Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 13 - Chương 4



Phó Thụy Dương tự giam mình trong phòng làm việc, nhớ tới Đường Tiểu Mễ, cảm thấy rất nhức đầu. Phó Thụy Dương hắn đời này xem như gặp hạn, hễ mà đụng phải chuyện có liên quan đến Đường Tiểu Mễ , hắn không tỉnh táo được. Nhớ tới chiếc nhẫn kia trên cổ nàng, trong lòng không sao bình tĩnh nổi, trong ngực bừng bừng lửa đỏ. Vừa tức vừa buồn bực, vừa sợ lại ghen tỵ.

Phó Thụy Dương hắn kể từ khi gặp phải Đường Tiểu Mễ, đời này thật coi như hạnh phúc, mỗi ngày tâm tình mỗi khác, chưa bao giờ có "Muôn màu muôn vẻ như vậy".

Hắn nói sẽ không buông tha nàng, nếu như nàng thật muốn kết hôn với Lâm Vĩ Ba, hắn cũng sẽ không cho bọn họ vừa lòng đẹp ý, Phó Thụy Dương nặng nề thở dài một hơi, Tiểu Mễ, em hận anh, anh cũng không muốn thả em đi.

Nếu không phải gần đây, trong công ty thật sự có chút chuyện cần hắn tự mình xử lý, hắn nhất định phải trói nàng lại để nói chuyện cho tốt.

Phó Thụy Dương cảm giác mình không cam lòng, tại sao hắn luôn là tên khốn kiếp? Còn tên Lâm Vĩ Ba kia thật tốt sao ?

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Phó Thụy Dương vừa nhìn dãy số xa lạ, tức giận nhận: "Alo!"

"Thế nào hai năm không gặp, tính nóng vẫn lớn như thế?"

Ống nghe bên kia truyền tới một giọng nam dễ nghe.

Phó Thụy Dương ngẩn người, vui vẻ nói: "Cẩm hả? Trở về lúc nào?"

"Vừa tới sáng này, còn chênh lệch múi giờ chưa quen, tối nay mẹ Phó nói cho tôi tẩy trần, cậu sẽ trở về chứ?"

"Người này nói nhảm, tôi lập tức trở về".

Phó Thụy Dương cười cúp điện thoại, tâm tình buồn bực thoáng dịu đi. Sau đó lái xe trở về biệt thự, thật xa có thể nghe được giọng nói mạnh mẽ của ông nội, khóe miệng nở nụ cười, đem chìa khóa cất.

"Đang nói gì đấy? Thật xa đã nghe các người cười đùa".

"Ơ, này nhắc tào tháo, tào tháo đến". Dì Ngô cười chào đón, đưa dép, nhận lấy đồ từ tay Phó Thụy Dương.

"Chị Ngô, chị đừng làm hư đứa nhỏ này. Để cho hắn tự mình làm". Triệu Tử Quân nhìn Phó Thụy Dương bĩu bĩu môi, có chút bất mãn.

Phó Thụy Dương cười cười, mắt tìm được một bóng dáng quen thuộc: "Cậu đã trở lại".

Du Cẩm Ân mỉm cười, tiến lên trước, hai người đàn ông mạnh mẽ ôm nhau. Hắn tuy là con trai của Dì Ngô, nhưng từ nhỏ lớn lên cùng Phó Thụy Dương, lại lớn hơn Phó Thụy Dương hai tuổi, tình cảm thì không cần nói.

"Hai anh em này". Triệu Tử Quân cười cười, "Mau rửa tay, chờ con đấy".

Một bàn người ngồi vào cùng nhau, Phó Thụy Dương lùa hai cái cơm, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Lần này trở về không đi nữa chứ?"

Mọi người ngẩng đầu nhìn chằm chằm Du Cẩm Ân, nhất là dì Ngô, lắp bắp nhìn hắn, Du Cẩm Ân cười cười: "Nói sau đi, còn cậu, lúc lễ mừng năm mới, không phải nói là đính hôn sao? Hôm nay sao không mang về?"

Sắc mặt Phó Thụy Dương Diện ảm đạm, theo bản năng nhai cơm, thức ăn đầy bàn dường như đã mất đi mùi vị.

"Hừ, Cẩm Ân, cháu đã nói đến chỗ đau của thằng nhóc này, một cô gái tốt, lại muốn chắp tay nhường cho người ta mà". Phó Long Bưu lông mày giương lên, tức giận nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương, "Không biết xấu hổ lại thề son sắt nói với ông, nàng không chạy được, ông xem bây giờ mặt mũi của cháu đặt ở chỗ nào".

Lâm Vinh Trung khoe khoang khắp nơi, chỉ sợ người khác không biết, thật là một lão già giảo hoạt. Phó Long Bưu nghĩ đến chuyện này, trong lòng lão rất không thoải mái.

"Không vội, chờ cháu giải quyết xong công việc". Phó Thụy Dương lạnh nhạt nói, đưa tay gắp một chút gỏi khô.

Phó Thụy Dương vẫn không thích loại thực phẩm khô này, luôn chê có mùi, vào lúc này có lẽ không để ý tới, nhét vào trong miệng, đoán chừng bây giờ ăn cái gì, chính hắn cũng không biết. Triệu Tử Quân vừa nhìn, không khỏi thở dài một cái: "Con còn không gấp, nếu không phải ba của con bên này bịt miệng, đoán chừng toàn bộ Thành phố N cũng biết rồi, một đứa bé tốt như vậy, con còn muốn gì".

Du Cẩm Ân mờ mịt liếc nhìn mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi vào mẹ mình. Dì Ngô thở dài một hơi: "Đứa bé kia tốt vô cùng, tôi nhìn cảm thấy thân thiết, không có những thứ tật xấu được nuông chìu".