Xấu Hổ

Chương 42






Lúc Tô Mạt ra ngoài, cửa phòng khép hờ. 
 
Sở Hà dùng chân nhẹ đá cánh cửa, động tĩnh vang lên khiến Tô Mạt đang vô cùng xấu hổ giật mình, vùi đầu vào ngực anh, càng không dám lên tiếng. 
 
Sở Hà dáng người cao hơn cô rất nhiều, lúc hôn cúi người xuống ngang chiều cao với cô, nhưng đồng thời, bàn tay đặt trên gáy cô của anh rất có lực, lúc ôm cô, đem cả người cô nhấc bổng lên, cho nên thời gian kéo dài chân liền mềm nhũn. 

 
Lúc được buông ra, động tác bản năng của cô là vịn vào tường, nào ngờ đến Sở Hà bỗng nhiên ôm ngang người cô lên, lúc cô kinh ngạc suýt chút nữa phát ra tiếng thì ý thức được Sở Khê vẫn đang ở phòng kế bên, vội vàng dùng tay che miệng lại, sau đó, Sở Hà liền nhẹ mỉm cười bế cô về phòng. 
 
Những tình tiết đó, càng nghĩ lại, càng khiến cho người khác xấu hổ ... ... 
 
Tô Mạt có thể cảm nhận được, mặt của cô nóng đến dọa người, đang muốn mở miệng bảo anh đặt cô xuống, lại cảm nhận được má rất nóng, người đàn ông thở ra một hơi bên tai cô, giọng nói có hơi khàn, lại rất hấp dẫn trêu người. 
 
“Đến rồi.”
 
Sở Hà thấp giọng nói.
 
Hai chữ, lại vô cớ nảy sinh ra một sự ám muội.
 
“Vậy anh bỏ em xuống.”
 


Tô Mạt không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng lại không dám đối diện với anh. Khi ánh mắt tiếp xúc với ý cười nơi khóe mắt anh, cô lại ra sức né tránh ánh nhìn, một tay nắm lấy cánh tay anh, muốn từ trong lòng anh đứng xuống.
 
Kết quả——
 
Sở Hà cúi người xuống, trực tiếp đặt cô xuống giường.
 
Không kịp đề phòng, Tô Mạt rơi vào trong chăm đệm mềm mại, hai mắt tròn xoe, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ gần trong gang tấc, có chút muốn khóc.
 
Người này, lẽ nào vẫn hôn chưa đủ?!
 
Không nói đến việc hai người vừa mới thổ lộ tâm tư, chỉ nói đến việc từ lúc quen biết đến bây giờ, tổng cộng cũng chỉ có nửa tháng mà thôi. Anh hôn như vậy, thích hợp sao? Hay là người ở thành phố đều như vậy? Sau khi ở bên nhau đều hôn như vậy, chưa kết hôn cũng có thể lên giường?
 
Trong chốc lát, cô lại bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
 
Xã hội cởi mở đến mức này, đừng nói thành phố, nông thôn cũng có rất nhiều tân nương mang thai rồi mới cử hành hôn lễ ... ...
 
Không không không, Sở Hà nói rồi, xác định trước khi kết hôn sẽ không làm vậy với cô.
 
Chỉ nghĩ thôi, cũng đã khiến cho người khác xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc bây giờ đứng trước điều hòa để thanh tỉnh mới được.
 
Cô nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, mắt long lanh như nước, khuôn mặt ửng đỏ, giống như hoàn toàn không có ý thức, thấy tình hình của cô như vậy, có hơi nguy hiểm. D*c vọng của người đàn ông khi bị khơi dậy rất khó để đè nén, nhưng, không còn cách nào khác, không dám dọa đến cô, từ tối qua cho đến hôm nay, anh đã quá mức thô lỗ.
 
“Chúc ngủ ngon.”
 
Đôi môi mỏng của Sở Hà đặt lên trái cô, đồng thời, nhẹ nhàng nói một câu.
 
Động tác hôn trán này, rất dễ khiến cho phái nữ nảy sinh một loại cảm giác được trân trọng, Tô Mạt cũng như vậy, lấy hết dũng khí đối diện với Sở Hà, trong mắt sáng rực lên, để lộ ra một sự mĩ lệ tựa ánh sao.
 
Cô nhìn Sở Hà rời đi, bị động tác tắt đèn của anh làm cho ấm lòng, lúc cả người đứng trong bóng tối ngắn ngủi, cô cảm nhận được một loại cảm giác ngọt ngào lờ mờ mà khuấy động. Thực sự rất khó hình dung, giống như cả trái tim đều chìm vào trong một hủ mật, vì không biết chia sẻ với ai nên chỉ có thể tự mình cảm nhận. 
 
Loại cảm giác này, cùng cô đi vào giấc ngủ.
 
Đêm nay là một đêm không mộng.
 
Hôm sau là thứ hai.
 
Ở tiệm KFC, giám đốc sắp xếp cho cô làm ca tối, 4 giờ chiếu mới đi làm. Nhưng ngoài việc này ra, 8 giờ sáng cô còn phải đến kiêm chức ở lớp phụ đạo trong tiểu khu, vì vậy mà thời gian thức dậy cũng không hề thay đổi, vừa qua 6 giờ, cô tự nhiên tỉnh giấc.
 
Giờ này, Sở Hà và Sở Khê đều đang ngủ.
 

Lúc đi qua phòng của Sở Khê để đến nhà vệ sinh rửa mặt, cô cảm thấy chột dạ, động tĩnh rửa mặt cũng nhỏ hơn so với ngày thường, sau khi thu xếp xong liền vội vàng ra khỏi nhà như trút được gánh nặng.
 
8 giờ đến 11 giờ, ba tiếng đi làm thoáng một cái liền trôi qua, lúc đi ra khỏi lớp phụ đạo, mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời sáng rực mà mãnh liệt. Cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, có chút bối rối hiếm thấy, sau đó suy nghĩ đến vấn đề cơm trưa và nơi để đi.
 
Có cần gọi Sở Hà ăn cùng?
 
Có cần quay về nhà nghỉ ngơi một lát?
 
Những câu hỏi này, bỗng nhiên hiện ra khiến cho người khác có hơi khó xử.
 
Cũng chính vào lúc cô lúng túng khó xử, đang không biết đi đâu, điện thoại của Sở Hà gọi đến, hỏi cô: “Tan làm rồi?”
 
Ngày hôm nay, thời gian thức dậy của Sở Hà giống như thường lệ, tối qua ngủ có hơi muộn. Sau khi đưa cô gái nhỏ về phòng, anh từ sớm đã trở về phòng ngủ, vào lúc tâm trạng đang xáo động nhìn thấy mấy người anh em ở trong nhóm phù rể đang nói chuyện, anh có ý muốn thay đổi sự chú ý, cũng vào nói mấy câu. Ai ngờ được, canh ba nửa đêm, mấy người nói chuyện rồi nói ra những lời th ô tục, sau đó, thậm chí còn có người gửi lên mấy video thân mật gần đây mà bản thân đặc biệt vừa ý.
 
Mấy người hi hi ha ha nói đùa, anh lười phải tiếp tục tham gia, không tiếp tục nói thêm.
 
Nhưng, sao lại không ngủ được ... ...
 
Mấy video trong nhóm anh thực sự không xem. Nhưng trước đây, anh kì thực đã từng xem qua mấy bộ phim kinh điển mà Hứa Diên Xuyên giới thiệu trong lúc nói đùa, không chỉ là những video, còn có những bộ phim đã bị xóa bỏ. Lúc mới bắt đầu xem, anh kì thực chỉ có ý muốn học hỏi. Ai bảo anh cho đến bây giờ vẫn còn là một trạch nam?
 
Dù sao cũng đã viết tiểu thuyết rồi, ít nhiều cũng liên quan đến những bộ phim tình cảm, lúc viết phim tình cảm, hiển nhiên không thể tránh khỏi những cảnh nóng. Anh cần phải nghiên cứu, đàn ông lúc làm những chuyện này, là một trạng thái như thế nào, còn phụ nữ, làm thế nào để phong tình hơn?
 
Có lẽ là lúc đầu xem quá chuyên tâm, đến nỗi đã lâu như vậy bỗng nhiên hồi tưởng lại, những bức ảnh đó như đang hiện lên trước mặt.
 
Anh là kiểu người rất ít khi phụ thuộc vào các cô gái, một đêm này, dùng mấy phương pháp để thay đổi sự chú ý đều không thể tĩnh tâm lại, anh chỉ có thể buông thả một lần, khoảnh khắc phóng thích đó, mồ hôi đầm đìa nước mắt ướt đẫm, trong đầu đầu là khuôn mặt đỏ ửng và cái môi hơi sưng của Tô Mạt.
Cảm giác k1ch thích sắc bén mãnh liệt đó, khiến anh buổi sáng lúc hồi tưởng lại, lần đầu tiên tự kiểm điểm lại bản thân, anh có phải là chờ đợi lâu, kìm nén lâu, cho nên cả người đều có hơi bi3n thái, lại xem một cô gái vừa mới thành niên là đối tượng hoang tưởng.
 
Tâm tư rối rắm, anh rất ... ... 
 
Sau khi tắm bằng nước mát, phát hiện đã sắp 11 giờ rồi.
 
Vốn muốn gọi thức ăn ngoài, ai ngờ lại bị video của đám bạn ác ý khiến cho suýt chút nữa thì nôn ra hết cơm tối.
 
Video đó, đến từ một tin tức xã hội hôm nay của đài An Tây, nơi chụp là một quán ăn ở An Thành được dân mạng bình luận khá tốt. Thật trùng hợp, quán này nằm trong tiểu khu của họ, vừa khéo là quán mà anh ngày thường rất thích. Trong video, người làm của quán ngồi phía sau nhà bếp trò chuyện, đồng thời, dùng chân dẫm lên thức ăn, một đôi chân to đặt trong nồi, dẫm lên trên rong biển.
 
Điểu bất ngờ là, bên cạnh nồi rong biển, ruồi nhặng đậu đầy trong nồi thịt viên, một nồi khác là cà chua, đều là loại đã bị hư, chuẩn bị mọc mầm xanh ... ...
 
Tình hình vệ sinh như vậy, ngay cả người đưa thức ăn cũng không lọt mắt, nên gọi đến đường dây nóng để tố cáo rồi.
 
Mà Sở Hà, vừa nghĩ đến cà chua xào với trứng gà anh ăn thường ngày, món xào đều dùng rong biển và cà chua làm nguyên liệu chính để nấu, cả người đều không thể thoải mái, bắt đầu cảm thấy khó chịu, anh hoàn toàn xóa bỏ ý định gọi thức ăn từ bên ngoài, xuống dưới lầu mua thức ăn, quyết định dùng thực phẩm tươi sạch để tẩy ruột cho mình.
 

Mua thức ăn xong, trên đường quay về, lúc nhìn điện thoại, phát hiện đã hơn 11 giờ.
 
Nếu như buổi sáng Tô Mạt đến lớp phụ đạo, lúc này có thể nghe điện thoại. Anh nghĩ như vậy liền gọi điện.
 
Hai người nói mấy câu trong điện thoại, Tô Mạt bèn cất bước đi về phía quảng trường ven hồ nằm trong tiểu khu. Vừa đi vừa vô thức ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm giác, mặt trời dường như mọc từ phía Tây rồi?
 
Trong điện thoại, Sở Hà nói nếu đã làm ca tối, vậy thì về nhà cùng nhau ăn, anh đã mua thức ăn ở trong siêu thị của tiểu khu, dự định vào bếp nấu ăn.
 
Thầy Sở nấu ăn?
 
Suy nghĩ trong đầu một lúc, Tô Mạt phát hiện phòng bếp ở nhà vốn dùng để trang trí, chỉ có Sở Khê ở trong đó cắt trái cây và một lần cô nấu mì ăn liền ... ...
Sở Hà là quí công tử, cô luôn cho rằng, anh không biết nấu ăn.
 
Giống như, cô đã quá trông mặt đặt tên
 
Anh là một người con trai, viết văn cũng có thể viết hay như vậy, nấu ăn sao có thể làm khó được anh?
 
Thì ra anh giỏi giang như vậy. 


 
------Ngoài lề------
 
Vì dây cáp điện ở tòa nhà thị chính gần tiểu khu bốc cháy, trong nhà mất điện mất nước gần hai ngày, a Cẩm sống ở tầng 26, ngày đầu tiên sau khi ra khỏi nhà không thể quay về, lang thang ở bên ngoài một ngày, ngày thứ hai thật không dễ dàng mới lên được lầu, lại vì những chương truyện cũ mà bị biên kịch tìm đến, cho nên cản trở đến việc đánh chữ.
 
Tình hình này, a Cẩm đã thông báo ở trong nhóm và trang bình luận, sau đó còn gửi thông báo, nhưng mà vẫn cảm thấy rất có lỗi, cảm giác trì hoãn cập nhật trong lòng có hơi hổ thẹn, quì trên quả sầu riêng xin lỗi mọi người.
 
Ôm mọi người, ngày mai để thầy Sở làm cơm cho mọi người ăn
 
Nhưng mà, mọi người cảm thấy thầy ấy có biết nấu ăn không? (cười lén)