Vương Quốc Màu Xám

Chương 153



DeYun

Hôm sau, Tần Thái mở cuộc họp tại văn phòng của nhóm Thanh Hạt Tử. Có lẽ việc truy sát Tiên Tri của Trật Tự vẫn còn, nên gần đây bọn họ không dám có hành động gì. Nhân Gian coi như an ổn hơn, tuy bản lĩnh của mấy người này so với Tuyến trưởng Thông Dương Tử kém hơn rất nhiều, nhưng không phải là quá vô dụng.

Lần này mở họp lời ít ý nhiều, yêu cầu công trạng mỗi tổ phải dao động quanh 5000, tránh gây xung đột với Trật Tự. Về sau thời gian đi làm đổi thành ban ngày, bởi vì cô đã chỉ cho họ các phương pháp hành nghề khó nhận ra, làm lén vào buổi tối ngược lại dễ bị chú ý.

Các Tuyến trưởng các gần đây tương đối an nhàn, ngoài việc hằng ngày ra ngoài, đúng giờ lại đến trung tâm tham gia buổi huấn luyện.

Cuộc họp gần xong, bỗng nhiên có người đi vào. Tần Thái hơi giật mình, là Bạch Cập. Hắn ngồi xuống sô pha, không hề có ý tránh đi. Vòng quan hệ của Thanh Hạt Tử tuy hẹp nhưng vẫn biết hắn là ai, cả chức vị cụ thể.

Tần Thái đuổi bọn họ ra ngoài, Bạch Cập châm điếu thuốc, cô thức thời đi đến bên cạnh: "Phán quan đến đây có việc gì sao?"

Cô thành thực hỏi vì công việc.

Bạch Cập đáng giá cô từ trên xuống dưới, bỗng nhiên hỏi: "Mục đích tiếp cận ta là gì?"

Tần Thái rất dứt khoát: "Muốn sư thúc giúp tôi đối phó Lữ Liệt Thạch, khiến ông ta bị trọng thương chắc được chứ."

Thấy cô như vậy lại ngoài dự kiến của Bạch Cập, thở ra một hơi khói thuốc, Tần Thái nhanh tay cầm gạt tàn dâng đến. Hồi lâu hắn mới hỏi: "Ngươi có thù oán gì với Lữ Liệt Thạch?"

Tần Thái đáp không cần nghĩ: "Đương nhiên có. Chỉ là tôi nghĩ sư thúc không quan tâm đến chuyện vặt vãnh này."

Bạch Cập suy nghĩ, lại hỏi: "Ngươi cảm thấy ta sẽ giúp ngươi sao?"

"Đương nhiên là không" Tần Thái cười, gương mặt dịu dàng: "Tôi chỉ biết sư thúc thương yêu Nguyệt Hiện, nhưng không thể muốn làm gì cũng được. Còn tôi, lại không phải đồ chỉ được dùng một lần."

Bạch Cập không nói lời nào, Tần Thái quỳ trước mặt hắn, duỗi tay ôm lấy eo, dùng miệng gỡ nút áo sơ mi cho hắn. Rèn sắt khi còn nóng: "Tối với sư thúc chắc chắn không có tình cũ, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng hầu hạ, có một chút kinh nghiệm, đúng không?"

Vừa nói xong, Bạch Cập liền cười, cô nghiêm mặt: "Hơn nữa tôi còn là cấp dưới của sư thúc, cho dù sư thúc có xấu xa đến mức khiến tôi ghét, nhưng cũng chỉ là bất mãn mà thôi, sẽ không dám phản kháng. Với sư thúc là một người đàn ông như vậy, phụ nữ bên ngoài rất khó kháng cự mị lực này, chắc chắn sẽ yêu sư thúc, hoặc là mang thai. Sư thúc không muốn vướng vào mấy chuyện rắc rối này, đúng không?"

Cô đã mở nút thắt cho hắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng di chuyển lên phần ngực rắn chắc. Bạch Cập đáp: "Phân tích không tệ."

"Còn nữa, có tôi bên cạnh, nửa đêm tịch mịch cần giải khuây thì chỉ cần gọi điện là tôi đến được rồi." Cô nhẹ hôn lên yết hầu, tay Bạch Cập vốn đặt trên vai cô dần dần trượt xuống eo: "Ngươi muốn gì?"

Tần Thái vẫn không che giấu điều gì: "Trước mắt chỉ có việc của Lữ Liệt Thạch, còn chuyện khác, lâu lâu nhờ sư thúc ra mặt một chút là được."

Cô dựa hẳn người vào ngực hắn, áo sơ mi cô mặc có cổ chữ V dáng công sở, chỉ cần Bạch Cập rũ mắt nhìn xuống la có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh diễm tình. Hắn nuốt nước bọt, đột nhiên hỏi: "Ngươi học ở đâu ra?'

Hắn nhớ rõ trước kia cô không như thế.

Tần Thái nheo nheo mắt như mèo: "Sa Ưng đó."

Bạch Cập bật cười lần hai: "Ngươi rất thật thà."

Tần Thái thật sự thành thật: "Không dám giấu giếm sư thúc."

Bạch Cập nhấc cô lên đặt trên đùi, ánh mắt trở nên nghiêm khắc: "Chuyện của ta và ngươi, chỉ là giao dịch nhỏ. Nhưng không được hé răng một lời, nếu không, ngươi tự biết hậu quả."

Tần Thái chỉ nhẹ nhàng liếm liếm môi coi như đáp lại, đôi môi đỏ tươi như cánh hồng, khiến Bạch Cập nổi lửa trong người.

Giao dịch bao nuôi thành công, Bạch Cập yêu cầu cô phải gọi là đến. Tần Thái bắt đầu chuẩn bị đối phó với Lữ Liệt Thạch. Bây giờ thời gian ông ta về nhà không nhiều lắm, nhưng dù sao Hà Ảnh Thu cũng là vợ, cũng biết lịch trình làm việc nghỉ ngơi của chồng mình.

Tần Thái bám vào Hà Ảnh Thu, ban đầu chỉ đứng ngoài xem, nay ngày càng lớn gan hơn. Cô thường xuyên xúi giục Hà Ảnh Thu đến văn phòng thăm chồng. Tuy rằng ông ta không kiên nhẫn nhưng Hà Ảnh Thu không làm gì quá đáng, dần dần cứ mặc kệ.

Thường xuyên ngồi chơi trong văn phòng Lữ Liệt Thạch, đương nhiên sẽ gặp Bạch Hà, Yến Trọng Hoan và Yến Tiểu Phi. Tần Thái chỉ quan tâm đến Bạch Hà, vô tình khiến Hà Ảnh Thu có cảm tình tốt với Bạch Hà.

Mỗi lần Bạch Hà đến đều rót cà phê hay dùng loại trà quý giá nhất của Lữ Liệt Thạch. Còn nhóm Yến Trọng Hoan đến thì cô tặc lưỡi mặc kệ.

Bạch Hà phát hiện thái độ gần đây của Hà Ảnh Thu không giống trước, không phải khách khí bình thường nữa mà giống như là...thân thiết. Cho nên, Bạch Hà không dám đến trực tiếp văn phòng của Lữ Liệt Thạch nữa.



Tần Thái thất vọng, chẳng phải mấy ngày trước rất thường xuyên tới hay sao, mấy nay lại chẳng thấy bóng dáng đâu?

Bên kia, Nguyệt Hiện hay rủ Tần Thái ra ngoài chơi, cô có thể tránh Bạch Cập để đi cùng. Tỉ lệ người qua đường quay đầu nhìn Nguyệt Hiện quá cao, khiến Tần Thái cảm thấy thật tự ti. Lúc hai người chọn quần áo, cô ấy chọn bộ nào là mua bộ đó, không thì sẽ bị người khác xem thường.

Đến cả giám đốc cửa hàng cũng tự mình đến giới thiệu sản phẩm, kiểu chăm sóc này Tần Thái chưa từng trải qua.

Đỉnh điểm hơn, có một tên ăn trộm tiệm vàng đang chạy thục mạng về phía hai người, bỗng nhiên hắn đụng phải Nguyệt Hiện, sau đó hắn ngơ ngác đứng nhìn chằm chằm, đến nỗi bảo vệ đuổi kịp đè hắn xuống đất vẫn còn nhìn. Đội bảo vệ đánh túi bụi khiến Tần Thái không nỡ đứng xem.

Người đẹp, dựa vào năm phần dung mạo năm phần khí chất. Mà Nguyệt Hiện lại có đủ đầy cả hai, xinh đẹp mà không lạnh lùng, tao nhã lại không mị hoặc. Giơ tay nhấc chân, giọng nói nụ cười, đều đẹp đến không nói nên lời. Tần Thái nắm tay cô, vẫn không quên mục đích: "Đúng rồi, có rảnh thì cô đến gặp sư phụ tôi đi. Chắc chắn sẽ rất vui, ý tôi là sư phụ."

"Được thôi!" Nguyệt Hiện mua hai cái mũ, tự mình đội lên, cái khác đội cho Tần Thái "Tối nay tôi sẽ nói với Bạch Cập, hai người đó chắc đã lâu không gặp nhau rồi."

"...Thôi coi như tôi chưa nói gì đi." Bạch Cập biết mà không băm vằm cô ra mới lạ.

Tối, Tần Thái lần nữa xúi giục Hà Ảnh Thu gọi hỏi Lữ Liệt Thạch về ăn cơm.

Ông ta viện cớ bận, không hiểu sao lại gọi về bảo sẽ có tài xế đến đón, không nói rõ địa điểm. Lập tức Tần Thái gọi cho Bạch Cập. Hắn cảm thấy kì lạ: "Sao cô lại biết hành tung của hắn?"

Cô chỉ cười ha ha, không dám nói nhiều.

8 giờ tối, Hà Ảnh Thu sửa soạn xong xuôi lên xe tài xế đón. Bạch Cập lái xe, Tần Thái trở về cơ thể đang ngồi ghế phụ lái. Cô liên tục báo hướng đi, thật sự bám đuôi rất chuyên nghiệp.

Bạch Cập không hỏi nhiều, chỉ nhắc nhở: "Làm nhanh chóng, Tiểu Nguyệt đang chờ."

Tần Thái ừ một tiếng, lại bỏ qua một bên. Tầm mười mấy phút sau, Bạch Cập thấy chiếc xe phía trước đang chở Lữ Liệt Thạch và Hà Ảnh Thu.

Hắn tập trung tinh thần vượt lên trước. Tần Thái không hiểu chuyện gì, phát hiện xe đang chạy vào một con đường nhỏ, mà kì lạ là xe của Lữ Liệt Thạch cũng đang đuổi theo. Tần Thái vừa muốn hỏi, Bạch Cập đã lắc đầu ý bảo cô đừng nói chuyện.

Cô bình tĩnh lại, tập trung tinh thần mới biết xunh quanh đã bày pháp trận tự khi nào. Pháp trận này không sử dụng pháp khí nào, mà dùng thế núi, con đường, cây cối, thậm chí là vết bánh xe đi qua, chính là phù chú của thiên nhiên. Thứ duy nhất Bạch Cập dùng chính là Thi du.

Hắn thật sự giống như một họa sĩ đại tài, chỉ cần tùy tiện phết mực liền ra cảnh đất trời.

Phân tích từng thứ trong pháp trận thì Tần Thái hiểu, kia là mắt trận, này là tụ âm, đó là chỉ lộ. Nhưng để kết hợp chúng lại thì, cô chịu thua.

Đây là đẳng cấp khác biệt giữa đại sư và tay mơ, tay mơ học rất khuôn sáo, tự mình loạn. Mà đại sư sẽ đem thứ mình học được nghiền thành mảnh nhỏ, cao cao tại thượng sáng tạo ra thế giới riêng.

Con đường phía trước ngày càng gập ghềnh, xe Lữ Liệt Thạch phát hiện điều không ổn liền dừng xe. Ban đầu Tần Thái tính dùng Hà Ảnh Thu lén đâm ông ta. Nhưng cô không làm, vì Hà Ảnh Thu rất yêu người này, nếu chuyện thành thì chắc chắn Lữ Liệt Thạch sẽ không bỏ qua, sợ rằng sau đó cuộc đời Hà Ảnh Thu coi như bỏ.

Cô thở dài, Lữ Liệt Thạch đã xuống xe. Chắc chăn ông ta đã phát hiện tình huống ngoài xe, mở cửa xe sau lấy pháp khí. Ánh mắt Hà Ảnh Thu lo lắng: "Liệt Thạch..."

Sắc mặt ông ta nghiêm túc, nói: "Em đi về trước đi."

Hà Ảnh Thu mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, cô kinh hoảng: "Đây là có chuyện gì? Liệt Thạch?"

Lữ Liệt Thạch tức giận gầm lên: "Mau đi đi!"

Hà Ảnh Thu biết lái xe, nhưng cô không chịu đi mà mở cửa ra ngoài. Lữ Liệt Thạch thở dài, thấy người đứng phía trước, Bạch Cập?

Sắc mặt ông ta không hề thay đổi, Tần Thái biết rõ ràng, Lữ Liệt Thạch có dị mắt, dù Bạch Cập có vẽ ra trận pháp điêu luyện sắc sảo cỡ nào thì vẫn không qua được. Ông ta chỉ muốn xem ai dám làm chuyện này mà thôi.

Khi thấy đối thủ trước mặt thì có hơi ngoài ý muốn, Bạch Cập...hắn muốn dị mắt sao?

Ông ta âm thầm hối hận đã quá khinh thường Tần Thái, không nghĩ đến cô sẽ kéo theo người này ra tay.

Sau đó, Tần Thái xuống xe. Cô mặc áo sơ mi rộng bản có sọc, quần jean ôm màu tối. Pháp bảo đang ngoan ngoãn quấn trên cổ tay phải, ánh sáng nhẹ như trăng phát ra. Oan nghiệt trên tay trái dường như cảm giác được cô đang hưng phấn, cũng phát sáng.

Bạch Cập không nói nhiều, chậm rãi đến gần Lữ Liệt Thạch, nhắc Tần Thái: "Đừng để hắn trốn."

Xem ra hắn đã dự liệu trước sẽ đối phó với Lữ Liệt Thạch như thế nào.

Tần Thái chỉ cần bò lên một hòn đá lớn, nhìn xuống trận pháp. Hà Ảnh Thu không biết chuyện gì xảy ra, đi không được ở lại không xong. Cô lùi về trong xe không dám bước ra, sợ làm níu chân Lữ Liệt Thạch.



Một tiếng động lạ rít lên, phía sau Bạch Cập xuất hiện các thanh kim quang, mang theo tia chớp ẩn hiện liên tục. Pháp bảo trên tay Tần Thái rục rịch không yên, bên kia Lữ Liệt Thạch nâng tay phải, vầng sáng xanh dương bao quanh thanh bảo kiếm.

Hai người như hai luồng ánh sáng phóng về phía trước, va chạm khiến đất dưới chân rung động.

Cả hai lùi về, Bạch Cập có chút nghi ngờ với sự tiến bộ không nhỏ của Lữ Liệt Thạch. Còn Lữ Liệt Thạch đang phải chú ý cả Tần Thái. Cô nhiều lần do dự, có thể xúi giục bằng giác hồn Hà Ảnh Thu khiến cô ta động thủ, chắc chắn sẽ thắng.

Nhưng mà, nhìn Hà Ảnh Thu đang khóc nước mắt nước mũi tèm lem, cô thở dài lần hai. Ai bảo thu cô ta mười vạn đồng làm chi.

Cô giơ cao tay phải, thừa dịp hai luồng ánh sáng vành kim và xanh lam đâm vào nhau, cô xuất kích. Kiếm hình rồng của Bạch Cập dường như hưng phấn hẳn lên, lúc chiến đấu nó còn vươn lưỡi kiếm liếm pháp bảo của Tần Thái một cái. (0v0, thật luôn??)

Tần Thái tức giận, mẹ nó, đúng là chủ nào kiếm nấy!!

Bạch Cập nhìn thoáng qua pháp bảo của Tần Thái, hơi ngẩn ra. Thực lực của nha đầu này tinh tiến không ít.

Lữ Liệt Thạch có dị mắt, dựa vào đó mà tu vi tăng mạnh, bây giờ đối phó với Bạch Cập coi như không dễ thua. Nhưng có thêm Tần Thái nhúng tay vào thì không chắc được nữa.

Dị mắt có thể phân biệt mê ảnh, cực kì bất lợi với trận pháp của Bạch Cập. Nhưng Tần Thái không hề hiền, mỗi cú tấn công của cô đều mang sát khí. Lữ Liệt Thạch căn bản không cần dị mắt để đánh với cô, Bạch Cập nhận thấy pháp trận có tác dụng không lớn cũng tăng tốc độ công kích.

Lữ Liệt Thạch bắt đầu kiệt sức, gió núi từ bốn phía nổi lên, thổi bay cả đất cát và sỏi.

Đối phó với Huyền thuật sư như hắn, muốn giết không dễ. Tần Thái thúc giục thêm oan nghiệt bên tay trái, nó cắn kiếm của Lữ Liệt Thạch không nhả, Tần Thái ném lưỡi hái của mình lên quấn lấy kiếm phong. Lữ Liệt Thạch bị chậm một nhịp, Bạch Cập nhân cơ hội đó đâm vào ngực ông ta.

Lữ Liệt Thạch hộc một tiếng, lui lại mấy bước. Vừa đứng vững liền bị pháp bảo của Tần Thái quấn lấy cổ, lòng ông ta kinh hãi niệm pháp chú hộ thể nhưng nó vẫn xuyên qua được. Mũi kiếm Bạch Cập liền chạm ngay giữa trán ông ta.

Lữ Liệt Thạch biết kiếm này xuống tay, một thân tu vi của ông ta sẽ bị phế sạch.

Ông ta nhìn chằm chằm mũi kiếm, lưỡi rồng đang liếm lên mặt, mồ hôi rơi như mưa.

"Tiểu Tần, chú Lữ....chú Lữ đối với con không tệ mà, con không thể giết chú được!!" ông ta biết rõ không thể cầu xin Bạch Cập, nên chuyển hướng sang Tần Thái.

Sắc mặt Tần Thái không thay đổi: "Đúng thế, làm sao tôi có thể giết chú Lữ được?" Cô thu hồi lưỡi hái của mình về, thay kiếm của Bạch Cập bằng mũi dao của mình.

Bạch Cập đi thẳng vào xe, nhanh chóng rời đi. Nhiệm vụ của hắn đã xong, vì sao Tần Thái muốn tìm Lữ Liệt Thạch báo thù, giữa hai người có ẩn khúc gì, hắn thật sự không quan tâm.

Bạch Cập vừa đi, Lữ Liệt Thạch liền nghĩ có cơ hội phản công, tay phải bấm niệm pháp chú thì bỗng nhiên cơn đau khủng khiếp từ hồn phách khiến ông ta kêu lên kinh hãi.

Tần Thái đương nhiên không nói cho ông ta biết, lúc cô xông ra khỏi Trật Tự, ông ta hăng hái đuổi theo thì cô đã cấy một sợi tóc vào hồn phách ông ta. Bây giờ nó cùng lớn lên cùng ba hồn bảy phách, chỉ cần cô muốn, nó sẽ phát huy tác dụng.

Ông ta đang chịu đựng cái đau từ bên trong, bỗng cảm thấy có gì đó đang chạm vào mắt trái. Lại càng khiến ông ta đau tợn. Giong nói Tần Thái cất lên nhẹ nhàng: "Sư thúc lệnh cho tôi lấy dị mắt, đành xin lỗi chú Lữ vậy."

Lữ Liệt Thạch há miệng, không nói nên lời. Rốt cuộc ông ta cũng trải qua thống khổ lúc trước của Bạch Hà. Nỗi đau khi mắt bị lấy sống khỏi cơ thể.

Tần Thái không ngừng tay: "Lúc trước trên cầu lớn thành phố, hai Trật Tự vây công tôi là ông phái đến đúng không? Cả việc truy bắt Tiên Tri? Một bên ông cho tôi chạy, một bên âm thầm giết tôi vì sợ tôi lộ bí mật dị mắt của ông đúng không?"

Lữ Liệt Thạch không nói gì được, cuối cùng Tần Thái móc ra dị mắt tách khỏi hồn phách của ông ta, rồi hung hăng đánh cho hả giận. Toàn thân Lữ Liệt Thạch run rẩy, bên dưới mất khống chế tè ướt đẫm một mảng đất.

Cầm dị mắt trên tay, lòng Tần Thái thật vui, nhưng cũng có nỗi buồn. Cô vỗ nhẹ mặt Lữ Liệt Thạch, nói: "Tôi sẽ dùng cái này đổi thưởng từ sư thúc, cảm ơn nhé chú Lữ."

Bóng đêm miên man, đương nhiên Bạch Cập sẽ không chờ cô. Tần Thái dọc theo đường núi đi xuống, quay đầu lại thì thấy Hà Ảnh Thu đang gian nan đỡ Lữ Liệt Thạch vào xe.

Quả là một đêm mùa hạ mát mẻ, hắn mất đi dị mắt, sau này sẽ thương người phụ nữ bên cạnh hơn.

Tần Thái chậm rãi đi, gió mát mơn trớn lên lan da, không biết vì sao cô lại thất thần.

Bỗng có một ô tô phanh gấp, tên lái xe ló đầu ra mắng chửi: "Đ* mẹ khuya khoắt muốn chết à!"

Mắng xong, hắn đạp chân ga phóng đi. Tầm mười phút sau, hắn quay đầu thì thấy người phụ nữ vừa rồi bị đâm đang ghé vào cửa bên, dựng ngón giữa rồi trừng mắt mắng: "Mẹ nó, bà đây muốn chết đó, mày có gan đâm không!!"

Trong xe dâng lên mùi ngai ngái của amoniac.