Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 3 - Chương 62: Vây bắt



Cung đàn hồi bắn ra mũi tên cọc gỗ đầu tiên cũng không phải Liễu Thư bên này là người thứ nhất, ngược lại là hai người Kathy cùng Alice, khi mũi tên bắn ra thành công, lợi hại bắn về phía giữa không trung, sau đó lấy độ chính xác chuẩn xác vô cùng cao chiếu vào trong miệng một con Giác Long mở lớn miệng không ngừng phun lên hơi thở cực nóng. Sau đó đầu mũi tên này sẽ dùng định lực vật lý xuyên phá cổ họng nó, xuyên thẳng nội tạng, cuối cùng... thoát ra tại chỗ cúc hoa Giác Long...

Đúng vậy chính là chỗ cúc hoa, cho dù là cách khá là xa nhưng dựa vào hình thể Giác Long khổng lồ, còn có thị lực tốt của Liễu Thư, điểm tình huống ấy làm cho cô thấy rành mạch, nhất thời toàn bộ mọi người đều ngốc rồi, này, có cần thô bạo như vậy hay không hả, đi lên chính là bạo cúc hoa người ta, thật là rất khảo nghiệm sức chịu đựng trái tim.

Mấy người Liễu Thư vây xem nhìn đến một màn này mọi người kinh ngạc muốn chết, mà người khởi xướng càng 囧 không thôi, lần đầu tiên chơi vũ khí cao lớn như vậy. Đừng quên mấy cô là giống cái nhá, căn bản không biết mà, nhất là bởi vì thời gian cấp bách cũng không thể đi học tập cụ thể một chút. Kathy và Alice vừa lên tay chính là luống cuống tay chân, một bên tự mình lần mò học tập, một bên nhìn Liễu Thư bọn họ rốt cuộc là làm như thế nào. Kết quả không để ý nhẹ buông tay một cái, tên vừa lắp liền bắn bay, đều sắp hù chết các cô rồi, sợ không cẩn thận một cái ngộ thương thú nhân nào đó, vội vàng vàng vàng nhìn lại xung quanh, may mắn ông trời có vẻ mở mắt thú nhân hình thể linh hoạt chớp động rất nhanh, nhưng mà kết quả cuối cùng tuy rằng khả quan, nhưng mà... Thật là rất 囧 ấy.

"Tớ, tớ không phải cố ý." Chống lại ánh mắt khác thường Liễu Thư quăng tới, Kathy hai tay che ở trước ngực cuống quít lắc lư, cố gắng giải thích rõ ràng: "Không cẩn thận, thật là không cẩn thận." Khóc à, thật là vô tâm tới chứ sao.

"Khụ khụ, tớ có thể chứng minh." Alice ho khan hai tiếng tỏ vẻ lập trường của mình một chút, vừa rồi tuyệt đối là ngoài ý muốn, nhưng mà, độ chính xác thật sự thực không tệ.

Thi thể Giác Long khổng lồ té rớt xuống mới nhiễu tỉnh mọi người, vừa rồi thú nhân tuân lệnh muốn mang nhóm giống cái đi hết liền chớp mắt, còn do dự dự nói: "Tộc trưởng người xem..." Vừa lên để lại một con Giác Long, nhóm giống cái khi nào thì uy vũ hùng tráng như vậy, nghĩ đến đây vị thú nhân này không khỏi rùng mình một cái, nói nha hắn còn chưa tìm được bạn lữ thích hợp đâu.

"Có công hiệu như cung tiễn." Mắt tộc trưởng tỏa ánh sáng, cũng không thèm để ý bằng mặt không bằng lòng Liễu Thư bọn họ, vung tay lên lớn tiếng nói: "Tất cả thú nhân không cho phép lui về phía sau có gắng chống đỡ." Đã có tiếp viện phía dưới, như vậy là có thể lại hoãn thêm một chốc.

"Tộc trưởng đang cho chúng ta cơ hội, mọi người nhắm chuẩn, bắn tên." Liễu Thư nháy mắt liền hiểu được ý tứ tộc trưởng, đây là mượn dùng thú nhân quấy nhiễu với Giác Long, để Giác Long lộ ra góc chết, để cho nhóm giống cái có thể cẩn thận đối địch. Liễu Thư lúc này vừa chuyển mũi tên, chống lại một Giác Long phun hơi thở bỏng rất nhiều thú nhân, con này vô cùng kiêu ngạo, càng làm cho Liễu Thư tức giận là hai cái chân to của nó đang tùy tiện loạn giẫm ruộng đồng của tộc nhân trong bộ lạc, biến tất cả ruộng đất chỉnh tề đều hoàn toàn thay đổi. Hơn nữa nó không chỉ phun ra hơi thở còn phun hỏa diễm, bộ lạc phòng ở tảng đá làm chủ, nhưng tiết kiệm tất cả đều là đầu gỗ, điểm này toàn bộ liền gặp nạn, phòng ốc gần sát nhau cứ như vậy là muốn phản ứng dây chuyền.

"Lý Đạt đang kiềm chế nó, đến, tớ nói một hai ba thì bắn." Cùng Gina hợp lực tạo ra cung lực đàn hồi, Liễu Thư lớn tiếng nói, đợi nhìn đến Gina gật gật đầu, cô mới thong thả bắt đầu nhắm đầu, đối với nguy hiểm năng lực phản ứng của con Giác Long này cũng không tệ, gần như là cảm giác được ác ý nơi này, đầu vừa chuyển liền phun tới một ngụm lửa, nhưng mà khoảng cách xa cũng chỉ coi là tác dụng thị uy, nhưng mà lại cho các cô cơ hội tốt: "Chính là hiện tại —— bắn —— "

Tên rời cung, vừa vào mênh mang chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng dáng nhàn nhạt, tại chỗ hai người bởi vì phản lực của cung lực đàn hồi mà lảo đảo một cái không ổn định, nhưng mắt vẫn chặt chẽ nhìn chăm chú vào mũi tên này, chỉ chờ đợi nó có thể hoàn thành sứ mệnh, hung hăng đả kích địch nhân của các cô.

'Phốc...' một tiếng vang nhỏ, Giác Long thống khổ kêu thét chấn động màng nhĩ đau đớn những người cách được gần, nhưng mà cho dù khó chịu Liễu Thư lại cao hứng không thôi, một phen bế ôm Gina, cười vui vẻ như hoa, thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên: "Bắn trúng rồi, bắn trúng rồi."

"Đến, lại đến..." Một lần bắn thành công có lẽ là ngoài ý muốn, nhưng liên tiếp thì sao, giống cái khác bên kia thấy được hai lần mang thành công cho các cô cũng nhiệt huyết sôi trào. Vì thế một đám đều noi theo giương cung cài tên, sau đó một cái tên cọc gỗ bị bắn bay về phía thiên không, nhắm thẳng chính xác vào Giác Long hình thể lớn. Mà các thú nhân cũng phối hợp ăn ý, một bên hấp dẫn đàn thiên địch, một bên cẩn thận chính mình, nhóm giống cái bỗng mạnh mẽ, bọn họ vẫn kiềm chế chút thì tốt, đừng giống như con Giác Long vừa rồi bị bạo cúc, thảm, rất thảm.
——
Hôm nay mục tiêu của Allen là Tuyết Viên, đây là hắn đáp ứng Liễu Thư, Tuyết Viên là một loại thú có được trí tuệ rất cao, nhưng mà cũng không biết là nguyên nhân gì cũng không biến hóa thành tộc quần thú nhân. Nhưng mà chủng tộc chúng nó phân rất nhiều loại, chúng nó cũng không phải duy nhất, cũng có con khỉ giống thú nhân, thiên phú loại thú nhân này chủ yếu biểu hiện ở trên mặt đầu óc linh hoạt thân thủ mạnh mẽ.

Bởi vì tuyết liên tục rơi xuống vài ngày lần này mọi người ra ngoài trừ bỏ săn bắn cố định, cũng muốn sau tuyết đào nhiều hơn một ít thứ tốt, sau tuyết đại lục có sinh vật gì đều xuất hiện, đúng là thời cơ tốt, liền ví dụ như Tuyết Viên Allen yêu cầu, cũng là quy tắc trong đó. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d

Lúc này đây Allen cũng không phải một mình hành động, bởi vì muốn bắt Tuyết Viên nhất định phải ở rừng rậm thú nhân, bởi vì Tuyết Viên chỉ xuất hiện ở phiến rừng rậm này, nguyên nhân không biết chẳng qua như vậy không phải vừa vặn, miễn cho hắn tìm lung tung chung quanh, vì thế vừa vặn vài huynh đệ tốt đều có ý tưởng tiến vào rừng rậm thú nhân, vì thế đạt thành hiệp nghị.

Một nhóm nhiều người Allen còn có Phách Nhĩ, Oman, huynh đệ Ngả Đạt Abby, Carmen Đạt Nhĩ, Noah, vài người đều tụ đủ, vừa vặn tám người, hơn nữa đều là thú nhân trẻ tuổi đầy hứa hẹn sức chiến đấu cường hãn của bộ lạc, lúc này đây nếu không mang chút đồ trở về thật là rất không có đạo lý.

"Có lẽ Tuyết Viên liền rời khỏi chổ ở trong này rồi." Phách Nhĩ nhìn xem chung quanh, rừng rậm thú nhân nơi này bị tuyết lớn mờ mịt bao trùm, càng là loại ngày như này ngược lại khiến cho trong rừng rậm càng im lặng, giữa bầu trời bay xuống bông tuyết, cũng đúng, thú bình thường sẽ không lựa chọn đi ra ngoài tìm ăn vào loại thời điểm này.

"Chúng ta hình như chọn thời tiết không tốt lắm." Abby la hét, huy huy móng vuốt, bào một cái hố tuyết sau đó bào ra một con thú nhỏ Tiểu Địa Thú, vật nhỏ không biết sao bị kéo ra từ trong ổ ấm áp sợ tới mức hay là bị đông cứng, dù sao là lạnh run, chi chi gọi bậy. Abby nhìn xong thấy không có ý nghĩa lại vung lên, tiểu địa thú nháy mắt bị tung đi thật xa, lăn lộn vòng vòng trên mặt đất giống quả bóng cao su, không qua một hồi liền lăn thành quả cầu tuyết vẫn không nhúc nhích.

"Chậc chậc, giả chết còn rất giống." Vừa thấy quả cầu tuyết đó vẫn không nhúc nhích, Abby ngược lại dậy lên hứng thú, còn muốn lại trêu cợt một chút chẳng qua bị Allen chộp lấy túm đi rồi: "Đừng chậm trễ thời gian của tôi, lần này đi ra các cậu cần gì đều đã tới tay, Tuyết Viên của tôi bóng dáng cũng chưa không thấy."

Ngữ khí Allen tràn đầy oán niệm, nhìn xem nhìn xem, vài huynh đệ đi ra cái cần đều chiếm được, quá trình mặc dù có chút hung hiểm nhưng tốt xấu gì đều thành công, mấu chốt là Tuyết Viên của hắn hiện tại ngay cả cái bóng dáng đều nhìn không thấy, quả nhiên thú trí tuệ cao chính là khó tìm, khó bắt, cầm lấy Abby liền đi tới chỗ Phách Nhĩ: "Có thể nhìn ra chút gì sao?"

Thời điểm gần ra cửa hắn đi tìm Vu y hỏi qua tập tính Tuyết Viên, cụ thể đều có hiểu biết nhất định, nhưng đợi cho thực tế thao tác vẫn là thực khó khăn, ít nhất ép buộc hơn nửa ngày như vậy mà một chút manh mối hữu dụng đều không có. Đây xem như là một khối địa phương xác định cuối cùng, nếu không thành, lần này đành phải tay không mà về, nghĩ đến mình hứa hẹn còn có ánh mắt thất vọng của Liễu Thư, thế nào cũng không cam nguyện.

"Kỳ thực có lẽ chúng ta cũng không cần cố ý đi tìm." Phách Nhĩ vỗ vỗ tuyết trên tay, chỉ chỉ một chỗ sướn đồi ở phía trước: "Tớ ngửi một cỗ mùi thơm, chậc chậc, thật là hiếm có."

Allen sửng sốt, sau đó ánh mắt nghiêm nghị hơi hơi nhắm mắt cái mũi rung động vài cái, thời điểm mở mắt sắc mặt có chút cổ quái, lại nhìn đồng bạn khác bộ dạng biểu tình cùng hắn, không khỏi nhướng nhướng mày nói: "Xem ra vận khí của chúng ta thực không tệ."

"Rất thơm, vô cùng hấp dẫn tôi." Noah hít sâu lại một lần, ngửi được hương vị thèm người làm cho hắn nhịn không được liếm liếm môi khô khốc, hắn rất muốn ăn làm sao bây giờ?

"Là cái gì?" Đạt Nhĩ thành thật cũng nhịn không được tò mò, nghi hoặc nói: "Ngửi hương vị rất quen thuộc nhỉ."

Allen cùng mấy đồng bạn liếc nhau, sau đó ngầm hiểu nhau mà không tuyên truyền cười cười: "Vẫn như đi xem trước một chút, mặc kệ là cái gì xem ra lần này tôi có thể được đền bù mong muốn rồi."

Abby bắt đầu ồn ào: "Tuyết Viên xác thực không tệ, nếu không chỉ có một con, lưu một con cho tớ, trông chừng nhà thật ra rất không tệ."

Có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng liếc mắt nhìn Abby một cái, Ngả Đạt mới sẽ không thừa nhận có đệ đệ ngốc như vậy thật là một chuyện vô cùng đau đầu. Vì sao đệ đệ của hắn không thể giống như Allen chứ, người ta là chộp tới vật quý hiến cho giống cái, có lien quan gì mày chứ, nhưng lại thêm phiền. Abby không hiểu ra sao bị trừng thì cào cào đầu có chút không hiểu, nhìn mọi người đều đi phía trước liền vội vàng đuổi kịp, trước khi đi còn ác liệt dùng tay chà xát tuyết cầu 'Tiểu tuyết cầu' còn đang trong giả chết một kích, nhìn tuyết cầu nổ tung lộ ra Tiểu Địa Thú ở bên trong, cười ha ha hồn không thèm để ý đuổi kịp. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Kii Allen bọn họ lâm vào trong cửa ải khó khăn, dưới sườn núi truyền đến hương vị làm cho vô cùng hấp dẫn bọn họ, đợi khi bọn họ thấy rõ rốt cuộc là cái gì đều rất kinh ngạc. Nhũ quả nãi quả đều là một loại thực vật trên đại lục thú nhân rất thường gặp, bộ dáng tên cả hai, thậm chí hương vị đều có thể thiếu chút nữa nói nhập làm một, nhưng mà khác nhau duy nhất thì lại là hai loại thực vật cũng không thể đồng thời nở hoa kết quả. Nhũ quả kết quả, nãi quả lại không ra hoa, một bên giống như vĩnh viễn sẽ không cùng chung hoàn thành sứ mệnh với bên kia.

Điều kiện tiên quyết cũng từng nói, hai loại thực vật trái cây này ở trên đại lục rất thông thường, hơn nữa nó là đồ ăn tốt nhất cho ấu tể bình thường, có thể thực không khách khí mà nói chúng nó quả thực chính là một vú em 'Thú'. Chưa từng một lần nhìn thấy hai 'Vú em' cùng lúc xuất hiện, các thú nhân lần này may mắn rồi, dưới sườn núi chính là hai dây thực vật màu xanh biếc lộn xộn không phân biệt ra được, sinh trưởng hai loại trái cây tương tự không quá giống nhau.

Vừa thấy đến hai loại trái cây này bọn họ trước kinh ngạc sau đó chính là giật mình, trách không được có loại hương vị này, thú nhân uống nãi chúng nó lớn lên, tự nhiên là không thể chống đỡ, đồn đại hai loại trái cây đồng thời sinh trưởng mà ra sẽ mang đến vận may cho đại lục thú nhân, bọn họ là đạp phải vận may gì thế nhưng chứng kiến một màn này.

Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm cảm khái, cũng không phải chỉ có bọn họ chú ý tới hai loại trái cây này, còn có chỗ khác, ví dụ như Tuyết Viên Allen tâm tâm niệm niệm. Vừa rồi Phách Nhĩ cũng đã nhìn ra chung quanh có dấu vết con mẹ, đợi khi cho bọn họ bắt đầu gần gũi tiếp xúc hai loại trái cây đã có thể đoán trước.

"Hí, súc sinh này thật khó dây dưa." Abby nhìn vết thương trên cánh tay mà hít vào một hơi khí lạnh, hắn thật không ngờ sẽ nhanh như vậy liền bị thương, mà làm cho hắn bị thương chính là một con Tuyết Viên vốn dự định.

"Tuyết Viên trưởng thành thực khó đối phó." Allen liếm liếm vết máu khóe miệng, hai má vừa rồi bị móng vuốt Tuyết Viên cào một cái, không sâu, nhưng đổ máu.

"Xem ra nguyện vọng của em là không thành công rồi, Tuyết Viên trưởng thành cho dù em bắt được cũng không phục tùng được." Oman đáng tiếc lắc đầu, hắn cũng bị thương, tại thời điểm bọn họ chuẩn bị động thủ với hai trái cây thì Tuyết Viên âm thầm ẩn núp đột nhiên bùng nổ, trong lúc nhất thời thật ra làm cho bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều đổ máu, nhưng cũng không ảnh hưởng lực hành động, vậy cũng không tệ lắm.

"Vậy cũng không nhất định..." Nếm đến hương vị máu tươi, đôi mắt Allen dựng thẳng, trong mắt thú xuất hiện màu đỏ vàng, khóe miệng khe khẽ kéo kéo lộ ra tươi cười thị huyết, chậm rãi nói nhỏ: "Luôn sẽ có ngoài ý muốn ... không phải sao?"