Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 1710





Chương 1710

Binh lính nghe nói vậy lập tức vào tìm một đại phu đến.

Đại phu được tìm tới họ Lưu, tên là Lưu Chương.

Lưu Chương rửa tay xong đi về phía trước: “Nghe nói nhà phu nhân có nhiều người bị bệnh, xin chớ sốt ruột, bây giờ ta đi theo ngươi xem một chút.”

Khi đến nơi, Lưu đại phu vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng ho khan không dứt.

Ông chỉ vào gian phòng có phần ngột ngạt: “Phu nhân, thường ngày cửa sổ này nên mở ra để thông gió hơn, nếu không bệnh khí không dễ tản ra, không có lợi cho sự hồi phục của bọn họ.”

Đối phương vội vàng đồng ý.

Lưu Chương bắt mạch cho ông chủ hàng thịt trước, sau một lúc lâu ông cau mày suy tư.

“Kỳ lạ, mạch này vừa giống lại vừa không giống cảm lạnh. Người bệnh này mạch ở cổ tay đập mạnh, căng như dây… ngươi lè lưỡi ra ta xem một chút.”

Ông ta a một tiếng lè lưỡi, Lưu Chương xem kĩ càng: “Tưa lưỡi tái nhợt, hai bên ửng đỏ, bựa dày. Ngoài lên cơn sốt ra, ngươi còn có chỗ nào khác khó chịu không?”

Người này suy nghĩ một chút: “Còn có cảm giác tức ngực, có lúc nằm lâu thở không ra hơi. Hơn nữa còn thường xuyên ho khan, thậm chí suýt nữa ho ra máu.”

Phu nhân của ông ta vội hỏi: “Đại phu, ngài nói đây không phải là cảm lạnh thì là bệnh gì nhỉ? Ngày nóng này, nếu nói là nhiễm lạnh cũng không đúng.”

“Nếu một nhà già trẻ của ngươi đều như vậy, có lẽ là ăn thức ăn có vấn đề.”

“Chồng ta bị bệnh trước, hai ngày sau trẻ con và cụ bà mới không thoải mái.”

Lưu Chương chân mày càng nhăn hơn: “Chẳng lẽ là lây từ ông ta, bệnh này nếu lây thì sẽ rất phiền phức. Thế này đi, ta lại đem triệu chứng của bọn họ ra bàn bạc với đại phu khác một phen, chờ có kết luận sẽ trả lời lại các ngươi.”

Sau khi Lưu Chương ra khỏi nhà này, mang theo nghi ngờ suốt dọc đường về doanh trại.

Vừa ngồi vào cạnh cửa, ông lại nghe thấy có người ở bên ngoài doanh trại nhờ giúp đỡ.

“Quân gia, mấy người nhà chúng ta cũng bệnh không xuống được giường, có thể để đại phu rỗi rãi đến nhà ta xem một chút hay không?”

Trong lòng binh lính cảm thấy kỳ lạ, hôm nay làm sao vậy, thật nhiều người đều là cả nhà dắt díu nhau bị bệnh cùng một lúc.

Hắn vốn định vào tìm người, nhanh mắt thấy Lưu Chương mới vừa xuống xe ngựa, lập tức cất giọng hô lên.

“Lưu đại phu, ở đây lại có người nói mấy người trong nhà cùng lúc bị bệnh.”

Lưu Chương sắc mặt tái đi: “Ngươi nói lại chút, người nhà ngươi có phải lên cơn sốt không giảm, ho khan nôn mửa, có lúc còn tức ngực hay không?”

Đối phương vừa nghe, lập tức vỗ đùi: “Ngài thật đúng là bậc tiên tri nha, ta chưa nói gì cả nhưng tình trạng lại được ngài nói ra hết rồi!”

“Không đúng, tại sao cũng xuất hiện triệu chứng tương tự. Chẳng lẽ nhà các ngươi với một nhà vừa rồi kia là cùng một loại bệnh, nói như vậy đây có phải một trường hợp đặc thù hay không?”

Lưu Chương càng cảm thấy không ổn, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Ngươi đi về trước đi, tình huống mà ngươi nói ta tạm thời không đủ sức, cần bàn bạc với đại phu tinh thông y thuật hơn.”

Tiễn người nọ đi, lòng ông nặng nề đi vào trại lính.

Đại phu khác vừa thấy ông đã kêu lên: “Lão Lưu, cả buổi chiều ông đi đâu vậy, mau tới giúp ta viết đơn thuốc.”

Lưu Chương không yên lòng nói: “Bây giờ ta không rảnh. Đúng rồi, các ngươi thấy Triệu Minh Triệu đại phu không?”

Trong phòng thuốc, Triệu Khương Lan đang hướng dẫn y nữ chế thuốc.

Lưu Chương bước nhanh vào, vừa thấy nàng đã vội vàng nói: “Triệu đại phu, ta có chuyện này luôn cảm thấy bất an trong lòng.

Trong thành này, hình như có không ít người bị bệnh giống nhau.”

Động tác của Triệu Khương Lan dừng lại: “Ông nói rõ ràng chút.”

Lưu Chương bèn nói cho Triệu Khương Lan biết chuyện kết quả chẩn đoán hôm nay ở gia đình kia và cả chuyện vừa gặp ở bên ngoài doanh trại.

Triệu Khương Lan giật thót trong lòng: “Ông nói lại mạch tượng lần nữa cho ta nghe xem sao!”