Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 12 - Chương 5



Phó Thụy Dương trở lại biệt thự Phó gia thì Triệu Tử Quân tức giận liếc hắn một cái, nhận lấy cặp xách trong tay hắn, nhẹ giọng nói: "Sao giờ mới trở về? Ông nội chờ con trong thư phòng".

"Mẹ, sắc mặt ông nội thế nào?" Phó Thụy Dương hỏi, trong lòng biết có lẽ vì chuyện của Đường Tiểu Mễ, ông cụ muốn nổi giận với hắn.

"Còn nói, con lại làm chuyện tốt rồi, sắc mặt ông nội xanh mét, ông đã lớn tuổi như vậy, đừng chọc giận ông, thu mình lại một chút". Triệu Tử Quân vừa đưa dép, vừa cất xong cặp xách, cằn nhằn không dứt.

"Biết rồi, mẹ". Phó Thụy Dương nghiêng đầu chuẩn bị lên lầu.

"Thụy Dương" Triệu Tử Quân gọi lại hắn, "Đừng chơi đùa nữa, nếu không Tiểu Mễ cũng bị người khác cướp mất, đã 30 tuổi rồi, cũng không biết sốt ruột".

"Mẹ, Tiểu Mễ không chạy được đâu". Phó Thụy Dương cười nói.

Phó Thụy Dương đi vào thư phòng thì Phó Long Bưu ngẩng đầu quét mắt nhìn hắn một cái, trong mũi nặng nề hừ một tiếng, không nhìn hắn nữa.

"Ông nội, ông tìm cháu". Phó Thụy Dương cung kính nói.

"Con bé kia đã trở lại, cháu định làm thế nào?" Phó Long Bưu hừ lạnh một tiếng, nhìn Phó Thụy Dương.

"Cưới về cho ông ẳm bồng chắt". Phó Thụy Dương nhếch miệng cười một tiếng, không biết sao lại có ý nghĩ ấy, lúc ở bên ngoài Hội sở ôm hôn nàng, trong lòng rục rịch ngóc đầu dậy, bàn tay nhỏ bé của nàng vô lực chống chọi, vỗ vào lồng ngực của hắn, đúng là vô cùng thoải mái.

Liếc thấy Phó Long Bưu quăng tới ánh mắt sắc bén, Phó Thụy Dương thu hồi nụ cười, hắng giọng một cái: "Thời gian qua, cháu để cho nàng quyết định, nhưng nàng không làm được, cháu giúp nàng quyết định".

"Cháu có thể nhịn được, lão già Lâm gia đã tới đây, thằng nhóc cứng đầu, ta nhìn xem cháu làm thế nào". Phó Long Bưu tay chỉ Phó Thụy Dương, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Tiểu Mễ không đồng ý, ai tới cũng vô dụng, cháu tin nàng". Phó Thụy Dương lạnh nhạt nói.

"Nếu như Dương gia ủng hộ thằng nhóc Lâm gia" Phó Long Bưu hỏi tiếp.

"Dương Sơ Nhất sẽ không chịu". Phó Thụy Dương chau chau mày, "Quan trọng hơn là, Tiểu Mễ không đồng ý".

"Có lòng tin như vậy sao? nhưng con bé Tiểu Mễ này đã tới tìm ta". Phó Long Bưu tiếp tục nói, "Ta xem lão già Lâm gia cũng rất thích Tiểu Mễ, cháu phải suy tính một chút, chuyện người tuổi trẻ, chúng ta không tiện nhúng tay, đừng chơi đùa quá, quay đầu lại dọa người ta chạy, ta sẽ không tha cho cháu".

Phó Thụy Dương gật đầu một cái, lòng tin sao? Có lẽ quá khứ không có, từ khi bắt đầu biết tâm ý của nàng, không biết sao đã có. Lợi thế duy nhất chính là nàng yêu hắn, hắn sẽ không thua, tuyệt đối cũng không thể thua. Nếu nàng không nghĩ thông suốt, cho dù hắn trói lại nàng ở bên người, nàng vẫn muốn chạy trốn.

Nhưng Đường Tiểu Mễ, chờ đợi cũng có giới hạn, anh để cho em tự sắp xếp lại tâm tình, không phải để cho em chạy đến dựa vào trong ngực người đàn ông khác.

Đường Tiểu Mễ trở về nhà lớn, vùi trong phòng mình, đắp chăn kín bít, xung quanh rất an tĩnh, nàng có thể nghe được nhịp tim của mình, đông, đông, đông, từng phát từng phát, gần như muốn nhảy đến cổ họng. Cái vòng tay đinh ốc ôm sát cổ tay của nàng, nàng không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay, nghe lành lạnh, trong đầu đều là hình ảnh ôm nhau ấm áp bên ngoài Hội sở, và nụ hôn vô cùng nóng bỏng.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, Đường Tiểu Mễ giật mình nhảy lên, điện thoại di động chợt lóe, chợt lóe, trong bóng tối có chút chói mắt, vừa cầm lên nhìn, là Lâm Vĩ Ba.

"Vâng".

"Ngủ chưa?" Lâm Vĩ Ba giọng nói có chút khàn khàn.

"Chưa ngủ, anh bị cảm sao?" Đường Tiểu Mễ hỏi.