Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi: Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại

Chương 311: Sủng Thú (50)



Edit: Kim

“Hừ, sao lại thế này, quá im ắng.”

“Đúng vậy, ngay cả một con thỏ cũng không có.”

“Chẳng lẽ vì nơi này linh khí loãng, cho nên ít yêu thú?”

“Cho dù không có yêu thú, thì cũng nên có dã thú chứ.”

Một đám người thật cẩn thận đi vào trong núi, cực kỳ đề phòng, kết quả lại không phát hiện được gì, cảm giác thật tịch mịch.

Nhìn qua có vẻ cực kỳ an toàn.

Theo lý thuyết an toàn như vậy mọi người nên thả lỏng, nhưng thay vì thả lỏng, như vậy càng khiến người ta thấp thỏm hơn.

Thật sự quá yên tĩnh.

Người dẫn đầu Bùi gia nói: “Mọi người chú ý, tuyệt đối không được mất cảnh giác.”

Sự im lặng tuyệt đối này thật sự rất khó chịu.

“Lộc cộc, lộc cộc……”

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một đứa trẻ đang cầm túi uống nước.

Trong đầu mọi người chỉ có một suy nghĩ, lúc này còn có thể uống nước sao?

Nam Chi thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, cô ngơ ngác, nhìn trái nhìn phải, hỏi nữ tu sĩ bên cạnh: “Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì?”

Các ngươi như vậy ta rất sợ nha!

Mấy tu sĩ bình thường:........

“Không có gì, ngươi tiếp tục uống nước đi.” Nữ tu sĩ thở dài nói.

Nam Chi ồ một tiếng, đem túi nước đưa cho tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, tỷ uống nước không?”

Nữ tu sĩ dừng một chút, nói: “Cảm ơn, ta không uống.”

Đứa nhỏ này đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, hoàn toàn không căng thẳng chút nào, đây không phải trò đùa, có khả năng sẽ mất mạng đấy.

Đoàn người chậm rãi tìm kiếm, trên đường không phát hiện ra một con yêu thú hay dã thú nào, thi thoảng mới bắt gặp một con thỏ nhát gan, nhìn thấy người cũng nhanh chóng chạy như bay.

Không có nguy hiểm cũng không có thu hoạch gì, nhìn ngọn núi hẻo lánh ít dấu chân người, người Bùi gia chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tại sao lại không có một chút tin tức nào?

Cứ như vậy mà tìm kiếm mấy ngày, lang thang tìm kiếm trong núi, tất cả mọi người đều ăn không vào, cho dù cơ thể không sao, nhưng tinh thần chán nản ăn không vào, loại tiêu hao này là tra tấn nhất.

Nam Chi đi theo phía sau đội ngũ, dọc đường không phải hái quả dại ăn, thì cũng là nói chuyện với mấy tu sĩ, dò hỏi một chút chuyện.



Rốt cuộc thì địa phương hẻo lánh này, ngay cả một tông môn cũng không có, Nam Chi hoàn toàn không có chút tin tức nào về giới Tu tiên.

Người Bùi gia mở miệng nói: “Mọi người về nghỉ ngơi mấy ngày đi, lại tới tìm sau.” Người Bùi gia làm ký hiệu, ngự kiếm phi hành đi trước.

Nam Chi không thể biến thành hình dáng của hổ, cô dùng ánh mắt trông mong nhìn mấy tu sĩ bình thường, vẫn là nữ tu sĩ mềm lòng, nói với Nam Chi: “Ngươi cưỡi kiếm cùng ta.”

Nam Chi lập tức nói: “Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ tỷ thật tốt.”

Về tới thị trấn nhỏ, người Bùi gia trả thù lao hậu hĩnh cho mọi người, mỗi người một trăm linh thạch.

Tuy rằng không tìm được người, nhưng dù sao cũng cùng đi, cũng phải tỏ vẻ một chút, bằng không làm không công, ai còn muốn đi.

Ngay đến cả một đứa trẻ như Nam Chi cũng nhận được mười linh thạch.

Tuy rằng chỉ có mười cái, Nam Chi cũng rất thỏa mãn, còn có thể kiếm được linh thạch từ Bùi gia, Nam Chi quyết định, ngày mai lại đi theo.

Còn có chuyện tốt như thế này.

Sau khi rời khỏi Du Chiêu, Nam Chi tất nhiên không thể ăn được nhiều linh quả như trước, muốn ăn cái gì cũng phải tự mình vào trong núi đi tìm, lục lọi mọi thứ trong núi.

Những yêu thú khác cũng không dám nói gì với Nam Chi, đánh thì đánh không lại, còn có thể làm gì bây giờ!

Nhưng mà mỗi lần Nam Chi hái cũng sẽ để lại một ít, để lại cho các yêu thú khác, nói không chừng lần sau quay lại sẽ vẫn còn.

Rốt cuộc thì Nam Chi cũng không có hộp bảo quản linh khí trong linh quả, để quá lâu, linh quả sẽ mất đi linh khí, như vậy sẽ rất lãng phí.

Ăn no rồi, sẽ không hái nữa.

Thi thoảng còn tìm được một chút thảo dược mang tới chợ của người phàm bán, tiền đó đều dùng để mua quần áo mặc.

Tuy rằng không phải cuộc sống thoải mái há mồm chờ cơm như ở Du gia, nhưng mấy ngày này Nam Chi sống rất tự do thoải mái.

Không cần quan tâm tới tâm trạng của Du Chiêu, cũng không cần diễn kịch để Du Tĩnh thả lỏng cảnh giác.

Tâm trạng rất tốt, tuy rằng thời điểm độ kiếp rất đau đớn, nhưng không có tâm ma, vết thương ngoài da do sét đánh nhanh chóng được chữa lành sau khi độ kiếp, gân cốt cũng hoàn toàn thay đổi.

Nam Chi nhìn chằm chằm về phía đệ tử Bùi gia, còn có chuyện tốt như vậy sao, ta muốn kiếm tiền!

Kiếm được linh thạch, về sau có thể mua được rất nhiều đồ ăn vặt nha!

Nếu có thể bán cho đại béo nhị gầy dùng linh thạch để tu luyện, lại càng tốt.

Cô cũng cần tiền để mua một cái Tu Di giới tử, không có chỗ nhét đồ thật sự rất phiền phức, chiếc túi vải cô đang đeo hiện giờ là do cô đến cửa hàng quần áo bỏ tiền ra để may, bên trên túi có thêu mấy bông hoa nhí đơn giản, không thể nhét được nhiều đồ lắm.

Có thể kiếm tiền là chuyện tốt, không thể bỏ lỡ.

Nam Chi hạ quyết tâm, bí mật vào trong núi một chuyến, sau đó lại đi ra.

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, người Bùi gia lại tổ chức người đi vào trong núi, Nam Chi lại đi theo sau, chỉ cần đi theo là có thể kiếm được linh thạch, thật tuyệt!



Phạm vi tìm kiếm được mở rộng, thi thoảng sẽ gặp được mấy con dã thú bị tu sĩ giết chết, kiếm thậm chí còn không cần dính máu, chỉ một đạo kiếm khí đã khiến cho dã thú mất mạng.

Nam Chi liếc mắt nhìn dã thú, thầm tiếc rẻ, nếu không có những người khác, cô muốn ăn thịt nướng.

Càng đi sâu vào, rừng cây cũng ngày càng rậm rạp, cây cối mọc dài đến nỗi che khuất bầu trời, không một tia nắng nào lọt qua được, rõ ràng là đang mùa hè nóng nực, nhưng vừa đi vào, đã cảm thấy một cổ lạnh lẽo và chướng khí.

Mấy thứ này đối với tu sĩ mà nói hoàn toàn không có ảnh hưởng gì, chỉ là tâm trạng rất nặng nề, mọi người đều cảm thấy lần này lại không có thu hoạch gì.

Thật là kỳ lạ, rốt cuộc Bùi Nghê Thường đang ở nơi nào.

Lại một ngày qua đi, Nam Chi lại kiếm được mười linh thạch, tuy rằng trong lòng rất vui mừng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, lỡ như người Bùi gia không cho cô đi theo nữa thì sao.

Bùi gia thật sự rất giàu!

Liên tiếp mười ngày qua đi, Nam Chi đã kiếm được một trăm linh thạch, người Bùi gia chuẩn bị rời đi.

Nam Chi:???

Phải đi rồi sao?

Sao không có chút nghị lực nào vậy?

Nam Chi chạy tới trước mặt người Bùi gia, hỏi: “Các ngươi muốn tìm cái gì vậy?”

Người Bùi gia:..........

Ngươi chạy theo lâu như vậy, cũng không biết là tìm cái gì sao, đúng là trẻ con.

Về phần trả công mười linh thạch, cũng chỉ là một đứa trẻ chạy theo, cô không khóc không nháo, cũng cho cô đi, coi như là làm công đức cho Bùi Nghê Thường.

Người Bùi gia không tìm thấy tung tích của người cần tìm, trong lòng còn đang phiền chán, càng không muốn nói chuyện với một đứa trẻ, “Tìm một con hổ, ngươi có thấy không?”

Đứa trẻ mà nhìn thấy hổ còn không bị dọa sợ đến phát khóc sao!

“Hổ?!” Hai mắt Nam Chi mở to, tỏ vẻ kinh ngạc, đồng tử hơi giương lên, màu vàng kim chung quanh đồng tử càng trở nên rõ ràng hơn.

Nhìn thấy phản ứng của đứa trẻ, người Bùi gia hơi nheo mắt lại, đánh giá Nam Chi, “Ngươi đã từng gặp rồi?”

Nam Chi dùng ngón chân vẽ vòng tròn trên mặt đất, “Có phải sẽ có phần thưởng không?”

Người Bùi gia gật đầu, “Có thưởng.” Đã lâu như vậy, cũng chưa có có ai từng nhìn thấy Phong Dực Thần Hổ.

Một chút tin tức cũng không có, giống như một giọt nước bốc hơi, không thấy bóng dáng.

Sao đến cả một con súc sinh cũng không thể tìm thấy?

Haiz, súc sinh đúng là không dễ tìm, so với tìm người còn khó hơn nhiều.

Nam Chi hưng phấn nói: “Phần thưởng là gì, có phải có rất nhiều rất nhiều linh thạch không?”