Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 59: Lấy một địch bảy



Lão già kia được hắc y nhân mang ra ngoài, sắc mặt so với lúc trước cũng dễ nhìn hơn.

“Các ngươi muốn bắt ta là vì những nữ tử mất tích này sao?” Hắn mở miệng, thanh âm không mấy to.

“Phải.” Mộ Dung Ưng đáp rất đơn giản.

“Vậy các ngươi có thể đi được rồi, từ nay về sau sẽ không có ngườimất tích, cho dù có mất tích cũng không liên quan gì đến Vô Ưu Đườngchúng ta.” Lão già nhìn hắn nói.

“Ngươi có ý gì?” Mộ Dung Ưng quan sát hắn, chẳng lẽ sau này hắn không cần hút máu để luyện công sao?

“Nghe không hiểu sao? Ta lấy thân phận là môn chủ Vô Ưu Đường ra thề, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có nữ tử bởi vì Vô Ưu Đường chúng taluyện công mà mất tích.” Mặc dù lão già không chỉ tay thề nguyền, nhưnglời nói của hắn rất nghiêm túc, làm cho người ta không thể không tin.

Nhưng trong lòng Mạn Tâm vẫn còn nghi hoặc, dù sao lời thề cũng chưađủ. Nếu muốn lật lọng cũng không phải không có khả năng, cứ nghĩ vềnhững nữ tử chưa già đã yếu này, thật sự thấy không thể buông tha chohắn.

“Ngươi tưởng nói như vậy là được sao? Chúng ta dựa vào cái gì để tinngươi?” Dương Tử Vân thẳng thắn hỏi ra mối nghi hoặc trong lòng.

“Tất cả mọi người trong Vô Ưu Đường đều ở đây, chẳng lẽ ta nói dốitrước mặt thuộc hạ sao? Ngươi cũng nên biết, Vô Ưu Đường ta, nói được là làm được.” Sắc mặt lão già có chút phẫn nộ khi có người hoài nghi lờihắn nói.

Ánh mắt của Mộ Dung Ưng thâm trầm một chút, lúc này mới mở miệng nói: “Cho dù ngươi đã nói thật, nhưng ta vẫn phải dẫn ngươi đi, bởi vì ngươi nhất định phải cho người nhà của những nữ hài này một công đạo.”

“Thật nực cười, ngươi tưởng các ngươi có thể dẫn ta đi sao?” Lão già thật sự phẫn nộ rồi.

“Thiếu chủ của ngươi ở trong tay chúng ta, ngươi nói chúng ta có thểhay không?” Nhìn thấy lão già hắn thân thể yếu ớt bệnh tật, Dương Tử Vân chẳng hề đem hắn để vào mắt chút nào.

“Đám hậu bối thật cuồng vọng. Đừng tưởng rằng các ngươi có Thiên SátThất Ưng là có thể bắt được ta, ta vốn không muốn động thủ, các ngươilại hết lần này đến lần khác bức bách, vậy thì cũng đừng trách ta.” Lãogià nói xong, đột nhiên bay lên trời, nhằm vào hướng nam nhân mang mặtnạ, muốn cứu lấy hắn.

Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân rút kiếm ngăn cản, nhưng thân thủ củahắn cực nhanh lại nhạy bén, một tay chưởng vào mu bàn tay của họ, bảokiếm đã tuột khỏi tay.

Họ ngay ngẩn cả người, trên đời này còn có võ công cao như vậy, lạicó thể chỉ một chiêu đã đánh rơi bảo kiếm trong tay của họ, võ công kiacủa hắn thâm sâu khó lường đến mức nào.

Thiên Sát Thất Ưng cùng nhau vây đánh lão già, lại phát hiện mình căn bản đều không động được đến góc áo của hắn.

Mạn Tâm không quan tâm đến việc thắng thua của họ, đi tới trước mặtcủa nam nhân mang mặt nạ, giọng điệu mang theo quan tâm hỏi: “Ngươi saorồi?”

Sự quan tâm của nàng làm hắn sửng sốt một chút, nhưng không cảm kích, hừ một tiếng: “Không chết được.”

“Xì.” Mạn Tâm lại nở nụ cười, vẻ mặt này của hắn thật sự giống hệtVân, làm lòng nàng tràn ngập ấm áp, khiến nàng làm ra động tác ngoài ýmuốn, dùng ống tay áo lau đi vết máu ở khóe miệng giúp hắn.

Nhưng nàng không biết, Mộ Dung Ưng đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm nàng, nữ nhân này, đang làm gì thế?

Thế nhưng hắn lại lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi muốn làm gì?”

“Ta…” Mạn Tâm vừa định nói ta chỉ là quan tâm ngươi, liền nhìn thấyánh mắt của hắn, thấy phía sau mình có gì không đúng. Xoay người ra sauthì lập tức thấy lão già lấy một địch bảy, hình như vừa rồi hắn mới sođấu nội lực.

‘Ầm’ Lão già cùng Thất Ưng đồng thời lui về phía sau một bước.

“Nội lực thật mạnh.” Dương Tử Vân lộ ra vẻ lo lắng, xem ra hôm nay không thể đánh mà lui rồi.

Sắc mặt của Mộ Dung Ưng cũng trầm xuống, võ công của mỗi người ThấtƯng rất cao, mạnh mẽ, chẳng phân được cao thấp. Nhưng hắn lại có thểngang hàng với bảy người, võ công hắn đúng là thâm sâu khó lường, khôngthể tưởng tượng nổi.

Mạn Tâm đã có chút nghi hoặc, theo lý mà nói thì lão già đánh thắng,nhưng tại sao ánh mắt của hắn có gì đó không bình thường? Mới vừa quayđầu lại, còn chưa hiểu sao lại vậy, thì một lưỡi dao liền đặt ngay cổnàng…