Xin Hãy Yêu Em

Chương 46: Nỗi buồn của băng thủy



Sau bữa ăn ai về phòng nấy không nói thêm gì. Đến giờ đi ngủ chợt Băng Thủy nhắn tin cho Băng Thiên nói muốn gặp cô. Lúc đầu cô đang còn thắc mắc tại sao con bé không sang phòng nói mà lại muốn gặp riêng. Nhưng chắc có việc gì đó nghiêm trọng không tiện nói ra nên muốn gặp riêng cô.

Bây giờ cũng đã là 11h, Tử Phong đang còn tắm trong phòng. Cô vội xuống giường xỏ dép đi về phía cửa. Lúc tay cô chạm đến cửa cũng là lúc cắn cửa phòng tắm được bật mở. 1 thân ảnh cao lớn có chút gầy, những cơ bụng không được che đậy trên người chỉ quấn độc 1 chiếc khăn ngang eo trên đầu tóc ướt đang được anh lau. Ngôn Tình Hay

Nhìn Tử Phong lúc này rất cuốn và hiền khiến cô nút nước bọt nhìn kỹ. Đột nhiên ánh mắt Tử Phong nhìn về phía cô khiến cô giật mình vội thu tầm mắt lại đỏ mặt kéo cánh cửa ra ngoài. Thấy cô có ý định ra ngoài trên người chỉ mặc chiếc váy ngủ xuông màu hồng cute dài qua đầu gối anh bèn vội vàng ngưng việc lau tóc chạy đến kéo cô quay trở lại căn phòng.

Tử Phong ôm cô từ đằng sau nhẹ nhàng khóa cánh cửa lại tham lam hít lấy hương thơm của sữa tắm từ người cô. Cái mũi của anh cứ khịt khịt lên làn da trắng hồng của cô khiến cô khó chịu nhăn mặt cả thân người bất giác giun lên từng hồi.

Thấy người trong tay mình đang run lên vì sợ anh ôm eo cô chặt hơn, Tử Phong đưa lưỡi lên liếm tai cô khiến cô giật mình hoảng hốt vùng vẫy.

- Tử...Tử Phong!

Nghe lời nói êm dịu của cô cất lên khiến tâm trí anh thoải mái.

- Em vừa gọi tôi là gì?

Giọng nói trầm ổn của anh vang lên khiến cô suy nghĩ lại câu nói của mình lúc nãy thì giật bắn người tim đập nhanh liên hồi vì quá đổi sợ hãi. Anh rất ghét cô gọi tên anh và những lần như vậy cô đều bị trừng phạt rất đau đớn. Bất giác cả người cô co dúm lại vội ôm tay vào chỗ ngực che chắn ngay chính chỗ anh đá cô hôm bữa như sợ anh sẽ đá cô thêm lần nữa.

- Thiếu...thiếu gia!

Nghe cô gọi lại anh nhếch môi cười kéo mạnh cằm cô lại mà hôn ngấu nghiến khiến cô sợ hãi vội rụt cổ lại nhưng bị anh ép phải đứng thẳng. Sau khi dày vò đôi môi ấy anh mới tiếc nuối thả ra lên tiếng hỏi.

- Em tính đi đâu?

Giọng cô run run trả lời anh.

- Băng Thủy gọi em sang đó có chuyện muốn nói nên...

- Muộn như thế này ai còn muốn gặp em chứ hay là em tính lừa tôi để đi ra ngoài gặp nhân tình?

Nghe anh nói vậy cô vội thanh minh như sợ nếu chậm thêm giây phút nào là cô sẽ bị anh trừng phạt vậy.

- Không có! Băng Thủy thực sự gọi em sang phòng mà.

Nghe cô mèo nhỏ của mình run lên trong tay anh khiến anh phì cười bế cô lên đi về phía giường sau đó đặt cô nằm dưới thân anh.

- Thiếu...thiếu gia! Em thực sự phải đi. Băng Thủy có hẹn với em rồi.

Thấy cô cứ một hai nhắc đến Băng Thủy hẹn ra ngoài là trong lòng anh lại khó chịu. Nếu giờ thả cô đi thì chắc chắn cô sẽ ngủ lại bên đó như vậy là anh sẽ không ngủ được. Anh nghiêm mặt nói.

- Nếu giờ em bước xuống giường cho dù em có đi gặp mẹ hay Băng Thủy thì tôi cũng sẽ cho là em đi gặp nhân tình và hậu quả em biết đấy.

Nghe thấy anh nói như vậy cô không dám đi nữa mà nằm in trên giường. Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời anh cười nhẹ rồi vội tắt đèn chèo lên giường ôm cô vào lòng. Cứ tưởng anh sẽ hành hạ cô vì cô cảm nhận được trong nụ hôn lúc nãy của anh có sự ham muốn dục vọng nhưng đêm nay thật yên bình như 1 đôi vợ chồng thật sự. Băng Thiên tham lạm tận hưởng những giây phút hiếm hoi này vì cô sợ rằng sau đêm nay sẽ không còn lần nào được như vậy nữa.

...

Tại phòng Băng Thủy.

Cô chờ mãi mà không thấy Băng Thiên đến ngồi trên giường mà trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ hỗn tạp đột nhiên điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Sao muộn thế này anh gọi cho cô có việc gì?

- A...alo!

- [Ngày mai tôi sẽ đến nhà Dương gia chúng ta sẽ như những người không hề quen biết đến lúc đó tôi rủ họ đi chơi thì cô nhớ kéo Tử Phong đi nơi khác. Cô biết chưa?]

- ...

Chờ mãi mà đầu dây bên kia không thấy có động tĩnh phản hồi lại lúc này Chu Minh Triết lên tiếng nói lại.

- [Cô có nghe tôi nói gì không?]

Lúc này cô mới nhẹ nhàng thở dài mà lên tiếng.

- Em biết rồi.

Nghe được câu trả lời của cô anh vội cúp máy như không muốn nói thêm với cô giây phút nào. Băng Thủy ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại hiện lên đã kết thúc cuộc gọi. Cô ném nó sang 1 bên rồi ôm chân tắt đèn chính bật đèn ngủ nhìn ra ngoài cửa mà tự nói tự nghe.

- Chắc có lẽ đêm nay chị ấy sẽ không đến.

Nghĩ đến cô chị của mình lại nghĩ đến đứa con mới chào đời mà chưa được gặp mặt lần nào khiến cô day dứt.

- Chị à! Em xin lỗi rất nhiều.

Những lúc yên tĩnh thế này hình bóng Minh Triết lại hiện lên trong tâm trí cô khiến những giọt nước mắt bất giác lăn dài trên gò má mà tủi thân.

- Sao em lại đem hết trái tim mình dâng hiến cho người mà mình không thể yêu, không thể với tới được chứ?