Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 97: Một lần nữa



Đối mặt Kathy chất vấn Allen thực xấu hổ, mặc kệ mình có bao nhiêu lý do, nhưng luôn cảm thấy không đúng vẫn là hắn, cho nên hắn cũng vốn không làm ra giải thích, cúi đầu xuống rất có ý tứ nghe dạy dỗ.

"Được rồi, hắn cũng không muốn." Liễu Thư vừa thấy hắn bộ dáng này liền thấy rất đau lòn hắn, ngăn lại lời Kathy chuyển câu chuyện: "Thời gian không còn sớm, đầu tiên chúng ta đi tìm Vu y, nếu... nếu thuận lợi, lần khác mọi người đều tới nhà của tớ ăn cơm đi."

"Hừ hừ." Kathy kiêu ngạo hừ một tiếng miễn cưỡng đáp ứng rồi, kỳ thực vì chuyện này cô cũng là suy nghĩ trọn cả đêm, càng nghĩ cuối cùng cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, hiện tại Allen không có trí nhớ, cho dù phát hỏa đối với hắn bất mãn gì đó, cũng không làm nên chuyện gì, huống chi cũng theo như lời Liễu Thư, đây cũng không phải sai của hắn.

"Quên đi, các cậu đi nhanh về nhanh, hiện tại mọi người đều biết Allen đã trở lại, có thể nhìn thấy hắn bình an như vậy cũng đã rất tốt rồi." Alice nghĩ có vẻ thông, cái này chủ yếu là nhìn ở trên mặt mũi Liễu Thư, cho dù là đã quên tất cả, nhưng chỉ cần người đã trở lại là tốt rồi. Nhìn đến biểu tình tươi sống trên mặt Liễu Thư, tín hiệu tâm tình không tệ phát ra từ trong trong, cô liền biết có một số việc cũng không cần so đo cỡ nào.

"Được rồi chúng tớ đi trước đây." Cũng không định lôi kéo gì thêm cùng Alice Kathy, kéo kéo ống tay áo Allen, dẫn đầu đi trước nhân một bước, thú nhân thành thành thật thật ôm Lotter đuổi kịp, ai nói cũng không biết, vẫn là đi theo cước bộ bạn lữ thì hơn.

"Ai ai, chúng ta nói còn chưa nói xong đâu." Kathy muốn đuổi theo qua, nhưng không thành công, Alice một phen giữ chặt dắt cô nàng liền đi hướng mục đích vừa rồi. Vừa đi vừa nói: "Cậu cũng đừng đi thêm phiền nữa, Liễu Thư có lẽ cũng thực phiền lòng, được rồi, chúng ta đi tìm Eva đi, có lẽ buổi tối Liễu Thư sẽ mang Allen đi nhà cậu ấy ăn cơm, chúng ta cũng qua hỗ trợ đi."

Không tình nguyện bị lôi đi, Kathy thực không hài lòng, nhưng nhìn lại bóng dáng hai người Liễu Thư đều sắp biến mất tại ngã rẽ, chỉ có thể không cam lòng dậm chân một cái, ra sức đuổi kịp theo Alice, aiz, cô vốn đang nghĩ phải nói hai câu nữa, thật sự là.

Hiện tại người bộ lạc phỏng chừng đều biết tin tức Allen trở về, Liễu Thư cũng biết mọi người tò mò, nhưng mà nếu như bây giờ ngông nghênh đi ra ngoài, khẳng định là đụng tới một người phải dừng lại hàn huyên một phen, sau đó chính là các loại giải thích tình hình gần đây của Allen linh tinh. Cô cũng không phải không nói cho mọi người, nhưng còn muốn đi tìm Vu y nữa, nghĩ nghĩ mang theo người tìm con đường nhỏ yên lặng, đường này còn thoáng cách gần chỗ Vu y ở một chút, nhưng chính là không dễ đi lắm, trừ bỏ đi tắt bình thường ngược lại không có người đi. Hai người chọn đường này, lần này đổi Allen đi đầu, người kia cao lớn gặp phải cỏ dại gì đó trực tiếp giẫm một cước nằm bẹp, làm cho Liễu Thư phía sau thuận lợi đi tới.

"Đúng rồi, con tuyết viên đâu?" Đi nửa ngày, Liễu Thư mới nhớ tới đến thời điểm bọn họ ra cửa chính là một nhóm năm người, thế nào hiện tại chỉ còn lạig một nhà bốn miệng của cô, nhìn trái nhìn phải đều không nhìn thấy bóng dáng to lớn con tuyết viên, không khỏi kỳ quái hỏi.

"Người trong bộ lạc đều chưa gặp qua tuyết viên, ta sợ nó đột nhiên xuất hiện sẽ dọa đến mọi người, cho nên kêu nó ẩn núp chung quanh, yên tâm đi, nó thân thủ linh hoạt tán ra để tự mình nó chơi đùa cũng vui vẻ." Allen không thèm để ý nói, thấy Liễu Thư buổi sáng bị tuyết viên dọa hoảng sợ, hắn cân nhắc một chút tạm thời vẫn là để cho tuyết viên sinh sống ngay tại chung quanh bọn họ là được.

Liễu Thư không nói, nhưng trong lòng lại yên lặng phun tào, bộ dáng sợ tuyết viên dọa người nhảy dựng cái gì, nhưng nếu ẩn núp đi mạnh mẽ gặp phải một người đó còn không biết dọa thế nào đâu, nhưng mà cô cũng chĩ nghĩ, mấy việc nhỏ này hiện tại cũng không cần so đo.

"Các con lại đây, ta đều đã chờ các con nửa ngày."

Thật không ngờ vừa đến Vu y cư trú, bà thế nhưng liền ở dưới mặt đất, hơn nữa xem ra vẫn là đang chờ bọn họ, mới vừa nghĩ lại nghe lời khẳng định này, Liễu Thư tiến lên từng bước gật gật đầu với Vu y: "Ngày hôm qua quá muộn nên không tới gặp Vu y ngài."
"Ta biết." Vu y cũng không thèm để ý, ánh mắt nhìn về phía Allen, trên dưới đánh giá một phen trên mặt lộ ra biểu tình vui mừng: "Khỏe mạnh là tốt rồi."

"Vu y." Thời điểm ở trên đường, Liễu Thư liền giảng qua cho hắn tình huống người quen bộ lạc, cũng biết Vu y, lúc này thực tôn kính cong xoay người với Vu y: "Con biết ngài, nhưng con hiện tại..."

"Ta nghe nói rồi."

"Dạ?"

"Ở trước khi các con đến, người tộc trai ngọc đến qua, không nghĩ tới lần này trong người tộc trai ngọc tới thế nhưng có người thừa kế tế tự kế nhiệm, hàn huyên với cô ấy rất nhiều cũng rõ ràng tình huống của con." Càng nói Vu y nhìn ánh mắt Allen lại càng hiền hoà, hơn nữa trong đó mang theo đau lòng, thở dài nói: "Coi như là khổ cho con đứa nhỏ này." Allen đối với bà mà nói chính là một đứa nhỏ, tuy rằng hắn hiện tại đã là thú nhân có con trai.

"Người tộc trai ngọc?" Từ trong miệng Allen biết hắn là được tộc trai ngọc trong hải tộc tây bộ cấp cứu lên, từ sau thanh tỉnh đến nay đều là sinh sống ở tộc trai ngọc trên đảo nhỏ, đối với tộc trai ngọc cô là cảm kích: "Không nghĩ tới bọn họ sẽ tìm đến Vu y sớm như vậy, con hẳn là phải cảm ơn bọn họ."

"Tộc trai ngọc lần này cũng là có cầu mà đến, đối với bọn họ, không chỉ là con, toàn bộ bộ lạc chúng ta đều sẽ cảm kích." Nói tới tộc trai ngọc Vu y cũng lộ tươi cười, nhìn hai người ôm tiểu ấu tể trong lòng lại nói: "Được rồi nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện, trời cũng nóng, đừng để nóng hỏng bọn nhỏ, chúng ta đi lên trước đi."

Allen đối với thái độ Liễu Thư cùng Vu y đều vô cùng cảm động, cảm tạ tộc trai ngọc đối với tộc trai ngọc càng cảm kích trong lòng, đã nói lên đối với hắn càng xem trọng, nghĩ như thế trong lòng cũng ấm áp.

Nhà gỗ nhỏ trên đại thụ, Vu y là do tiểu hồng điểu mang theo, còn Liễu Thư cùng Lotter Leila lại là do Allen vác đi lên, khi cách lâu hơn nửa năm lại một lần nữa nhìn đến thú hình thú nhân, ngồi trên đó vuốt ve lông kiên cường, Liễu Thư chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại không thôi.

Vào trong phòng rót nước cho hai người, từng người ngồi xuống xong, Vu y cũng không nói khác, ngược lại là trực tiếp tiến vào chủ đề: "Cho ta trước nhìn xem tình huống của con." Người khác nói nhiều đi nữa, không bằng chính bà tận mắt thấy, ý bảo Allen ngồi tiến lên một chút.

Liễu Thư ngừng thở nhìn, Lotter Leila nhình như cũng cảm nhận được không khí ngưng trọng, nhu thuận theo a mẹ cũng không ngoạn nháo, đứa nhỏ bớt lo càng làm cho trong lòng Liễu Thư dễ chịu không ít, nhưng mà càng cẩn thận nhìn Vu y tra xét Allen, tựa như chỉ một chút động tác đều không muốn buông tha.

"Thế nào?" Một lát sau thấy Vu y thu tay lại, Liễu Thư trước tiên nhịn không được hỏi ra tiếng, hỏi xong mới cảm thấy mình quá khẩn trương, rất xấu hổ nha nha không biết nói cái gì cho phải.

"Ta, ta cũng không biết." Vu y cảm giác thực thất bại, lúc trước người thừa kế tế tự tộc trai ngọc liền nói với bà tình huống Allen, hơn nữa nói tế tự tộc trai ngọc cũng bó tay hết cách, bà cũng không muốn tin tưởng, nhưng hiện tại cũng không cách nào nói rõ.

"Làm sao có thể." Liễu Thư không cam lòng, cô ngay cả không thèm để ý Allen đã quên nàng, nhưng nếu có thể nhớ được, cô đương nhiên càng nguyện ý.

"Phách Nhĩ bọn họ từng từng nói, một lần Giác Long tập kích đó bọn họ đi săn bắn Allen muốn bắt bắt một con tuyết viên, đúng dịp ngoài ý muốn hái được hai quả trái cây, tộc nhân trai ngọc nói thời điểm gặp được Allen hắn bị thương rất nặng, nhưng mà lại ở trong khoảng thời gian ngắn phục hồi như cũ hơn nữa khỏi hẳn, tế tự tộc trai ngọc nói khả năng có kỳ ngộ, ta hiện tại ngẫm lại Allen hẳn là thời điểm bị thương nặng ăn hai quả trái cây đó."

"Trái cây gì thần kỳ như thế?" Không chỉ Liễu Thư tò mò, Allen cũng kỳ quái đây, hắn rốt cuộc ăn cái gì?

"Thánh quả." Về chuyện xưa nãi quả cùng nhũ quả cũng bị nói ra lại một lần nữa.

"..." Liễu Thư có thể nói cái gì, nếu thật sự tưởng mà nói, cô thầm muốn mắng một câu 'Hố cha'.

"Allen trí nhớ là không có cách nào." Liễu Thư thực uể oải.

Tâm tình Vu y lại càng không cần phải nói, lắc đầu cũng không còn khí lực: "Trừ phi có ngoài ý muốn."

'Ngoài ý muốn' ? Coi như xong, cho dù cả đời như vậy, cô cũng không cần lại có cái gì ngoài ý muốn sinh ra nữa.

Từ nhà gỗ nhỏ của Vu y đi ra Liễu Thư rất phờ phạc, Allen thực sự thất vọng, nhưng nhìn giống cái bộ dáng này, chẳng những đau lòng hoảng còn tự trách không thôi, có lòng muốn nói vài câu an ủi, nhưng nói đến bên miệng lại chỉ có thể khô cằn nói: "Anh sẽ cố gắng nhớ lại."

"Đừng, như vậy thực sự tốt, chỉ cần, anh không cần lại xảy ra chuyện nữa." Liếc mắt nhìn Allen một cái, Liễu Thư khuyên can nói: "Anh cũng không nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp nhau đi."

"... Không nhớ rõ." Tim Allen níu chặt, hắn rất muốn nhớ lại, nhưng mà đầu óc trống trơn làm cho hoảng hắn nói không nên lời.

"Em biết được." Liễu Thư cũng không thất vọng thế nào, cái gì đều không nhớ rõ, làm sao có thể còn nhớ rõ cái này, nhưng cô vẫn cười với hắn, nghiêng đầu nhìn phía xa xa, tròng mắt hiện hồi ức: "Lần đầu tiên gặp nhau em rất chật vật, anh đã cứu em từ trong miệng mãnh thú, sau đó mang em về bộ lạc Dực Hổ, hơn nữa còn dàn xếp tốt cho em không nơi trở về, sau đó anh thực chiếu cố em, đối với hết thảy chuyện của em đều thực sủng nịnh, cảm giác như là đương nhiên."

"Nếu lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp được, ngay cả anh có thể mang em trở về, không đạo lý hiện tại chúng ta không thể vui vẻ ở cùng một chỗ." Ánh mắt nhìn thẳng hắn, đôi mắt trong suốt sáng ngời, Allen bị tiêu đốt tới, trong lòng có một loại cảm xúc rung động không ngừng bốc lên, so với bất luận thời điểm nào đều mãnh liệt.

"Có thể... bắt đầu một lần nữa."

"Được, bắt đầu một lần nữa."

"Được rồi, đừng nhìn, mau đưa mang hầu tử long nhà các con đi, đều khi dễ tiểu hồng điểu của ta thành cái dạng gì rồi, mao lông đều níu rớt, ai u đừng đánh."

Không khí ấm áp như vậy, cố tình liền xuất hiện thanh âm không hài hòa đánh vỡ này hết thảy, hai người yên lặng nhìn nhau sửng sốt, sau đó cùng quay đầu nhìn, sau đó đều mộng, bọn họ đi ra Vu y cũng đi theo đưa tiễn người, lúc này bọn họ còn đứng ở ngoài nhà gỗ nhỏ, tầm mắt trên cao nhìn xuống tốt đẹp, vì thế cũng rõ ràng nhìn thấy phía dưới đại thụ hai đứa xoay đánh thành một đoàn.

Phía dưới hai đứa đánh nhau không phải khác, đúng là tuyết viên theo như lời Allen núp đi cùng tiểu hồng điểu của Vu y, cũng không biết thế nào hai đứa này đánh cùng nhau. Tiểu hồng điểu bay không nổi, bởi vì nó là trực tiếp bị ấn quỳ rạp trên mặt đất, lúc này bình thường nó thoạt nhìn rất cao lớn, chật vật bị ấn xuống. Tuyết viên lực đạo lớn, ấn chặt mặc kệ nó thế nào đập cánh đều giãy không xong, ngược lại bởi vậy từng mảnh từng mảnh lông chim, lông chim màu đỏ tung bay, Vu y nhìn mà đau lòng không thôi, tiểu quai quai nhà bà nha.