Xuân Phong Độ

Chương 53



Hưu ngôn vạn sự dĩ thành không, độc tự xuân phong độ.

Phượng minh cốc thuộc vùng ngoại ô Đại Tề quốc, từ các triều đại tới nay đều là khu vực săn bắn. Tại phía tây nam cách Phượng Minh cốc hơn ba mươi dặm, dưới chân có một thôn trang tên Tường Hòa.

Đây là một ngôi làng nhỏ lại kẹp trong núi, địa lý vị trí hẻo lánh lại vô cùng bình thường. Có điều tại hơn hai mươi dặm gần đó có đại trấn tên Thụy Sơn là yếu đạo thông đến kinh thàng, Thụy Sơn ngược lại với ngôi làng nhỏ kia phồn hoa náo nhiệt.

Hai năm trước làng chuyển đến hai người lạ, là một đôi phụ tử vì chiến loạn mang theo nhi tử trốn đến. Lúc đó hài tử còn nhỏ, nó còn gào khóc đòi ăn. Vị phụ thân kia tuổi còn trẻ mang theo nhi tử lặn lội một quãng đường dài đến, thấy nội loạn được bình định liền ở lại thôn Tường Hòa.

Người trong làng thuần phác thiện lương, lại thấy vị thanh niên kia biết sách biết lễ. Vị đó ở trong làng mở một học đường nhỏ, cũng không đòi hỏi gì, vị đó lại thân thiết nhiệt tình thì người làng đều hoan nghênh.

Quan trọng nhất là, nhi tử vị phụ thân trẻ tuổi kia rất dễ thương. Bất luận ai nhìn thấy đều yêu thích không muốn buông tay, còn phải than thở đây là tiên đồng như châu như ngọc chuyển thế.

Ngày đó năm đó vị phụ thân đi lên trên trấn, để nhi tử ở lại nhà nhờ song nhi Bạch Lam nhà bên chăm sóc dùm.

Khi Bạch Lam tới thì cửa viện hé mở truyền ra thanh âm hát ca dao non nớt của hài đồng bên trong.

Đẩy cửa đi vào trông thấy một tiểu đồng chải kiểu sừng dê nghếch lên trời, mặc chiếc áo ngắn nhỏ màu xanh nhạt bên ngoài còn ***g chiếc yếm tròn đỏ sẫm, trang phục vô cùng dễ thương, nó đang ngồi xổm dưới tàng cây hoa đào, cầm chiếc xẻng một bên hát khúc thiếu nhi một bên hăng say đào đào.

“Đồng nhi, con đang làm gì?”

Tiểu đồng kia ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen bóng trong vắt như hai viên bồ đào mỹ lệ khảm lên khuôn mặt trắng noãn nộn phấn phúng phính, nhìn thấy vô cùng thông minh dễ thương.

“Lam thúc thúc.” Nó vui mừng kêu lên một tiếng bỏ lại chiếc xẻng nhỏ rồi chạy tới, chiếc sừng dê trên chiếc đầu tròn tròn phất về phía sau.

“Lam thúc thúc, con đang làm đệ đệ.”

“Làm đệ đệ là gì?” Bạch Lam vô cùng kinh ngạc.

“Hôm nay Hổ từ vả Tiểu Nhị, Tiểu Tam ca họ không tới, con muốn làm đệ đệ chơi với con.” Tiểu đồng rất là hưng phấn, con mắt chớp chớp, xán lán chói rọi.

Bạch Lam nghe vậy, phốc cười, nói: “Đồng nhi ngốc, đệ đệ thì phải do mẫu thân và phụ thân sinh ra, không phải là được con làm ra. Hơn nữa sinh hài tử phải mười tháng đó, con hiện tại làm thì sao kịp.”

Đồng nhi thoáng cái suy sụp hạ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, nhỏ giọng lúng túng nói: “Người ta chưa có mẫu thân cũng chưa có mẫu phụ, không ai sinh đệ đệ cho Đồng nhi…”

Bạch Lam không nỡ liền chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Đồng nhi không mời thúc thúc uống trà sao?”

“Mời! Đồng nhi phải mời chứ!” Đồng nhi lập tức mở to hai mắt, bỏ quên luôn vấn đề vừa rồi ra sau, nắm lấy góc áo Bạch Lam vui vẻ đi vào phòng. Nó cẩn thận từng tí bưng bát trà nó thường dùng tới đưa lên bàn, lời ngọt giòn tan: “Lam thúc thúc uống trà.”

Bạch Lam hé miệng cười, tiếp nhận chiếc chén trà nhỏ của Đồng nhi, hắn khẽ vuốt lên đầu nó khích lệ nói: “Cảm ơn Đồng nhi, Đồng nhi thật ngoan.”

Bộ ấm chén trà kia và cả chiếc chén, đôi đũa nhỏ Đồng nhi bình thường dùng đều là cha Bạch Lam đặc biệt làm cho Đồng nhi. Hình dạng bộ đồ chơi chỉ có trẻ con có thể sử dụng thì có thể nào chiêu đãi người lớn đây?

Nhưng bất kể ai thấy bộ dáng ngoan ngoãn dễ thương của Đồng nhi như vậy vẫn không thể nhẫn tâm cự tuyệt.

Đồng nhi nghe được lời tán thưởng của Bạch Lam thì vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm đỏ bừng. Nó trèo lên chiếc ghế cao cao đối diện, hai chiếc chân nhỏ lơ lửng trong không, ngồi ngay ngắn chỉnh lại thân thể mới nói: “Lam thúc thúc không cần khách sáo.”

Bạch Lam thấy nó bộ giáng tiểu đại nhân như vậy càng yêu thích vô cùng. Lấy từ trong rổ ra một bao gì đó, nói: “Lam thúc thúc làm kẹo mạch nha cho Đồng nhi đó, Đồng nhi có thích ăn hay không?

Đồng nhi từ khi thấy Bạch Lam bước vào trong viện đã nhìn chằm chằm chiếc rổ xách ở trong tay Bạch Lam. Nó chỉ là xấu hổ không dám hỏi Lam thúc thúc mang tới cái gì cho nó. Lúc này nó nghiêm trang tiếp nhận, gật đầu nói: “Đồng nhi thích. Đồng nhi thích nhất Lam thúc thúc làm kẹo mạch nha đó, thế nhưng cha nói ă



n nhiều đường không tốt cho răng, Đồng nhi lớn lên phải có bộ hàm răng chắc khỏe nên không thể ăn nhiều.”

“Đồng nhi thật hiểu chuyện.” Bạch Lam than thở.

Cũng không biết cha Đồng nhi dạy bảo ra sao có thể giáo dục ra Đồng nhi không giống trẻ con bình thường vừa ngoan ngoãn vừa trong sáng như vậy?

Bạch Lam thấy Đồng nhi ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế cao, thân thể nhỏ bé cứng nhắc thẳng tắp. Bạch Lam biết thân thể nó cốt nhuyễn, kỳ thực ngồi rồi lập tứ sẽ mỏi mệt. Chỉ là tính tình hài tử này rất mạnh mẽ, mệt mỏi nó cũng không chịu đơn giản biểu lộ ra, vì vậy Bạch Lam liền vẫy tay nói: “Đồng nhi, con xuống đi, Lam thúc thúc đo thân thể giùm con.”

Đồng nhi từ trên ghế nhảy xuống rồi dựa vào trước người hắn. Bạch Lam lấy ra một cuộn thước mềm từ trong rổ đo chiều cao cho nó, cười nói: “Đồng nhi lớn lên thật nhanh nha, Lam thúc thúc lại muốn làm quần áo mới cho Đồng nhi rồi.”

“Lam thúc thúc thật tốt.” Đôi mắt Đồng nhi đen bóng sáng lên theo dõi Bạch Lam, mắt cười loan loan mà nói: “Lam thúc thúc nếu như là mẫu phụ con thì tốt rồi, vậy còn có thể sinh cho con đệ đệ.”

Bạch Lam nghe vậy, trên gương mặt thanh tú đỏ lên, quẫn bách đến không biết nên nói gì.

Lúc này phụ thân Đồng nhi là Tiếu Duệ trở về đang thấy Bạch Lam ở trong phòng khách giúp Đồng nhi đo may y phục, Tiếu Duệ thấy lại không khỏi cười nói: “Lại giúp Đồng nhi làm y phục rồi? Thực làm phiền ngươi, Bạch Lam.”

Trên mặt Bạch Lam hơi đỏ lên: “Đâu có, Tiếu đại ca khách sáo rồi.”

Đồng nhi nhảy dựng lên nhào vào lòng phụ thân kêu lên vui mừng: “Cha.”

Tiếu Duệ ôm lấy nó, hôn hai cái lên hai gò má béo mập của nhi tử.

Vị Tiếu Duệ này thì không cần phải nói tới nữa, đây chính là vợ cả Lâu Thanh Vũ của đương kim thánh thượng còn là An thân vương rồi. Hắn mang theo nhi tử ẩn cư tại nơi này vì tránh tai mắt của người khác mà dùng tên trước. Hơn nữa bộ dáng hắn hiện tại cực ít người có thể nhận ra.

Trải qua ba năm tôi luyện, thiếu niên thân thể vốn gầy còm Lâu Thanh Vũ đã dần dần lớn lên, hắn hai mươi hai đã hoàn toàn là một người đàn ông, không còn người nào lại nhầm lẫn Thanh Vũ với song nhi nữa. Tuy rằng vóc người vẫn gầy cao ngất nhưng khí chất đã khác hẳn khi xưa.

Lâu Thanh Vũ đến từ hiện đại, tuy rằng không hiểu phương pháp dịch dung thời cổ đại nhưng lại am hiểu thuật hóa trang. Cuộc sống kiếp trước hiện đại phát triển, đàn bà thường có kiểu tóc mới, kiểu mày mới, có thể khiến người đàn bà rực rỡ hẳn lên, đàn ông cũng có thể vậy.

Cho nên Lâu Thanh Vũ để râu, chơi nắng đen da, thay phục sức và kiểu tóc của nam tử, còn tận lực cải biến dáng dấp thân hình. Cứ đơn giản như thế rời ra hình tượng ban đầu. Thậm trí hai năm trước, khi Tiếu Duệ bộ dáng này xuất hiện trước kinh thành thì ngay cả Lâu Tương cũng không thể nhận ra đây là nhi tử của mình.

Trong ba năm rời khỏi Già La Viêm Dạ thì xảy ra rất nhiều việc, cũng trải qua rất nhiều chuyện. Lâu Thanh Vũ vứt bỏ đủ loại chuyện khi xưa quyết tâm bắt đầu cuộc sống mới. Mà cường quyền chính là công lý, đạo lý này bất luận tại hiện đại hay cổ đại đều được áp dụng như nhau.

Lâu Thanh Vũ nhớ tới năm đó bị Già La Viêm Dạ giam lỏng ở Diêu Tây, chính bởi vì Thanh Vũ vô cùng tin tưởng Viêm Dạ, ôm tư tưởng đồng sinh đồng diệt với Viêm Dạ nên Thanh Vũ mới chưa xây dựng thế lực của cá nhân. Thế nhưng chuyện phát sinh sau đó khiến hắn hiểu ra, suy cho cùng Già La Viêm Dạ cũng không phải Tiếu Đồng, không phải người có thể kề vai chiến đấu, hiểu nhau tín nhiệm như tay với chân!

Phu thê vốn là chim liền cành, tai vạ đến nơi đều tự bay. Nếu như không có lợi ích hoàn toàn tương đồng, không có địa vị bình đẳng thì dựa vào Viêm Dạ, Thanh Vũ sẽ chỉ khiến bản thân đi lên bước đường cùng.

Bởi vậy năm ấy Thanh Vũ rời đi vất vả, trả giá lớn.

Hôm nay Lâu Thanh Vũ đã tỉnh ngộ, không muốn tái phạm sai lầm tương đồng. Bởi vậy gắng sức bằng vào kiến thức bản thân xuyên không nghìn năm mà vì bản thân cầu thứ nhỏ nhoi.

Thân phận hiện tại của hắn có được bởi suy nghĩ sâu xa mưu lược thiết kế hắn cẩn thận an bài cuộc sống này. Có điều hiện tại hắn căn cơ còn thấp, cũng hiểu được năng lực tại loại vương triều phong kiến nghiêng cả toàn quốc của Già La Viêm Dạ, chưa hẳn sẽ không tìm được Thanh Vũ.

Nhưng rốt cuộc hắn nhẹ dạ, không đành lòng rời khỏi phiến thổ địa Tề quốc này. Có thể nói, hắn vẫn không bỏ Già La Viêm Dạ được, vì vậy ôm tư tưởng nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất mà làm ngôi nhà ở thôn trang gần kinh thành như vậy.

“Vất vả cho ngươi rồi Bạch Lam. Ngày hôm nay Đồng nhi không nghịch ngợm chứ?”

Bạch Lam nhẹ giọng cười nói: “Không có, Đồng nhi rất ngoan, ta còn chưa bao giờ thấy hài tử hiểu chuyện hơn nó đó.”

Lâu Thanh Vũ khẽ cười.

Đồng nhi kéo ống tay áo hắn nói: “Cha, hôm nay lên thôn trấn có mua đồ ăn ngon cho Đồng nhi hay không?”

“Có.” Lâu Thanh Vũ móc từ trong lòng ra một gói điểm tâm cho nó, vỗ vỗ đầu nó: “Giờ chưa được ăn, ăn xong cơm tối mới được. Mỗi lần chỉ có thể ăn một khối biết chưa?”

“Biết. Đồng nhi muốn bảo vệ hàm răng, buổi tối ăn ít đồ ngọt.”

Lâu Thanh Vũ rất vui, xách lên cá trong tay nói với Bạch Lam:”Ban nãy Lão Tam nhà đại nương thôn Đông Ngụy tặng ta con cá, hôm nay ở lại ăn cơm chiều cùng cha con ta đi, ta đi nấu cá ớt.”

“Nha! Cá ớt! Cá ớt!” Đồng nhi hưng phấn kêu đoạt lấy con cá từ trong tay Tiếu Duệ, vồn vã mà nói: “Cha, con giúp cha mang tới nhà bếp.” Sau đó giơ lên con cá kia còn cao hơn nửa thân thể nó hưng phấn bừng bừng lảo đảo chạy về hướng nhà bếp.

“Đồng nhi, chậm một chút kẻo ngã.” Bạch Lam ở phía sau căn dặn một câu.

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Không sao, nó hiếu động.”

Bạch Lam nhẹ nhàng cười, lấy ra quần áo vải vóc chỉnh tề bên cạnh, nói: Tiếu đại ca, đây là y phục lần trước ngươi nhờ ta đã làm xong, giờ còn thừa ra chút vài vóc. Ta vừa rồi giúp Đồng nhi đo, tiểu tử kia lại lớn lên rồi, hơn hai ngày nữa sẽ lại làm cho nó một bộ.”

Lâu Thanh Vũ nói: “Thật cảm ơn ngươi.” Nói rồi đưa tay nhận.

Hắn tuy rằng biết rất nhiều thứ, nhưng không có cách nào làm nữ hồng. Hơn hai năm hắn độc lập sống ở cổ đại này việc đau đầu duy nhất chính là y phục. Nhưng ở đây phần lớn là bán vải vóc, cho dù có thợ may cũng không nhất định vừa thân người, thường thường Thanh Vũ mua về còn phải sửa chữa lại.

Thôn Tường Hòa là một thôn nhỏ, chưa có thợ may. Nếu muốn may áo chỉ có đến trấn Thụy Sơn cách hơn hai mươi dặm. Lâu Thanh Vũ cảm thấy các thợ may nơi đó cũng thường thường, không thích lắm. Vì vậy Bạch Lam xung phong nhận việc giúp phụ tử họ làm y phục.

Bạch Lam nói: “Ngươi không thử xem sao?”

Lâu Thanh Vũ cười nói: “Tay nghề của Lam còn phải thử làm gì.”

Bạch Lam nghe xong lời này, tâm trạng vui sướng nhẹ giọng nói: “Đâu phải tất cả đều vậy, xem vừa người hay không. Chỗ nào không tốt ta sẽ nhanh về sửa.” Đang nói đã cầm y phục run lên tiến đến tinh tế so sáng lên người Thanh Vũ.

Lâu Thanh Vũ nhìn khen: “Không cần sửa, rất đẹp. Lam, tay ngươi thật khéo. Sau này ai cưới được ngươi kẻ đó có phúc.”

Bạch Lam nghe vậy, đỏ mặt lên.

“Hì hì. . .”

Chợt nghe một tiếng cười trộm, hai người quay đầu lại thấy Đồng nhi đang trốn ở cửa lộ ra chiếc đầu nho nhỏ, hung vô thành phủ cười nói: “Cha, nếu Lam thúc thúc tốt như vậy thì cha cưới Lam làm mẫu phụ con đi.”

Mặt Bạch Lam càng đỏ.

Lâu Thanh Vũ cười mắng: “Tiểu tử ngốc! Nói bậy gì đó.” Quay đầu nói với Bạch Lam: “Tiểu hài tử trẻ con lời không cố kỵ, ngươi đừng để ở trong lòng.” Vừa nói vừa kéo dãn cự ly với Bạch Lam, thu lại y phục đi vào buồng trong.

Bạch Lam thấy hắn như vậy, tâm trạng buồn bã.

Lâu Thanh Vũ từng có ân cứu mạng với Bạch Lam, Bạch Lam hiển nhiên có ý lấy thân tương báo. Chỉ tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Buổi tối sau khi Bạch Lam rời khỏi, phụ tử Lâu Thanh Vũ và Đồng nhi cùng tắm phía sau ốc. Một phòng tắm lớn như vậy bị Đồng nhi hắt đến chỗ nào cũng dính nước.

“Tiểu tử thối, may mà dục dũng cha làm đủ lớn chứ không con còn không bay vút lên trời.”

“Hắc hắc hắc. . . Ha ha ha. . .”

Trong làn nước đổ xuống Đồng nhi bị cha nó ôm lấy đặt lên cạnh thùng vò gội tóc sừng khiến nó ngứa đến cười khanh khách lên.

“Được rồi, thêm dầu thơm hay không?”

Đồng nhi giơ lên chiếc cánh tay nhỏ của bản thân nghe xong nói: “Thơm. Có điều không có hương thơm như trên người Lam thúc thúc. Cha, trên người Lam thúc thúc có mùi thơm mát, thân thể mềm mại ôm Đồng nhi vào thật thoải mái nha.”

“Vậy sao? Đồng nhi rất thích Lam thúc thúc hả?”

“Vâng, nếu như Lam thúc thúc làm mẫu phụ của con thì tốt biết bao.” Đồng nhi một bên nghịch nước, một bên hồn nhiên ngây thơ nói.

Lâu Thanh Vũ nghe vậy thì thoáng dừng lại. Thanh Vũ kéo Đồng nhi đến trước người nghiêm mặt nói: “Đồng nhi, Lam thúc thúc không thể làm mẫu phụ con. Sau này đừng nói lung tung trước mặt Lam thúc thúc nữa biết chưa?”

Đồng nhi không giải thích được nhìn phụ thân: “Vì sao?”

“Bởi vì Đồng nhi có mẫu phụ của chính Đồng nhi.”

“Vậy mẫu phụ của Đồng nhi ở nơi nào? Vì sao mẫu phụ không đến gặp Đồng nhi? Mẫu phụ không thích Đồng nhi sao?”

Lâu Thanh Vũ thấy trong đôi mắt to tròn của nhi tử tràn đầy hoang mang dần dần có xu thế đầy ập nước mắt. Thanh Vũ vuốt lên chiếc đầu nhỏ nhắn của nó thoải mái nói: “Mẫu phụ con thích nhất Đồng nhi, chỉ là giờ mẫu phụ bề bộn nhiều việc nên chưa có thời gian đến gặp Đồng nhi thôi.”

“Vậy mẫu phụ xong hết việc rồi sẽ đến gặp Đồng nhi sao?”

Tuy rằng Lâu Thanh Vũ đã đoạn tuyệt với Già La Viêm Dạ nhưng Thanh Vũ sẽ không nói bậy trước mặt nhi tử.. Ở trong lòng hắn, vô luận Già La Viêm Dạ thế nào thì vẫn là một người mẫu phụ tốt không có gì đáng trách. Chỉ là đối với câu hỏi của nhi tử khiến Thanh Vũ không có cách nào trả lời được.

“Đồng nhi chỉ nghĩ đến mẫu phụ nữa rồi? Có cha không tốt sao?” Lâu Thanh Vũ vừa nói vừa giội nước lên người nhi tử.

Đồng nhi rốt cuộc vẫn là trẻ con, được cha nháo lên như thế nhất thời vui vẻ trở lại. Nó ở trong dục dũng cười đến long trời lở đất.

Hai phụ tử thật vất vả lắm mới tắm xong, Lâu Thanh Vũ dùng khăn tắm mỏng bọc nhi tử lại kẹp hai cánh tay áp sát xuống, một bên hô: “Đồng nhi muốn bay ha! Đồng nhi bay đi ha.” Một mặt Thanh Vũ chạy ào vào phòng n



gủ.

Đồng nhi khanh khách cười liên tục, tay ngắn chân nhỏ loạn đạp.

Lâu Thanh Vũ nâng cao nhi tử lên.”Tung” lên giường. Đồng nhi lăn vòng, trần như nhộng chui vào trong ổ chăn, như con mèo cuộn tròn thành một viên tròn nhỏ, còn tự kêu: “Không thấy Đồng nhi nữa! Cha không được thấy được Đồng nhi nữa.”

“Ai nha, không thấy Đồng nhi nữa rồi, vậy là không được rồi!”

Lâu Thanh Vũ làm bộ tìm tới tìm lui ở trong phòng. Đồng nhi len lén xốc lên góc chăn, thấy bộ dạng phụ thân loanh quanh tìm thì cười liên tục.

Lâu Thanh Vũ đột dừng lại, chỉ vào giường kêu lớn lên: “A! Cha tìm được được! Hóa ra Đồng nhi ở đây.” Vừa nói vừa bổ nhào qua, hai phụ tử lăn lăn thành một cuộn.

Đây là trò chơi họ một lớn một bé nhất định phải làm mỗi tối. Mỗi lần đều chơi không biết mệt cười không ngừng nháo đến cả người mệt nhũn ra mới bỏ qua.

“Được rồi, nên ngủ thôi. Ngày hôm nay Đồng nhi muốn nghe cố sự gì? Cha kể cho con 《 Tiểu Vương Tử 》 có được không?” Lâu Thanh Vũ đắp xong chăn cho nhi tử, vỗ chiếc chân nhỏ của nó mà nói.

Ngờ đâu Đồng nhi đột ngột trừng mắt nhìn Thanh Vũ , nói: “Cha kể một chút về mẫu phụ con đi?”

“Hử?” Lâu Thanh Vũ nao nao.

“Mẫu phụ của con trông thế nào? Có phải rất đẹp hay không?”

“Này….” Lâu Thanh Vũ thoáng chần chờ liền nhớ tới khuôn mặt Già La Viêm Dạ anh tuấn sắc bén thì thoáng thất thần.

Hắn vẫn còn nhớ kỹ tình cảnh năm đó ở ngoài căn rừng nhỏ của Phượng Minh cốc là lần đầu tiên gặp nhau. Khi đó Già La Viêm Dạ một thân kim sắc khôi giáp, áo choàng đỏ thẫm uy phong lẫm liệt cưỡi trên con Sư tử thông cao to hùng tuấn.

Ánh dương quang từ bắn ngược từ phía sau Viêm Dạ khiến cả thân người chìm vào trong bóng đêm. Nhưng đôi mắt đen sắc bén mỹ lệ lại tựa như lưỡi kiếm bén nhọn thằng tắp phóng tới khiến trong nháy mắt Thành Vũ phải khẩn trương đến không thể hô hấp.

Người có khí thế đoạt nhân, cao quý như vậy, Lâu Thanh Vũ vĩnh viễn sẽ không quên.

Lần đầu tiên nhìn thấy Viêm Dạ, Thanh Vũ đã biết người kia và bảo kiếm đã tuốt vỏ, sức mạnh bộc lộ tài năng mang theo nhiếp nhân tâm phách, khiến người nhiệt huyết sôi trào. . .

“Cha! Cha!”

Lâu Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, nói: “Đẹp. . . Mẫu phụ con rất đẹp.”

Đồng nhi nghe vậy, nhãn tình sáng lên truy vấn: “Vậy có phải mẫu phụ đẹp hơn Lam thúc thúc hay không?”

Lâu Thanh Vũ nhìn cặp mắt Đồng nhi giống y hệt Già La Viêm Dạ, chậm rãi trầm ngâm nói: “. . . Không, mẫu phụ con không phải kiểu đẹp đó, mà là… là kiểu đẹp tài ba, không người bình thường nào có thể so sánh với mẫu phụ con.”

Đồng nhi nháy con mắt, “Mẫu phụ rất rất giỏi sao?”

“Ừm, rất rất giỏi. Rất nhiều người đều nghe theo chỉ huy của mẫu phụ con, rất nhiều người đều rất kính nể mẫu phụ con.”

Đồng nhi cái hiểu cái không mà nói: “Vậy mẫu phụ là đại anh hùng sao?”

“. . . Ừm, đúng vậy. Mẫu phụ con là đại anh hùng.” Lâu Thanh Vũ yếu ớt thở dài.

Đối với rất nhiều người mà nói thì Già La Viêm Dạ tồn tại tựa như thần thánh. Từ khi trước Viêm Dạ là quân thần Đại Tề quốc, mà hôm nay… Viêm Dạ càng là người Đại Tề quốc tôn sùng nhất, là thần thánh không thể mạo phạm nhất. Nếu nói Viêm Dạ là một đại anh hùng cũng không phải là quá.

Đồng nhi lúc này đã mở ra vô tận mơ mộng. Về một mẫu phụ là đại anh hùng rất đẹp rất rất giỏi có bộ dáng như thế nào? Đồng nhi rất muốn gặp một lần…

Đây là lần đầu tiên Đồng nhi ở trước mặt Lâu Thanh Vũ nhắc tới Già La Viêm Dạ. Nó tuổi tuy còn nhỏ nhưng sớm thông minh hơn các hài tử khác, trời sinh tính mẫn cảm, nhưng trong đầu rất thoáng. Trong đầu nó về đại anh hùng kỳ thực không có một chút khái niệm cụ thể nào, tất cả đều là từ trong những câu truyện kể của cha nó mà mông lung hình thành ấn tượng về đại anh hùng.

Ở trong lòng tiểu hài tử thì vô luận phụ thân hình dung về mẫu thân thế nào thì với hài tử mẫu thân đều có một loại huyễn tưởng mỹ lệ. Đồng nhi cũng không ngoại lệ. Bởi vậy trong chiếc đầu nhỏ của nó, mẫu phụ còn hẳn phải giống mẫu phụ mẫu thân của các hài đồng khác, đều là đại danh từ: ôn nhu mỹ lệ.

Nó đánh cái ngáp, lại hỏi: “Vậy trên người mẫu phụ có phải rất thơm hay không? Còn rất mềm mại nữa? Cảm giác thoải mái như Lam thúc thúc ôm lấy Đồng nhi?”

Lâu Thanh Vũ thấy nó buồn ngủ vậy rồi còn vẫn lải nhải hỏi khiến Thanh Vũ không chỉ có tâm trạng đau xót chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nó nói: “Đúng vậy, mẫu phụ ôm Đồng nhi cũng rất thoải mái. Khi còn bé Đồng nhi thích nhất nằm trong lòng mẫu phụ, chỉ cần có mẫu phụ ôm con thì con sẽ không khóc không nháo cứ cười với mẫu phụ con…”

Mắt Đồng nhi đã dần dần khép lại, Lâu Thanh Vũ nhẹ nhàng hôn lên hai gò má nó, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt dễ thương, không tiếng động thở dài một tiếng.

Đảo mắt đã tới mùa hè nóng nực, giờ cũng gần sinh nhật 4 tuổi của Đồng nhi. Lâu Thanh Vũ tính toán từ khi mang theo Đồng nhi rời khỏi Viêm Dạ bất tri bất giác đã qua 3 năm.

Bởi vì có Đồng nhi làm bạn mà khoảng thời gian đó Lâu Thanh Vũ không cảm thấy dài dằng dặc và gian khổ, trái lại còn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Thế nhưng [suy bụng ta ra bụng người] lại không khỏi nghĩ đến Già La Viêm Dạ làm sao vượt qua khoảng thời gian này?

Mất đi Đồng nhi, Viêm Dạ nhất định sẽ vô cùng phẫn nộ và đau lòng, thế nhưng Lâu Thanh Vũ cũng không thể để hài tử ở lại nơi đó.

Lâu Thanh Vũ cũng không hối hận, bất luận là rời khỏi Già La Viêm Dạ hay là mang theo Đồng nhi đi. Thanh Vũ chưa từng do dự chút nào. Chỉ là thỉnh thoảng nghĩ đến Thu Nhi và Ti Cẩm thì không biết hai người họ ra sao rồi, đối bọn họ trái lại vô cùng lo lắng và hổ thẹn.

Lúc đó nếu không phải Ti Cẩm nghe trộm tại thư phòng Già La Viêm Dạ thì cũng sẽ không biết Viêm Dạ phái thích khách đi kinh thành. Sau khi Lâu Thanh Vũ nghe thấy thì kinh hãi, đáng trách thời đại này chưa có phương tiện đưa tin như điện thoại hoặc email. Dưới sự giam lỏng của Viêm Dạ thì Thanh Vũ muốn báo tin cũng không được.

Thanh Vũ hiểu trận khởi binh này của Viêm Dạ chính là sinh tử tương bác với Già La Chân Minh.

Thắng làm vua, thua làm giặc, đây là chân lý của thế gian vĩnh hằng bất biến. Lâu Thanh Vũ còn làm sao giao hảo với Già La Chân Minh được nữa. Nhưng nếu luận về chấp nhận hay từ bỏ thì cho dù muôn vàn áy náy vạn bàn bất đắc dĩ, Thanh Vũ cũng khẳng định đứng về phía Viêm Dạ. Thế nhưng Thanh Vũ vạn lần không ngờ, Già La Viêm Dạ lại xếp Lâu Thanh Tường vào danh sách ám sát.

Lâu Tương ngang dọc triều đình hơn hai mươi năm, môn sinh vô số, mặc dù chưa từng kéo đảng kết phái, nhưng bàn hoành thác tiết 盘横错节, thế lực cũng không thể hinh thường. Nếu Già La Viêm Dạ mượn sức không thành thì nhất định nghĩ biện pháp chèn ép diệt trừ. Mặc dù Lâu Thanh Vũ không biết sách lược của Lâu Tương, nhưng lấy lý giải của hắn với người phụ thân này thì nhất định sẽ đứng bên phe Già La Chân Minh. Kể từ đó, sớm muộn gì cũng có chuyện song phương đối chọi.

Nếu Lâu Thanh Vũ bảo trì trầm mặc, bỏ gia đình bỏ bạn bè làm ái nhân của Già La Viêm Dạ thì Viêm Dạ sẽ không coi Thanh Vũ ra gì. Thế nên Thanh Vũ không làm được.

Bắc quận vương đã đi trước bước tiếp cận kinh thành, Già La Viêm Dạ lại hoả lực tập trung Giang Nam, án binh bất động. Lâu Thanh Vũ biết hắn dự định tọa sơn quan hổ(ana:ngồi trên núi xem hổ đánh nhau), ngư ông đắc lợi. Viêm Dạ phái thích khách nhất định muốn giá họa Bắc quận vương, khiến song phương chiến đấu kịch liệt càng thêm biến xấu.

Tự khi La Chân Minh đăng cơ liền quân quyền bàng lạc, ai cũng không ngờ đại tướng quân Hách Chiến Liên của tiên hoàng luôn luôn tin cậy lại đứng bên phía Bắc quận vương. Một bước đi lầm liền từng bước rơi xuống thế hạ.

Lâu Thanh Vũ không khỏi hồi tưởng về 3 năm trước.

Lúc đó Già La Viêm Dạ giam lỏng Thanh Vũ trong vương phủ Dụ Dương, còn tự mình mang theo số đông người ngựa đi Dực Châu tìm Lâm Hiền Vương đồng mưu. Từ sau khi Lâu Thanh Vũ nghe việc thích khách thì trong lòng vẫn nóng như lửa đốt, nhìn lại tình thế khi đó chỉ cảm thấy mỗi bước đi của Già La Viêm Dạ đều cực kỳ cẩn thận, kẻ đồng minh rất nhiều hiển nhiên đã trù hoạch lâu, chỉ sợ dùng không được bao lâu thì thiên hạ đã bị Viêm Dạ nắm trong lòng bàn tay.

Lâu Thanh Vũ nhìn tình thế, tâm lý không vui ngược lại buồn. Nếu tình hình Già La Viêm Dạ không ổn, tiền đồ kham ưu, hắn ngược lại nguyện ý ở lại cùng sinh cùng tử với Viêm Dạ, nhưng tình thế lại vừa khéo tương phản.

Tình hình chiến trận càng ngày càng có lợi với Già La Viêm Dạ, vả lại khi Lâm Hiền Vương chỉ có một ái nữ tặng Viêm Dạ làm phi, Lâu Thanh Vũ càng thêm xác định: danh nghĩa bình định Bắc quận vương khởi binh phản loạn của Già La Viêm Dạ, tiến hay lùi đều được, từ lâu đã để thả đường sống cho bản thân.

Kể từ đó, Lâu Thanh Vũ liền quyết tâm mang Đồng nhi rời đi.

Nếu Già La Viêm Dạ thành công thì Viêm Dạ sẽ làm vua một nước. Mà Lâu Thanh Vũ tuyệt không thể để Đồng nhi ở lại nơi đó. Nơi đó là ***g giam lớn nhất thế gian, là nơi không sạch sẽ vô tình nhất.

Thanh Vũ không thể để hài tử của mình lớn lên nơi đó, cho dù có sự bảo vệ và che chở của thân sinh nhưng đối mặt với gông xiềng quyền lực và dục vọng thì Đồng nhi nhất định giống như cây non bị uốn cong trong cơn mua góp mất đi phương hướng vốn có.

Mà nếu Già La Viêm Dạ thất bại thì sẽ phải lui về Diêu Tây làm vương một phương, chỉ sợ vĩnh viễn không thể vào kinh đô và vùng phụ cận. Tự Lâu Thanh Vũ thì không sao cả. Thanh Vũ nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng Già La Viêm Dạ. Nhưng đến lúc Đồng nhi lớn có thể bị đưa đến kinh thành làm Chất Tử (ana: y như con tin vậy) vậy phụ tử bọn họ khi sinh thời sẽ rất khó gặp lại.

Lâu Thanh Vũ nhiều lần tính toán, dù thế nào thì con đường kia Thanh Vũ và Đồng nhi đều không muốn đi. Huống chi trong kinh thành có phụ thân và huynh đệ vẫn khiến Thanh Vũ lo lắng bất an. Mà việc khiến Thanh Vũ hạ quyết tâm chính là tin tức Già La Viêm Dạ nạp ái nữ Lâm Hiền Vương ở Dực Châu làm trắc phi.

Lâu Thanh Vũ thừa nhận bản thân lúc đó đã đoạn tuyệt, nhưng tình hình đó khiến người ta phải gấp gáp thật thì chuyện gì cũng làm ra được…

“Vương phi, ngoài viện có một đội thị vệ của Vương gia thay phiên canh gác. Buổi tối cửa thành giờ Dậu canh ba đúng giờ đóng.” Ti Cẩm báo cáo tình hình Dụ Dương, nói: “Nếu ch



úng ta muốn rời khỏi đây thì phải chú ý thời gian cửa thành đóng, vậy thì cam đoan chúng ta có thể rời khỏi thành. Thời gian sẽ có đủ sau khi rời khỏi đây sẽ không bị truy đuổi.”

Lâu Thanh Vũ nói: “Đã như vậy, chúng ta rời khỏi ngoài thành ra sao?”

“Ngoài thành?”

Lâu Thanh Vũ đạm đạm nhất tiếu, “Vương gia xuất hành tại ngoại, Vương phi và tiểu thế tử vì bảo vệ Vương gia bình an nên đặc biệt đi Đại Nhạn tự dâng hương cầu phúc. Ai dè tiểu thế tử đột nhiên sốt cao, không thể đi lại liền ngủ một đêm ở trong miếu. Ngươi xem thế nào?”

Trong mắt Ti Cẩm lóe lên tinh quang, cúi đầu cười nói: “Vương phi hảo mưu kế.”

“Còn phải chuẩn bị rất nhiều, chỉ sợ phải vất vả cho Ti Cẩm.” Lâu Thanh Vũ yếu ớt thở dài, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng nghĩ tới có một ngày phải dùng đến mưu kế để rời đi.”

Lâu Thanh Vũ kêu Ti Cẩm bí mật ở thuê một gian tiểu viện ở trong thành, bên trong đặt mua rất nhiều thức ăn và đồ dùng hàng ngày. Sau đó để Ti Cẩm thuê một chiếc tứ mã xa, từ đầu năm đến đầu mười, mỗi đêm canh hai đến canh năm chờ ở Đại Nhạn tự ở ngoại thành, nếu như không thấy người đến thì tự trở về.

Như vậy mọi kế hoạch đều hoàn hảo, Lâu Thanh Vũ lợi dụng cớ vì Vương Gia mà lên tự dâng hương cầu phúc mà mang theo Đồng nhi chầm chậm lên Đại Nhạn tự. Bởi vì đột nhiên đi hơn nữa còn nói hôm đó sẽ quay về, bởi vậy chỉ dẫn theo phân nửa thị vệ trong phủ.

Vào buổi trưa, Lâu Thanh Vũ cho Đồng nhi ăn một chút thuốc khiến nó bị sốt khó chịu cả buổi, tới buổi chiều quả nhiên sốt cao. Tìm đại chủ trì trong miếu xem cho nói sốt rất nặng do đó không thể đưa đi được. Vì vậy nhóm An thân vương phi thuận lý thành chương được giữ lại.

Nửa đêm Đại Nhạn tử nổi lên lửa lớn, trong miếu hỗn loạn. Đợi đến khi lửa bị dập tắt thì Vương phi và tiểu thế tử đã cùng biến mất.

Mọi người kinh hãi, suốt đêm lục soát, phát hiện dưới chân núi có dấu vết tứ mã xa thừa dịp đêm tối phi như bay về bốn hướng khác nhau, lập tức phân tán đại lượng binh lực truy đuổi.

Mà khi đó, Lâu Thanh Vũ lại mang theo Đồng nhi và Ti Cẩm, Thu nhi ngồi lái mã xa chậm rãi đi về hướng trong thành.

Bọn họ ở trong một tiểu viện hoang vắng trong thành hai ngày. Sau đó cải trang rời khỏi thành, binh mã phủ An thân vương đều đã đi trước bọn họ, căn bản không nghĩ tới bọn họ cư nhiên lại trở về thành.

Vốn tất cả đều thuận lợi, ai dè bọn họ vừa rời khỏi không lâu. Già La Viêm Dạ lại chạy suốt đêm trở về.

Lâu Thanh Vũ vốn tưởng rằng Viêm Dạ ở Dực Châu mới nạp tân phi thì đang cùng Lâm Hiền Vương đồng mưu đại sách sẽ không thoát được thân để trờ về. Thế mà lại không ngờ hắn sẽ đột ngột chạy về tới.

Già La Viêm Dạ hỏi qua sự tình trải qua, lập tức liền nổi lên lòng nghi ngờ. Bởi vậy ra lệnh nhân mã truy binh tức khắc đi vòng, một lần nữa lục soát theo đường đi.

Khi Lâu Thanh Vũ bị nhân mã đầu tiên đi đảo ngược lại lục soát lần nữa thì đã biết tình hình này không ổn, cũng may Ti Cẩm tinh thông thuật dịch dung còn Lâu Thanh Vũ phòng ngừa chu đáo hóa trang cho mọi người. Có điều không thể dịch dung ngụy trang cho Đồng nhi. Đơn giản Lâu Thanh Vũ đặt nó vào trong rổ phủ vải lên che, kêu Ti Cẩm thoải mái xách rổ trên tay.

Quả nhiên, người cũng có điểm mù. Thị vệ tra xét từ trên xuống dưới mã xa mấy lần lại không nghĩ đến chiếc rổ trên cánh tay song nhi mang thai kia. Cuối cùng xác nhận bọn họ chỉ là một gia đình về quê thăm người thân, lặng lẽ thu của Thanh Vũ ít bạc rồi thả bọn họ đi.

Sau Ti Cẩm và Thu Nhi ra một thân mồ hôi lạnh, Ti Cẩm run giọng nói: “Vương phi, ngài thực sự quá giỏi, ngài sao biết bọn họ sẽ không lục soát rổ?”

Lâu Thanh Vũ ôm Đồng nhi đang ngủ vù vù trong rổ ra, cũng thở dài một hơi, nói: “Ta không biết bọn họ có thể lục soát rổ không, ta chỉ biết: cái gì càng nổi bật càng khiến người ta không chú ý.” Nói xong lại vỗ về nhi tử đang trong giấc ngủ, cười nói: “May rằng tiểu hài tử này ngoan, ăn no liền ngủ đến sét đánh cũng không tỉnh.”

Ti Cẩm cười nói: “Tiểu thế tử là người có phúc.”