đầu suy nghĩ một lúc: “Hình như là vào trong núi, quá nhanh, một chút đã biến mất.”

Phù!

Xem như là đã có chút tin tức, tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy người.

Tìm hơn mười ngày, người Bùi gia ngay cả một cọng lông hổ cũng không tìm thấy, không nhịn được nói: “Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?”

Nam Chi ngẩn người, ủy khuất nói: “Các ngươi cũng không hỏi, sao ta biết được.”

Ngay sau đó mặt cô sáng lên, “Thật sự có phần thưởng sao?”

Người Bùi gia lấy ra một cái Tu Di giới tử ném cho Nam Chi, Nam Chi cuống quýt dùng hai tay bắt lấy, cô hưng phấn nói: “Đều là cho ta sao?”

“Cho ngươi.” Người Bùi gia nói bên trong đều là linh thạch, Nam Chi cảm thấy quá tuyệt, có Tu Di giới tử, có linh thạch, giải quyết xong chuyện của Bùi Nghê Thường, cô có thể cầm số linh thạch này sống một cuộc sống tốt đẹp.

“Ngươi là ai, cha mẹ ngươi đâu?” Người Bùi gia hỏi.

Nam Chi nói thẳng: “Mẹ ta đã chết, ta đi theo sư phụ, sư phụ nói ta đi ra ngoài một chuyến, ta chỉ có một mình.”

“Cha ngươi đâu?” Bùi gia lại hỏi.

Nam Chi:……

Ta cũng không biết cha ta là ai nha, cha ta nhất định cũng là một con hổ.

Hổ cha không nuôi dưỡng con cái.

Nam Chi lắc đầu, “Không biết, ta chỉ biết mẹ của ta, mẹ ta chết rồi, ta đi theo sư phụ.”

Nam Chi bịa ra một cái sư phụ.

Người Bùi gia hỏi hai câu cũng không hỏi nhiều, quyết định ở lại địa phương này điều tra một phen.

Nam Chi cất Tu Di giới tử đi, tâm trạng vô cùng tốt, lại đi vào trong núi một chuyến, chờ tới lúc đi ra, linh thạch trong Tu Di giới tử đã ít đi rất nhiều.

Ngày thứ hai, Bùi gia tiếp tục đi tìm, nhưng mà cũng đã báo tin cho Bùi gia, không bao lâu nữa, Bùi gia sẽ có thêm người tới đây.

Cũng chỉ có Bùi gia mới có được thực lực này, hận không thể cày nát giới Tu tiên lên.

Người Bùi gia nhận được tin tức rất nhanh đã tới nơi, trong đó có cả cha của Bùi nghê Thường là Lăng Xương tiên nhân.

Bề ngoài của Lăng Xương tiên nhân chỉ mới khoảng hơn hai mươi tuổi, nhìn cực kỳ trẻ tuổi, đang ở độ tuổi sung sức, tuấn mỹ vô song, kỳ thực hắn đã hơn một trăm tuổi, có chút phong trần mệt mỏi.



Hiển nhiên là vì con gái mà khoảng thời gian này hắn sống không được tốt, vừa đến nơi đã lập tức gọi Nam Chi đến trước mặt.

Để Nam Chi lặp lại những lời đã nói trước đó, nói dối trước mặt một tiên nhân cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nhận được tin tức của con gái, Lăng Xương tiên nhân cũng không lập tức xuất phát đi tìm, mà là muốn xác định xem tin tức này có phải là sự thật hay không.

Nam Chi cảm nhận được cổ áp lực trên người Lăng Xương tiên nhân, khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, cảm nhận được đối phương vô cùng cường đại, Nam Chi nghĩ thầm, nhất định không thể biến thành hổ, bằng không sẽ bị đánh chết.

Một tát đánh chết con hổ còn tốt, nếu bị bắt lại, một ngày đánh ba lần, ba ngày chín bữa đói, còn phải diễn xiếc thú trước mặt hắn, thật sự quá thảm.

Khóe mắt Nam Chi cũng liếc thấy Du Chiêu, đôi tay Du Chiêu đang ôm một thanh kiếm, tuổi còn nhỏ, trên khuôn mặt lại không có sự non nớt của trẻ con, trông như một ông cụ non.

Lại mang theo một cổ bi phẫn bị thế tục mài giũa, tràn ngập sát khí, hòa hợp với thanh tử kiếm.

Nam Chi: Ồ ồ!

Kẻ địch đều ở trước mắt, kích thích quá, tim cô đập thình thịch, Nam Chi hơi muốn đi tiểu.

Nam Chi đi tới trước mặt Lăng Xương tiên nhân, Lăng Xương tiên nhân đánh giá Nam Chi, ánh mắt sắc bén, Nam Chi co rúm người lại, lẩm bẩm: “Hung dữ quá!”

Lăng Xương tiên nhân hỏi: “Ngươi nói ngươi thấy hổ.”

Nam Chi gật đầu: “Thấy, thấy.” Ta cũng không nói dối nha, ta thật sự thấy mình bay.

Lăng Xương tiên nhân cảm nhận được đứa trẻ trước mặt không nói dối, ngón tay hắn hơi run lên, xem như có một chút tin tức.

Lăng Xương tiên nhân chú ý tới hơi thở tươi mát bình thản, có khí tức vờn quanh của đứa trẻ trước mặt, vậy mà lại là một người tu tiên.

Lăng Xương hỏi: “Trưởng bối của ngươi đâu.”

Nam Chi: “Không có, ta sống một mình.”

Lăng Xương nhìn vầng sáng màu vàng trong mắt Nam Chi, “Ngươi là yêu thú?”

Lời này của Lăng Xương tiên nhân vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Nam Chi, đặc biệt là Du Chiêu, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn Nam Chi.

Nam Chi:……

Tiên nhân lợi hại như vậy sao?

Nam Chi gật đầu: “Đúng vậy, mẹ ta là yêu thú, cha ta là người phàm.”

Nửa yêu nha!

Lăng Xương tiên nhân lại hỏi: “Nguyên hình của ngươi là gì?”

Nam Chi lắc đầu: “Ta không thể biến thành yêu thú được!”

Ta sẽ biến thành hổ!

Lăng Xương tiên nhân nhìn chằm chằm vào Nam Chi, sắc mặt Nam Chi có chút tái nhợt, nhưng Lăng Xương tiên nhân lại không phát hiện ra lời nói dối.



Hoặc là nói thật, hoặc là lời nói dối không có cảm giác.

Đứa trẻ còn nhỏ như vậy………..

Nhưng mà chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm con gái.

Nam Chi rất tự tin, ta lừa ngươi thì sao, ta hoàn toàn không chột dạ.

Đặc biệt là còn kiếm được thù lao, cô càng thêm vui vẻ.

Lúc này Du Chiêu đã đi tới, Nam Chi nhìn hắn một cái, ánh mắt thực xa lạ.

Du Chiêu quan sát Nam Chi kỹ lưỡng, nhìn ánh mắt của Nam Chi, xoạt một tiếng vung kiếm ra chĩa về phía Nam Chi, Nam Chi không thể hiểu được, lui về sau một bước, “Ngươi muốn làm gì?”

Có phải Du Chiêu có tật xấu gì không?

Du Chiêu nghe thấy giọng nói của đối phương, không giống giọng của Hổ Nữu, nhưng đôi mắt của nàng rất giống đôi mắt của Hổ Nữu, còn có một vòng sáng màu vàng kim.

Du Chiêu híp mắt nhìn Nam Chi: “Ta nhận ra ngươi.”

Nam Chi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Ta không quen ngươi.”

Du Chiêu: “Ta có thể cảm nhận được.”

Nam Chi cạn lời: “Đại ca, ngươi đang nói gì vậy?”

Từ lúc tiểu cô nương này xuất hiện, trong lòng Du Chiêu đã có cảm giác, một loại cảm giác quen thuộc.

Du Chiêu từng câu từng chữ hô: “Hổ Nữu.”

Nam Chi không chấp nhận cái tên này, cho nên đối với cái tên này rất vô cảm, tỏ vẻ rất nhàm chán.

Du Chiêu thấy vậy, không nhịn được mà nhíu mày, có chút hoài nghi cảm giác của mình, chẳng lẽ hắn nhận sai người.

Du Chiêu nghĩ nếu tiểu hổ kia biến thành người, cũng sẽ có một đôi mắt tròn xoe giống tiểu cô nương này.

Nhưng mà, trong đôi mắt này chỉ có xa lạ, không có chột dạ, không có khổ sở, cũng không có trốn tránh, tóm lại, chính là ánh mắt khi nhìn một người xa lạ.

Nhưng mà cảm giác trong lòng rất kỳ quái.

Du Chiêu thu hồi kiếm, “Ngươi rất giống một người quen của ta.”

Nam Chi ồ một tiếng, “Là kẻ thù sao?”

Du Chiêu lại nhìn Nam Chi, “Làm sao ngươi biết?” Ánh mắt hắn mang theo vẻ hoài nghi.

Nam Chi nói: “Trông ngươi rất hung dữ nha, nhìn như muốn giết người, thậm chí còn muốn giết một người lạ.”

Du Chiêu:……

Nam Chi còn muốn nói chuyện, đã bị Lăng Xương tiên nhân xách đi rồi, trực tiếp bay lên trời.

“Con súc sinh kia bay hướng nào?” Trong giọng nói của Lăng Xương tiên nhân tràn đầy sát ý.