Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Quyển 2 - Chương 89: Nhân sâm núi rừng.



Sáng sớm giọt sương nhẹ xuất, tất cả mọi người rời giường, các thú nhân bên ngoài châm lên đống lửa sắp tắt một lần nữa, mọi người là chuẩn bị ăn phần điểm tâm rồi lại lên đường, Liễu Thư và mấy giống cái thu thập hết chăn nệm và vật dụng của các cô trong sơn động xong thì gia nhập trong hàng ngũ hỗ trợ.

"Tiểu Thư quần áo." Hiện tại đều là mùa hè, thời điểm nửa đêm về sáng chờ thay ca quần áo bị Allen hong ở trong rừng cây đều khô tương đối rồi, hắn đợi lâu liền thu vào, miễn cho buổi sáng ngủ quên bị sương sớm giáng xuống dưới, lại làm ướt quần áo.

Nhìn quần áo được giặt sạch sẽ, lại gấp chỉnh chỉnh tề tề, Liễu Thư vừa lòng gật gật đầu về phía Allen trước mặt, nhưng mà vừa nghĩ đến đêm qua hành vi ác liệt của hắn liền một bụng tức, nhăn mặt mũi hừ với hắn nhẹ một tiếng, một phen đón lấy quần áo qua, bộ dáng căn bản không tính quan tâm tới hắn.

Biết Liễu Thư hiện tại là oa một bụng tức ở kia, Allen cũng không dám mặt dày mày dạn sáp lên, nghĩ đợi lát nữa thời điểm đi đường người vẫn phải ngồi trên lưng chính mình, cũng rất không phúc hậu nở nụ cười, trốn thế nào cũng không trốn được đi, nghĩ thông suốt điểm ấy liền khoái lạc vui vẻ đi làm chuyện khác.

"Tiểu Bạch đến đây, ăn nhiều một chút, ăn no mau lớn." Nhìn xem rốt cuộc mày có thể lớn ra cái tính tình gì, trong lòng Liễu Thư âm thầm xoắn xít nghĩ, vừa ôm Tiểu Bạch đút thức ăn cho nó. Tiểu Bạch tiểu manh sủng này thực sự nể tình, cái miệng nhỏ nhắn ăn hăng hái, chỉ chốc lát liền ăn sạch sẽ lượng cơm canh chiếu theo nó mà làm cho, thật có thể ăn.

"Tớ thấy Tiểu Bạch cái dạng này, có phát triển giống như gấu." Kathy nói lời bình thực sắc bén.

Kỳ thực cô ấy nói thật đúng là không giả, nếu chỉ nhìn đầu Tiểu Bạch thật sự rất giống gấu, lỗ tai tròn vừa lớn lại mắt đen tròn, lông xù lại mang theo chút lông xoắn, nhưng mà thân mình sẽ không giống, mấu chốt nhất chính là cái đuôi của nó có thể so với 'Sóc', tạm thời nó hiện tại chính là không đâu vào đâu đi.

"Như vậy nuôi dưỡng cũng không có việc gì, trêu chọc pha trò tốt lắm, thật sự không được thì thời điểm mùa đông sẽ làm lương dự trữ đi." Alice vốn là muốn nói đùa, nhưng mà nói xong, ngược lại tự mình còn thật sự suy tư rồi.

Liễu Thư ác hàn, người nbên cạnh mình một đứa hai đứa đều là làm sao vậy, cả ngày liền nhớ thương ăn, lại nhìn nhìn tiểu Bạch nhà cô, tiểu tử đáng thương kia hình như cũng sắp bị lời này dọa khóc, thật sự là đáng thương. Nghĩ xong, một phen đã ôm vật nhỏ vào trong lòng, vừa mới buông xuống, còn thực thoải mái, cô quyết định, lộ trình kế tiếp cô liền tự mình ôm Tiểu Bạch là được.

Lộ trình sau đó cũng khác biệt không lớn, nhóm giống cái ngay từ đầu còn hưng phấn ở liên tiếp sau mấy ngày nhìn cảnh sắc giống nhau đều đã mệt mỏi đến cuối cùng chết lặng. Trong rừng rậm cảnh đẹp lại nhiều hơn nữa, phần lớn chẳng qua là màu xanh mà thôi, hơn nữa những thứ bề ngoài càng nhiều mỹ lệ thì cạm bẫy càng hiểm ác, cho nên đây cũng coi như để cho các nàng nhận thức được thế giới bên ngoài hung tàn.

Vài ngày sau đoàn người bọn họ đã vượt qua đó phiến rừng rậm từ lúc rời đi bộ lạc liền tiến vào, phiến rừng rậm đó che khuất bầu trời, ngay cả có thể trông thấy ánh nắng, lại dễ dàng không ra được, chờ bọn họ hành tẩu một đoạn thật lớn sau mới lại thấy ánh mặt trời.

Mấy ngày gấp rút lên đường cũng không phải mỗi ngày đều vui thích, trong rừng rậm nguy hiểm lúc nào cũng thời thời khắc khắc bầu bạn ở bên người, bọn họ đã gặp được vài vụ rồi, hoa sinh trưởng ăn thịt người, mây ma quỷ cuốn lấy sẽ không nguyện buông ra, kỳ hoa dị thảo dẫn người nhập huyễn, còn có mãnh thú trong rừng thỉnh thoảng liền muốn nhảy ra tìm một chút cảm giác tồn tại, quả nhiên là phiền không chịu nổi.

May mà dọc đường đều là hữu kinh vô hiểm, mọi người ngay cả có bị thương, cũng phần lớn là thương nhẹ, không phát sinh tình huống có ai bị trọng thương nghiêm trọng, nhất là tám giống cái được bảo hộ rất tốt, có thể nói là ngay cả một sợi tóc ti cũng chưa rơi xuống, tuyệt đối làm bảo bối được che chở.

Một ngày này bọn họ rốt cục đi ra khỏi phiến rừng rậm, chung quanh tầm nhìn cũng trống trải, đương nhiên chỗ bọn họ vẫn là ở trong rừng, nhưng cây cối trong này so với trước càng muốn thô to hơn nhiều. Hơn nữa chênh lệch giữa cây cối cũng cách xa nhau rất nhiều, cho nên làm cho người ta xem ra trước mắt không hề đều là xanh ngắt, ánh mắt mệt nhọc đều giảm bớt, cũng là một đại hỷ sự.

"Đi đến nơi đây coi như là tới trong phạm vi bộ lạc Dực Xà, chúng ta xem như đi hơn một nửa lộ trình, tiếp qua không lâu chúng ta liền chân chính tới bộ lạc Dực Xà tộc chân chính." Đại thúc Chris lui tới nhiều lần, quan sát một hồi nói với mọi người, giọng điệu có chút cao hứng, thực thành công làm mọi người bị cảm nhiễm, đều xốc dậy tinh thần chuẩn bị không ngừng cố gắng, sớm ngày tới bộ lạc Dực Xà, cũng có thể nhanh chút kiến thức đến ngày trao đổi, tìm được thứ mình cần nhanh chóng về nhà là đứng đắn.

"Hiện tại không vội, trên thời gian t chúng ta kịp, không cần làm cho bản thân mình mệt nhọc như vậy. Hiện tại phiến rừng rậm này tương đối mà nói vẫn có vẻ an toàn, đêm nay chúng ta liền ở trong này nghỉ ngơi hồi phục một đêm, ngày mai lại sớm khởi hành." Phách Nhĩ cũng hơi cười rộ lên bơm hơi cổ vũ cho mọi người, mọi người tự nhiên lại là một phen cười đùa.

Đều nói nơi này xem như có vẻ an toàn, bởi vì chung quanh trống trải, cho nên liếc mắt một cái nhìn đến cùng, cũng không thấy mãnh thú gì, đương nhiên điều kiện tiên quyết là nó có thể trốn được. Cho nên nhóm giống cái cũng có thể hoạt động nhiều một chút ở chung quanh, thu thập nhiều hơn một ít thứ có thể ăn. Dọc theo đường đi lương khô mang theo đã sớm bị ăn hết, hiện tại mọi người ăn nhiều nhất chính là đồ ăn thú nhân săn bắn được, luôn thịt thịt, ăn cũng sẽ chán ngấy. Cho nên nhóm giống cái chỉ cần dừng lại nghỉ ngơi ở một địa phương nào đó nếu thời gian đầy đủ thì sẽ phát triển đam mê thu thập, trông thấy chung quanh có thể ăn đều cuốn hết vào trong túi da thú, đến lúc đó có thời gian lại sửa sang lại, sau đó thời điểm nấu cơm vừa vặn lấy ăn, đây cũng là một món đồ ăn cả.

Nên hiện tại lại bắt đầu rồi, ba người Tháp Tháp và Laura Elsa ở bên kia hỗ trợ giá lửa, hôm nay sắc trời còn sớm đã quyết định nghỉ ngơi ở chỗ này, lúc này còn chưa đến thời gian ăn cơm, cho nên các cô đều thực nhàn nhã. Bốn người Liễu Thư Alice Kathy Gina hưng trí bừng bừng lung lay ở chung quanh, chỉ có ba người Laura, ừm, tính tình có vẻ thành thật mềm mại, lại an tĩnh chút sẽ không đến giúp vui.

"Đây là cái gì a?" Gina nhìn trái nhìn phải thứ trong tay mình, cuối cùng thật sự nhìn cũng không được cái gì, liền tùy tay ném ra sau đầu, tiếp theo lại nhìn khác.

Thực không đúng lúc, đứng mặt cô ấy là Kathy, hai người có chút cảm giác oan gia đối đầu, cho nên bị Gina ném thứ gì đó qua đập đến trên đầu Kathy, tuy rằng không đau, nhưng cô nàng đang nói chuyện phiếm tán gẫu hăng say cùng Alic, bị quấy rầy tự nhiên là khó chịu, cái này nếu người khác còn chưa tính, nhưng mà đổi thành Gina thì...

Một tay nắm chặt nửa nhánh cỏ ném tới trên gáy mình, Kathy dây dưa xem xét bóng dáng Gina, híp mắt đi qua trầm giọng nói: "Lần sau cô lại ném thứ gì thì nhìn rõ ràng một chút cho tôi, phía sau có người đấy."

Gina bị mạnh mẽ xuất hiện, lại từ Kathy đến một câu dọa nhảy dựng, lại nhìn thứ mình ném, liền tức giận: "Cái này lại đập không chết người, cô kêu la cái gì chứ."

"Hừ." Hừ nhẹ, ôm cánh tay coi thường: "Ai biết lần sau sẽ ném cái gì lại đây, tôi đương nhiên phải nhắc nhở cô một chút ."

U, còn cứng miệng.

Gina cũng biết cô nàng là cái đức hạnh gì, lúc này cũng không cãi cọ cùng cô nàng này, khóe miệng trào phúng ý cười làm sâu sắc, há mồm nhân tiện nói: "Nếu thật sự nói như vậy, như vậy chúc mừng cô, bị đập xứng đáng, ai kêu cô đứng phía sau tôi, quả thực tới cửa muốn chết, có biết hay không, hử?"

Miệng thực độc.

Alice xem tình huống không đúng, vội vàng đi lên ngăn ở giữa hai người, cười nói lời giảng hòa: "Đừng ầm ỹ đừng ầm ỹ, Kathy, Gina lại không phải cố ý, cậu không cần lại so đo được không." Thật là, loại tình huống này tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp, nhưng mà mỗi lần cô đều một cái to làm hai cái. Hai người kia ngày nào đó mà hòa hảo, tâm bình khí hòa ngồi xuống trò chuyện cũng tốt, nhưng mà một màn chân chính tưởng tượng đó, cô đột nhiên có chút không có khả năng rồi, hình như loại trường hợp này cũng không rất lý tưởng.

"Này, Alice cậu giúp bên kia hả?" Làm khuê mật không giúp mình thật sự là rất khiến người ta tức giận, Kathy trừng mắt nhìn Alice.

"Ực..." Nói thật, Alice hối hận lại đây chọc vào một cước, làm cái gì không tốt, tự dưng đến can ngăn làm chi, cho dù muốn kéo cũng không cần đến kéo hai người này. Hai con hàng này làm cho người đau đầu, nghĩ khiến cho người ta thở dài, Kathy là bạn tốt thêm khuê mật, nhưng mà Gina cũng là một người trong bộ lạc, đều là tộc nhân, cô có thể nói cái gì chứ, cũng không phải thật sự ngươi chết ta sống.

"Các cậu làm sao đó?" Thời điểm Liễu Thư đi đến phụ cận, liền nhìn thấy một màn quỷ dị ba người, nháy mắt mấy cái khó hiểu hỏi.

"Ai nha vừa vặn cậu đã đến rồi, mau giúp tớ khuyên nhủ bọn họ, lại cãi nhau." Giống như nhìn thấy cứu tinh cứu mạng, vừa thấy Liễu Thư đến Alice liền nghẹn ngào chạy tới, níu xiêm y của cô chỉ vào hai người đối diện, không chút do dự liền bắt đầu cáo trạng, quả nhiên là bạn tốt chuyên môn bán đồng đội.

'Lại cãi nhau' quả nhiên là cái từ rất tốt, Liễu Thư trái ngắm ngắm phải xem xem, cuối cùng túm Kathy lui về phía sau từng bước, cô cũng không cần hỏi chuyện gì đã phát sinh, dù sao trước tiên bắt Kathy là được rồi. Gina là một giống cái mang theo chút kiêu ngạo nhỏ, tính tình cũng có chút lãnh, trừ phi Kathy tự động tìm tra, nếu không cô ấy sẽ không chủ động tuyệt chiêu nói ra lời ác độc.

"Được rồi, được rồi, không phải chuyện lớn thì đừng như vậy nữa, tớ vừa mới nhìn thấy phía trước có trái cây, là trước chưa thấy qua, không biết có phải đặc sản bộ lạc Dực Xà nơi này hay không, cho nên cùng đi hái đi." Được rồi, Liễu Thư nhất thời nửa lúc cũng không nghĩ ra biện pháp hay, thiên vị cái gì, mọi người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, không thể làm vô tình đoạn tuyệt như vậy, vì thế, cô cũng lựa chọn ba phải, ha ha, dĩ hòa vi quý, vạn sự dĩ hòa vi quý...

"Hừ, phải xin lỗi, cô ta ném tới tớ." Kathy tâm bình khí hòa xuống, bất quá quyệt miệng, giơ nhánh cỏ trong tay, vẫn không thuận theo không buông tha.

Gina lại là một cái liếc mắt rõ ràng bay qua, đối với người từ trước đến nay luôn gây khó dễ cho mình, quả nhiên là thần phiền, lúc này cũng không lưu tình, gọn gàng dứt khoát trả lời: "Cô nghĩ cũng đừng nghĩ." Xin lỗi, quả thực là đầu óc ngâm nước, cô mà phải xin lỗi sao, chẳng những đầu óc có vấn đề, mắt còn có tật xấu.

"Cô, các cậu nhìn cô ta, nói cái gì chứ." Kathy đều sắp bị nói khóc, xin lỗi cô, cô cũng cho qua, miệng cái gì, chính là con vịt ngốc.

Che miệng, Gina nho nhỏ mặt đỏ một chút, mình vừa rồi nghĩ trong lòng, không nghĩ tới không chú ý một cái liền nói hết ra ngoài, đương nhiên cô cũng không hối hận, hừ hừ, cô tự nhận là nói thực có đạo lý, con hàng này chính là thiếu dạy dỗ.

Liễu Thư lắc đầu cũng sắp đung đưa đến hôn mê, kỳ thực cô rất không hiểu hành vi Kathy tìm chết, rõ ràng sức chiến đấu là một cặn bã, nhưng cố tình chính là thích lặp đi lặp lại nhiều lần trăm thiệt không buông tha đi trêu chọc Gina, cho dù bị đùa vẻ mặt đầy máu cũng không áp chế được tinh thần của cô nàng, quả thực chính là đụng phải đầu tường không quay đầu lại, làm một tiết tấu tìm chết mà.

"Cậu... ặc, cậu cầm trên tay cái gì?" Lực chú ý của Liễu Thư tập trung đến trên tay Kathy, lời muốn nói đều đã quên.

"Hả, này, cái này... ? Chính là cô ta đập tớ." Tinh thần nhắc tới một phen, Kathy hàm chứa nước mắt nói, trong lòng mừng thầm, cái này cho hỗ trợ đi.

"Thật sự nhìn rất quen mắt nha." Một phen đoạt qua, Liễu Thư lật xem trên dưới, liên tục nhìn mấy phút mắt cũng không chớp xuống.

Kathy khoái lạc không thôi, cảm thấy lần này có hi vọng báo thù rồi, trái lại trong lòng Gina không yên, cô ngược lại không phải cảm thấy Liễu Thư sẽ giúp đỡ Kathy, mà là thấy cô ấy coi trọng thứ mình ném như vậy, trong lòng âm thầm suy tư có phải thứ mình ném này có vấn đề lớn tới hay không, sẽ không đập Kathy ngu xuẩn đó, càng ngốc đi.

"Nhân sâm, thật sự nhân sâm." Nâng đỡ cọng cỏ đó, nga, không đúng, hiện tại phải nói là cành lá nhân sinh, Liễu Thư cao hứng không thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hoảng hốt cao hứng nửa ngày mới nhìn sang Kathy, nhếch miệng cười nói: "Thứ này ở đâu ra?"

Thật sâu cảm thấy hiện tại Liễu Thư hình như có chút không thích hợp, Kathy nuốt nuốt nước miếng, chỉ chỉ Gina đối diện, ấp úng nói: "Cô ta, cô ta ném."