Xuân Phong Độ

Chương 52



Già La Chân Minh ngồi ở trước ngự thư trác lớn, chuyên tâm phê duyệt tấu chương.

Tương thái hậu nhẹ nhàng tiến đến, nhìn thân ảnh tịch liêu, cô độc kia mà trán cau lại.

” Hoàng thượng, nghỉ ngơi một lúc đi.”

“Đa tạ phụ hậu quan tâm.” Già La Chân Minh cười cười, nói: ” Ta sắp làm xong rồi, phụ hậu nghỉ ngơi trước đi.”

Tương Tử Phong đi ngang qua, đường nhìn rơi Mật Chiết(ana: -giải thích qua loa- tấu văn được chế đặc biệt bảo mật tin tức được chế từ thời Khang Hi Ung Chính), yên lặng không nói gì. Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng đè lại vai Già La Chân Minh, thấp giọng nói:

” Tam thân vương làm trái thánh ý, một mình rời khỏi vòng cấm đía, thỉnh hoàng thượng hạ chỉ.”

” Phụ hậu”

Già La Chân Minh không hỏi hắn vì sao phụ hậu biết được. Hắn cảm thấy được dưới ngữ khí bình tĩnh kia của phụ hậu là chứa đầy áp lực, mày nhíu lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn khẽ run.

“Phụ hậu… Viêm Dạ là thân sinh nhi tử của người.”

“Hoàng thượng cũng là nhi tử của ta.!”. Tương thái hậu nhàn nhạt trả lời, nhưng lại không phát hiện ra bản thân đã quên xưng “Ai gia”.

Già La Chân Minh chỉ nhìn hắn chốc lát, nhẹ giọng nói: “Viêm Dạ đã có con ruột nối dõi.”

Tương thái hậu cả kinh: “Không thể nào!”

“Đó là sự thật, hài tử đó là cốt nhục của Viêm Dạ.”

Tương thái hậu lộ ra thần sắc không thể tin được, khẽ lẩm bẩm: “Không thể….”

Già La Chân Minh mỉm cười, nhẹ nói: ” Trẫm đã cho người điều tra, đó là sự thật không thể nghi ngờ.”

Tương thái hậu thập phần kích động, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.

Già La Chân Minh vội vã tiến lại dìu hắn xuống ghế ngồi, hỏi: ” Phụ hậu, chuyện này ngài nghĩ thế nào?”

Tương thái hậu hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hỏi: “Ngươi định như thế nào?”

“Phụ hậu, thời gian của trẫm không còn nhiều.”

“Hoàng thượng” Tương thái hậu cắt ngang lời hắn: “Người là thiên tử của Đại Tề quốc, tự có trời phụ hộ, đừng nói những lời như vậy.”

Già La Chân Minh than nhẹ, nói: “Phụ hoàng cũng là thiên tử.”

Tương thái hậu trong lòng đau xót, không thể nói gì hơn.

Già La Chân Minh nói: “Nếu như đây là lời nguyền của Già La Thị , thì chung quy sẽ có một người phá tan nó.”

Tương Thái hậu thương tiếc nói: “Ngươi cho là…..Viêm Dạ…. Ta không muốn thấy huynh đệ các ngươi tương tàn”.

Già La Chân Minh mỉm cười: ” Không, có một số việc không thể trốn tránh được. Tựa như ba mươi năm trước, sự kiện gần như khiến cho Già La thị đoạn tử tuyệt tôn. Hiện tại, lịch sử không thể tái diễn. Phụ hậu, từ nhỏ ngài đã chiếu cố trẫm, xem trẫm như con ruột mà nuôi dưỡng, Chân Minh trong lòng cảm kích.”

Già La Chân Minh nhẹ cầm tay hắn, chậm rãi hạ thấp thân thể, úp sấp trên chân của hắn, nhẹ giọng nói: ” Thế nhưng ‘thứ đó’ quá lợi hại, phụ hoàng tránh không được, ta cũng tránh không được.”

Tương thái hậu muốn nói, Già La Chân Minh lại chặn lời hắn: “Phụ hậu, đừng quá tàn nhẫn với Viêm Dạ, đó cũng là nhi tử của ngài.”

Tương thái hậu hai mắt ẩm ướt. Tuy rằng bảo dưỡng kĩ càng nhưng đã qua tuổi 40, khuôn mặt thanh lệ vẫn nhiễm một tầng tang thương cùng mệt mỏi tiều tụy.

Đêm đã khuya,Tương thái hậu rời khỏi. Già La Chân Minh một mình trở lại phòng ngủ trống trải, nhìn quanh bốn phía, hơi mừng rỡ, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã trở về?”

Một thân ảnh hắc sắc mang che mặt, từ phía sau rèm chậm rãi bước ra, yên lặng nhìn hắn. Đó chính là hắc y nhân khi trên đường đi Thương Châu từng giúp đỡ Già La Viêm Dạ, sau đó lại cứu Lâu Thanh Vũ một mạng.

“Đứng xa vậy làm gì?” Già La Chân Minh cười khẽ, ngoắc hắn, “Lại đây, để ta xem có gầy đi không?”

Chân Minh không xưng là “trẫm” mà tự xưng là “ta”, có thể thấy được có quan hệ với người này không tầm thường.

Người nọ chậm rãi tiến lại gần, đến trước mặt hắn. Già La Chân Minh kéo tay hắn, giọng ngạc nhiên: ” Hôm nay sao lại ngoan thế?”.Vừa nói vừa đưa tay muốn gỡ che mặt.

Người nọ né đầu đi, thấp giọng nói: “Đừng náo.”

“Đã hái được cái gì, lấy nó làm gì?”

“Không muốn cho ngươi xem.” Người nọ buồn bực phát ra lời hờn dỗi, nghiêng đầu đi.

“Ngươi bị thương?” Già La Chân Minh giật mình, ấn giữ bờ vai người kia muốn lật hắn lại, vội la lên: “Chuyện gì đã xảy ra? Có phải ngươi bị thương không? Mau đưa ta xem, ngại ngùng cái gì?”

Người nọ giãy khỏi tay hắn: “Ta không ngại, cũng không bị thương. Ngươi đừng chạm vào ta.”

“Vậy là tốt rồi.” Già La Chân Minh thấy hắn hai mắt rũ xuống né tránh, bỗng dưng linh quang chợt lóe, nói: ” Ngươi vừa rồi có ở ngự thư phòng?”

“Không có, ta nãy giờ vẫn ở đây.” Hắn nhanh chóng trả lời.

Già La Chân Minh hai mắt mị hoặc nheo lại: ” Ngươi nghe được hết rồi.”

Người nọ hơi chấn động: ” Ta không nghe thấy cái gì cả.” khi nói ánh mắt hắn nhìn sang hướng khác.

Già La Chân Minh nâng mặt hắn lên, ra lệnh nói: “Nhìn ta.”

Người nọ bị ép ngẩng đầu. Già La Chân Minh mới nhìn rõ hai mắt của hắn, có chút bất ngờ.

“Ngươi khóc.”

“Nói bậy, ta không khóc”

“Ngươi khóc…. Là vì ta sao?

Người nọ xoay mặt đi, bất quá …Già La Chân Minh một bước tiến lên gỡ bỏ khăn che của hắn.

“Thanh Tường, ngươi khóc là vì ta sao?”

Khăn che bị gỡ xuống, lộ ra khuôn mặt mỹ lệ, thanh tú. Thanh âm hắn khan khan, thấp giọng nói: ” Ngươi vì sao không nói cho ta biết?”

Già La Chân Minh chăm chăm nhìn hắn, cúi đầu, chậm rãi gọi: ” Thanh Tường.”

Lâu Thanh Tương khuôn mặt biến sắc, bỗng nhiên ra một quyền đánh vào ngực Già La Chân Minh, lớn tiếng nói: “Ngươi vì sao không nói cho ta biết.”

Già La Chân Minh bị đánh trúng lùi về sau hai bước, cười khổ xoa ngực. Tiến lại gần giường ngồi xuống, thở dài nói: “Nói cho ngươi có ích lợi gì? Chuyện này có liên quan đến long mạch, cũng là chuyện phụ hoàng trước khi lâm chung nói cho ta biết.”

“Nói cho ta biết, chuyện gì đã xảy ra?” Lâu Thanh Tường khuôn mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn hắn.

Già La Chân Minh trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ba mươi năm trước, trường song tử của Thái tổ hoàng đế vì cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, hạ Đoạn Hương và Diệt Hồn xuống mười một vị huynh đệ bao quát nam hoàng song của hoàng thượng.

“Đoạn Hương, nghĩa cũng như tên, mục đích là đoạn tuyệt hương hỏa của người trúng độc, để bọn họ dần đánh mất khả năng sinh dục. Diệt Hồn thì khiến người trúng độc thần trí dần dần mơ hồ, không bệnh không đau đớn mà chết.

Cũng may lúc đó phụ hoàng còn nhỏ, thời gian trúng độc ngắn nhất,



độc tính không xâm nhập quá sâu. Sau âm mưu của Trường song tử bị bại lộ, nên sung quân nhốt ở Thương Châu rồi chết. Thái tổ hoàng đế bất đắc dĩ, từ đông con nối dõi chọn lựa kẻ ít trúng độc hất kế thừa Đại Thống.

” Mặc dù có giải Diệt Hồn, nhưng Đoạn Hương lại không cách nào giải được. Tuy rằng Phụ hoàng trúng độc không sâu, trải qua điều dưỡng và trị liệu nhiều mặt của ngự y thì rốt cục cũng có con nối dõi. Nhưng sau đó các thái y lại phát hiện: độc ấy… còn có thể di truyền.”

Lâu Thanh Tường thở gấp.

Già La Chân Minh thở dài một tiếng, cười khổ nói: “Quả nhiên, dược đó không để người ta đoạn tuyệt đèn nhang thì không dừng.”

“Thế nhưng Đoàn quý phi…”

Già La Chân Minh nghiêng đầu cười, tiếu dung kia cổ quái nói không hết được. Lâu Thanh Tường mơ hồ minh bạch ra.

Già La Chân Minh vẫy tay với hắn, Lâu Thanh Tường chần chờ một chút rồi đi qua thì bị hắn lôi kéo cùng bước lên rồi ngồi xuống.

“Ban đầu tuyển thái tử phi may mắn ngươi cự tuyệt ta. Nếu không thì hôm nay chẳng phải ta và ngươi cùng khổ não.”

“Già La Chân Minh! Ngươi. . .” Lâu Thanh Tường nóng nảy gọi cả tục danh hoàng thượng ra.

“Được rồi, là ta nói đùa ngươi đừng giận.” Già La Chân Minh không hiểu được rõ ràng bản thân là vua một nước thì vì sao đâu đâu cũng phải khoan nhượng song nhi thanh mai chúc mã này chứ?

Lẽ nào thực sự đã thành thói quen khoan nhượng hay do người này chưa từng coi Chân Minh là hoàng đế?

Trong lòng Già La Chân Minh phiền muộn, nhưng khó thấy được bộ dáng Thanh Tường vì bản thân mà khẩn trương nên cũng không tính toán.

“Ngươi sao đột nhiên trở về? Bên kia. . . Hiện tại tình hình thế nào?”

Đồng nhi tròn trăm ngày rồi. Già La Viêm Dạ bởi vì thân nam sinh con mà thân thể tổn hao nhiều hơn so với nữ nhân và song nhi. Thế nhưng bé con mới vừa đầy tháng Viêm Dạ đã khẩn cấp phát động kế hoạch đã trù tính từ lâu. Gần nhất lại thập phần bận rộn, khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Có điều với yến tiệc trăm ngày quan trọng của hài tử thì Viêm Dạ vẫn đang muốn cử hành long trọng.

=~===phân cách tuyến của analinh====~=

Lâu Thanh Vũ khuyên hắn: “Chỉ là tiệc trăm ngày mà ngươi gần đây bận bịu thế thì đừng quá phô trương phung phí.”

“Không được. Hài tử của Già La Viêm Dạ sao có thể cử hành lễ trăm ngày sơ suất như vậy.”

Lâu Thanh Vũ đối với kiểu ngữ khí ngông cuồng tự cao tự đại của Già La Viêm Dạ không tự giác bộc lộ ra phản cảm. Hơn nữa Thanh Vũ luôn luôn không thích những loại chuyện phù hoa phô chương này, nhíu mày nói:

“Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, rất nhiều tai hoạ ngầm khó lòng phòng bị. Hài tử lại còn nhỏ, chúng ta ở ngoài sáng sợ rằng kẻ hữu tâm sẽ bất lợi với nó. Ở đây tuy rằng đều là người của ngươi nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn. Chúng ta vẫn không nên đường hoàng tổ chức, coi như vì hài tử.”

Già La Viêm Dạ nghe vậy tâm trạng căng thẳng, nói: “Ngươi nói có lý.”

Lâu Thanh Vũ thấy hắn không kiên trì nữa, ôn nhu nói: “Ta thấy ngươi gần đây rất vất vả vì quá quan tâm Đồng nhi. Không có gì quan trọng hơn chúng ta cùng chăm sóc nó!?”

Già La Viêm Dạ nghe xong lời này rất hài lòng, nói: “Nếu vậy thì làm đơn giản chút là được.”

Hai người đang thương lượng thì vú nuôi bế Đồng nhi tiến vào, Già La Viêm Dạ đi tới đón lấy con.

Hài tử này vô cùng ngoan ngoãn, rất ít khóc nháo. Nhất là lúc được Già La Viêm Dạ ôm vào trong ngực thì càng ngoan ngoãn. Già La Viêm Dạ càng nhìn nó càng thấy thương yêu đến tận xương tủy.

Nói: “Tương lai ta nhất định phải cho Đồng nhi thứ tốt nhất.”

“Hả? Vậy ngươi cảm thấy cái gì là tốt nhất?”

Già La Viêm Dạ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng nhi, nhẹ nhàng cười với nó: “Phàm là cái ta có đều muốn cho nó.”

Lâu Thanh Vũ nghe vậy, trầm mặc không nói.

Già La Viêm Dạ ôm nhi tử mới vừa ăn no chơi đùa một hồi. Đồng nhi bỗng khóc lên. Viêm Dạ thuần thục sờ lớp tã tròn vo dưới yếm nó nói: “Đái rồi.”

Trần Cánh đi qua bẩm báo vào đúng lúc đó quả thực không tin vào hai mắt mình.

Đó, đó đó là vương gia của bọn họ sao? Đó là quân thần Đại Tề quốc cao cao tại thượng, kiêu ngạo lãnh lẫm của bọn họ sao?

Trần Cánh nhịn không được dụi dụi mắt, dại ra mà nhìn Vương gia của họ thành thạo thay tã cho nhi tử. Ngay cả Vương phi ở bên giúp đỡ cũng bị Viêm Dạ cản lại.

“Ngươi thay tã khiến nó khó chịu, tránh ra! Để ta!”

Lâu Thanh Vũ bất đắc dĩ cầm chiếc tã mới tinh xảo sạch sẽ đưa lên còn bản thân thì đứng một bên giương mắt nhìn.

Tiểu thế tử hình như rất thích thú, dường như còn cố ý đối đầu với phụ vương nó. Chiếc tã mới thoải mái mới vừa rải xong dưới thân nó liền toét miệng cười, ê ê nha nha, chân nhỏ đạp cái, một đường cung dịch thể trong suốt bắn lên tựa như thác nước Lâm Uyên vun vút phun lên giữa không trung bắn thẳng vào vị phụ thân tôn quý đến cực điểm đang khom lưng thay tã cho nó.

Trần Cánh thấy thế tuôn ra một thân mồ hôi lạnh. Không khỏi lo lắng vì tiểu thế tử, không biết nó có hành vi “cả gan làm loạn” như vậy có thể khiến vương gia mất hứng hay không.

Ai dè Vương gia trong lòng hắn luôn luôn uy phong lẫm lẫm lại chỉ cười meo meo mà cúi đầu thoáng nhìn qua nơi ẩm ướt trên ngực. Sau đó vỗ vỗ cái mông của tiểu tử kia cười mắng: “Trứng thối, dám quấy rối phụ vương này.”

Tiểu thế tử tựa như nghe hiểu được, con ngươi đen như mưc mờ ảo “khiêu khích” mà theo dõi theo phụ vương nó, khanh khách cười vui vẻ đạp cái chân béo tròn.

“Đồng nhi của chúng ta lợi hại vậy a! Hử? Tương lai Đồng nhi nhất định là nhân vật tài ba.” Già La Viêm Dạ tựa như chốn không người mà nói với nhi tử, hôn chụt lên mặt nhi tử rồi tỉ mỉ lau khô thân thể nó. Lại lần nữa kiên trì thay tã.

Đồ đạc trong nhà Vương gia cái gì cũng chưa có! Ở đây chung quy vẫn là thuộc địa Diêu Tây, phần lớn gia sản mang từ kinh thành đến đều ở đây.

Chiếc tã sạch sẽ thoải mái đều là được Già La Viêm Dạ sai người tỉ mỉ chuẩn bị. Tã dùng chính là tơ tằm cực phầm hàn thổ chế tạo, mỏng thoáng mát, mặt trên còn có hoa văn long phượng tinh xảo biểu thị điềm lành, mặc, ách. . . bọc lên thân người, thoải mái mềm mại, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.

Tơ lụa cao quý tinh mỹ làm tã cho hài tử như vậy Già La Viêm Dạ tuyệt không tiếc. Hơn nữa tuyệt không dùng lại, dùng hết thì đổi mới. Một tháng này của tiểu thế tử được thay tã đủ cho chi phí gia đình người bình thường mặc trong ba năm rồi.

Trần Cánh nói không nên lời cảm giác cảm giác hiện tại của mình, chỉ cảm thấy hình tượng Vương gia luôn luôn cao lớn vĩ ngạn, giờ khắc này xảy ra biến hóa ở trong lòng như long trời lở đất. Dĩ nhiên là vì sự cưng chiều quá độ của “từ phụ” đối với hài tử kia.

Lâu Thanh Vũ nghiêng đầu thấy biểu tình Trần tướng quân nghẹn họng nhìn trân trối, tâm trạng buồn cười.

Hắn không muốn Già La Viêm Dạ ở hắn thuộc hạ trước mặt mất mặt liền tiến lên nói: “Được rồi, để ta ẵm nó, ngươi mau vào bên trong đổi y phục, Trần tướng quân chờ đã lâu rồi đó.”

Già La Viêm Dạ vốn khó chịu với Trần Cánh đã quấy rầy thời gian hắn chơi đùa với ái tử, nhàn nhạt quét mắt, nói: “Ngươi gấp cái gì. Ta thấy Trần Cánh hiện giờ còn chưa có hoàn hồn đâu, cho hắn chờ.”

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Được rồi, chính sự quan trọng hơn. Ngươi cũng bế Đồng nhi nửa ngày rồi, hiện tại đến lượt ta bế. Ngươi tranh giành gì với ta chứ.” Nói xong đẩy hắn vào buồng trong thay y phục, bản thân ôm hài tử đi ra.

Già La Viêm Dạ đã đổi mới y phục từ buồng trong đi ra thấy Trần Cánh còn đang đờ người. Viêm Dạ không vui khụ một tiếng, nói: “Trần tướng quân, ngươi tới chỗ bản vương để thần người sao?”

Trần Cánh rốt cục từ trong một màn vừa rồi phục hồi tinh thần lại, vội nói: “Thuộc hạ thất lễ, thỉnh Vương gia thứ tội.”

“Có chuyện gì, nói đi.”

“Vâng. Thuộc hạ nhận được tin tức, hiện tại phương bắc tựa hồ không yên bình. Trong kinh thành có người đồn đại, nói. . .”

“Nói cái gì?”

“Nói. . . Hoàng tử mới sinh của Hoàng thượng không phải là hoàng thượng thân sinh, mà là Đoạn quý phi tư thông cùng kẻ khác sinh ra.”

Già La Viêm Dạ thần sắc bất động, bình thường nhàn nhạt mà nói: “Vậy sao? Lời này có ý nghĩa. Chuyện trong kinh thành tỷ mỉ tra xét xem là ai làm trò quỷ thuận tiện chọc cho hỏa thiêu càng vượng thì càng không có bất lợi với chúng ta. Về phần phương Bắc. . .”

Hắn bỗng nhiên khẽ cười. Khuôn mặt gầy nhọn ngạnh lãnh lộ ra loại tiếu ý mềm mại hết sức rung động.

“Thời điểm chúng động chúng ta cũng động. Bên kia nếu không chờ nổi nữa, chúng ta sẽ đẩy cho hắn một bước.”

“Ý Vương gia là. . .” Trần Cánh cẩn thận nâng mắt, chờ Viêm Dạ ra chỉ thị.

Già La Viêm Dạ nhìn ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chuyện gì cũng cần cơ hội. Tìm lý do chính đại quang minh rồi đường chúng ta hồi kinh mới danh chính ngôn thuận.”

Trần Cánh cung kính nói: “Thuộc hạ minh bạch. Thuộc hạ đi an bài việc này.”

Trong viện từ từ an tĩnh lại, người mỗi ngày lui tới cũng ít đi. Ngay cả Trần Cánh cũng mấy ngày chưa xuất hiện. Lâu Thanh Vũ hiểu rõ đây là sự im lặng trước cơn bão tố, thế nhưng hắn lại không hy vọng ngày đó nhanh tới như vậy.

“Viêm Dạ, ta muốn nói chuyện với ngươi.”

Già La Viêm Dạ mới từ bên ngoài trở về liền nhảy xuống lưng ngựa. Lại thấy Lâu Thanh Vũ đứng trong sân chờ hắn. Hắn không lưu ý lắm mà nói: “Chờ một chút, ta đi tắm trước.”

Lâu Thanh Vũ nhìn hắn đang đi vội vã về phía phòng tắm. Từ trong tay tiểu tư tiếp nhận dây cương sư tử thông rồi dắt nó đến chuồng ngựa, tùy tiện hỏi thị vệ phía sau: “Vương gia vừa rồi đi đâu vậy?”

Thị vệ thủ lĩnh nói: “Vương gia di dạo trong thành.”

Trên thân sư tử thông có lớp mồ hôi hơi mỏng, da lông càng phát ra bóng loáng.

Thành Dụ Dương vô cùng giàu có_ là thủ phủ của Diêu Tây. Người trong thành đông đúc, ngựa chạy không đủ. Huống chi sư tử thông là thiên lý mã khó có được, chạy đến một thân mồ hôi thế này nói vậy hành trình không gần.

Già La Viêm Dạ tắm rửa xong thay đổi y phục, áo khoác ướt sũng trở lại nội thất. Thấy Lâu Thanh Vũ đang ngồi ở kia chờ hắn.

Lâu Thanh Vũ tiếp nhận thứ trên tay tiểu tư rồi kêu hắn xuống. Tự thân đi qua lau khô tóc giúp Già La Viêm Dạ.

Già La Viêm Dạ liếc nhìn hắn cái, cười nói: “Sao lại làm phiền Vương phi hầu hạ.”

Lâu Thanh Vũ mỉm cười nói: “Hầu hạ Vương gia cũng dễ để Vương gia lần sau xuất môn mang



Thanh Vũ theo cùng.”

“Ngươi cũng không phải tiểu thư khuê các gì, muốn đi đâu thì đi đó thôi.”

“Nga? Ta thật có thể muốn đi đâu thì đi đó sao?”

Động tác Lâu Thanh Vũ không giống nha hoàn song thị cẩn thận từng li từng tí mà mềm nhẹ độ mạnh yếu vừa phải, thuận tiện giúp Già La Viêm Dạ xoa bóp huyện vị nơi đỉnh đầu, khiến hắn thập phần thư thích.

Già La Viêm Dạ hơi ngẩng đầu lên, hưởng thụ nhãn thần hút người, nhàn nhạt: “Diêu Tây là quyền sở hửu của chúng ta, có chỗ nào ngươi không thể đi chứ? Có điều Đồng nhi còn nhỏ, rời khỏi ngươi lâu thì không tốt. Ngươi thân là Vương phi, chiếu cố tốt Đồng nhi mới là quan trọng nhất.”

Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng cười.

Đây là lý do đường hoàng tới cỡ nào, hiện tại hắn căn bản ngay cả đại môn cũng không được bước ra.

Không biết từ lúc nào thì bắt đầu, hắn tựa hồ bị biến tướng thành bị Già La Viêm Dạ giam lỏng.

“Ngươi vừa rồi có chuyện gì muốn nói với ta?” Già La Viêm Dạ nhắc nhở.

“Ừm. Song thị mới được điều động đến ta dùng không quen, ta không thích song nhi hầu hạ nên cứ kêu Thu Nhi về lại đây đi.”

“Ti Cẩm gần đây thân thể không khỏe, Thu Nhi còn muốn chiếu cố Ti Cẩm. Nếu ngươi dùng không quen song nhi, ta lại cho tiểu tư khác tới. Không thì, cho nha hoàn cũng được.”

“Nha hoàn thì thôi đi, ngươi nghĩ ta còn không biết chắc.”

Lâu Thanh Vũ ra vẻ không vui khẽ kéo da đầu Viêm Dạ, nhìn hắn hơi nhíu mày, mới cười nói: “Thu Nhi vẫn tốt hơn. Tiểu tư khác ta có thể yên tâm kêu hắn hầu hạ sao? Chung quy ta. . .” Thân thể thấp xuống ở bên tai Già La Viêm Dạ không nhẹ không nặng thổi khí, khàn khàn trầm nhu mà nói: “Là nam nhân.”

Già La Viêm Dạ bị hắn làm cho khẽ run lên, cổ trận trận nóng bừng, luồng nhiệt cấp tốc lủi biến toàn thân. Miễn cưỡng cười nói: “Ngươi đã muốn Thu Nhi. Được rồi, chờ Ti Cẩm khỏe hơn chút, ta kêu hắn trở về hầu hạ ngươi.”

Lâu Thanh Vũ ném bố khăn, ngón tay thon dài trắng nõn dọc theo sau cổ Già La Viêm Dạ chậm rãi vuốt ve, tựa hồ đang giúp hắn xoa bóp, lại vén lên *** ái muội mụ mẫm.

“Ách. . .” Già La Viêm Dạ không tự giác thấp hừ một tiếng, thẳng lưng, giống như tại lảng tránh gì lại giống như đang dục cự còn nghênh.

“Thoải mái chứ?” Lâu Thanh Vũ phủ lên vai hắn nhẹ nhàng hỏi, hai tay dần dần xoa xuống phía dưới.

Già La Viêm Dạ đóng chặt hai mắt tụ khởi mi phong, khàn khàn nói: “Đủ rồi.”

“Thế nhưng ngươi thích.”

Già La Viêm Dạ thoáng chốc toàn thân cứng ngắc, đột nhiên mở hai mắt, mâu trung hiện lên một tia tinh quang. Hắn đẩy ra Lâu Thanh Vũ, đứng lên nói: “Thế nhưng ta hiện tại không muốn.”

Nói cũng không liếc hắn một cái, lưu lại một câu: “Ta đi xem Đồng nhi.” Vội vã rời khỏi nội thất.

Con ngươi Lâu Thanh Vũ trong trẻo dần dần trở nên lạnh lùng.

Già La Viêm Dạ chạy khỏi Lâu Thanh Vũ, lại trốn không thoát *** của bản thân.

“Tất cả đi ra ngoài!”

Hắn chạy ào vào phòng Đồng nhi, khuôn mặt lập tức lạnh vẫy lui vú em và hạ nhân khác.

Đồng nhi đang ghé vào trên giường xoay người, nghiêng đầu thấy hắn. Nhận ra là ai liền cười loan mặt mày, tay nhỏ bé vẫy vẫy đập đập trên giường.

Già La Viêm Dạ thấy nhi tử, tâm tình nôn nóng chiếm được một chút bình phục. Hắn chậm rãi thở sâu, gắng sức đè xuống *** của bản thân, đi tới bên giường cầm lấy cánh tay nhỏ bé của hài tử.

Đồng nhi hưng phấn lui tới lui lui trên giường. Không biết vì sao tinh lực nó tràn đầy như vậy, ngay cả trở mình vài cái cũng không cảm thấy mệt. Già La Viêm Dạ không yên lòng mà nhìn nó, tâm tư lại loạn phiêu.

Hắn biết bản thân không thể còn tiếp tục như vậy. Như thế rất nguy hiểm, hắn đã trở nên càng ngày càng không giống bản thân rồi.

Từ hồi có Đồng nhi, hắn đối với khiếu khích của Lâu Thanh Vũ càng thêm mẫn cảm. Thân thể cũng càng thêm khát vọng được ôn nhu an ủi.

Trước đây, hắn cũng thích phương thức túng dục cùng Lâu Thanh Vũ, thậm chí vì có Đồng nhi, còn từng cố ý dụ dỗ đặt bẫy Lâu Thanh Vũ. Thế nhưng hắn chưa bao giờ từng thật sự cảm thụ được dục vọng đáng sợ của bản thân.

Lâu Thanh Vũ cả người tựa hồ có loại ma lực. Khí tức, động tác, ánh mắt của Thanh Vũ. . . Khiến cảm giác hắn khắc sâu vô pháp chống đối. Vào mỗi lúc đó, hắn thì có loại khát vọng muốn bổ nhào tới, gắt gao dung hợp vào với Thanh Vũ.

Lẽ nào chỉ là nhục dục?

Già La Viêm Dạ phiền não nhớ tới ngày trước hắn len lén đi thành nam nam quán. Nơi đó là quan quán chuyên thỏa mãn nhưng kẻ thích nam phong, nam quán muôn hình muôn vẻ nhiều đếm không xuể, nhưng hắn chỉ ở bên trong dừng một hồi liền không còn hứng thú.

Những người đó dẫn không dậy nổi dục vọng của hắn. Thế nhưng Lâu Thanh Vũ chỉ cần đối người khác liếc mắt nhiều cái, hắn sẽ cảm thấy lòng buồn bực khó nhịn.

Không! Loại cảm giác này quá đáng sợ. Hắn muốn không phải như vậy.

Lâu Thanh Vũ quá thông minh, khiến Viêm Dạ cảm giác nắm bắt không được, nắm mà không giữ được.

Già La Viêm Dạ nôn nóng nghĩ.

Trên đời này, không ai là đáng tin cậy. Chỉ có thứ nắm trong tay, chỉ có đứng ở nơi tối cao, mới có thể giữ lại tất cả thứ bản thân muốn.

Đồng nhi tựa hồ nhận thấy được bị Viêm Dạ lơ, khóc nháo lên. Già La Viêm Dạ lấy lại tinh thần, vội vã ôm nó vào trong lòng.

Nhìn bé con đẹp động lòng người trong lòng , tâm tình Già La Viêm Dạ an lòng.

Chí ít, Đồng nhi là thuộc về hắn. Ở trong lòng, toàn bộ Đồng nhi đều thuộc về Viêm Dạ.

Đại Tề quốc minh chính, mùa đông năm 2, bắc quận vương bí mật cất giữ lương thảo trang bị quân trang bị bại lộ. Vào ngày lập đông dựng cờ khởi binh. Bệnh của hoàng thượng không thể sinh đẻ khiến cho trong triều sóng to gió lớn. Lâu Tương bị đâm trọng thương hôn mê bất tỉnh, kinh thành rơi vào một mảnh hỗn loạn. Cùng lúc đó, An thân vương ở xa tại thuộc địa Diêu Tây đã tùy thời di động.

Đại Tề quốc cuối cùng loạn song vương hơn hai năm, chính thức kéo mở màn che. . .