Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 115: Tiểu mao cầu đáng thương



Một câu không thích của nàng, khiến cho toàn bộ người ở đây nghe mà rớt cằm, lại khiến cho Dạ Khuynh Thành thật cao hứng, hắn còn đang muốn mang Tuyết Đại rời khỏi đây, không muốn bị vây ở chỗ này, hoàn hảo Đại Nhi cũng không muốn làm hoàng hậu, nếu không thì thật khó xử cho hắn rồi.

"Ừ, vậy chúng ta đi thôi."

Mãi cho đến khi bóng lưng của hai người biến mất trong tầm mắt, những người khác vẫn còn ngây ngốc quỳ ở nơi đó, bọn hắn vừa thấy cái gì vậy? Vậy mà có nữ nhân không thích làm hoàng hậu? Càng khiến cho bọn họ kinh ngạc hơn là, lại có người vì nữ nhân của mình không thích làm hoàng hậu, hắn liền không thèm ngôi vị hoàng đế, này, không khỏi có chút quái dị?

"Đi, đi, chúng ta trở về phủ thôi."

Hôm nay náo loạn như vậy cũng khiến bọn hắn bị dọa một phen rồi, sớm trở về nghỉ ngơi thôi, điều dưỡng lại tâm tình một chút, về sau không thể lại hành sự lỗ mãng như vậy, có thể nói hôm nay bọn hắn đã được đi một vòng từ diêm la điện về, cuối cùng may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết.

"Ôn tướng quân này, ông vẫn là nên đi khuyên nhủ tam nữ nhi nhà ông đi, nếu như vương gia lên ngôi, như thế Ôn phủ các ngươi chính là hoàng thân quốc thích rồi, không biết sẽ khiến bao nhiêu người ghen tụ đỏ mắt đấy."

Tuy ông ta đã ở trước mặt mọi người tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Tuyết Đại, nhưng cha con vẫn là cha con, dù có đoạn tuyệt quan hệ nhưng không thể vứt bỏ máu mủ.

Ôn Hải Thiên không hé răng, vẫn đứng im không nhúc nhích, biểu tình trên mặt vẫn chưa từng biến hóa, khiến người ta không nhận ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

Sau khi thấy mọi người đã tản đi hết, Ôn Hải Thiên mới xoay người đi về Ôn phủ.

Cô gái kia thật sự là tiểu nữ nhi mà ông ta vẫn luôn không để ý đến hay sao? Nhưng sao ông ta lại luôn cảm giác được sự xa lạ từ trên người nàng, giống như họ không hề có quan hệ huyết thống?

Tuy dung mạo của nàng ngày càng đẹp nhưng vẫn còn phảng phất đường nét của Mạt Nhi, chỉ là tính cách này...

Lắc lắc đầu, tăng nhanh cước bộ rời đi.

Trong vương phủ, Tuyết Đại và Dạ Khuynh Thành đang cùng dùng cơm, bộ dáng Dạ Khuynh Thành muốn nói lại thôi khiến cho Tuyết Đại rất khó chịu.

"Có cái gì chàng cứ nói đi."

Nhìn bộ dáng tâm sự nặng nề của hắn, nàng ngay cả tâm tình muốn ăn cơm đều không có.

"Đại Nhi, chúng ta hãy rời khỏi nơi này có được không?"

Người nọ quá cường đại, bọn họ căn bản không phải là đối thủ của hắn, biện pháp duy nhất bây giờ là nên tránh đi.

"Tại sao?"

Vẻ mặt Tuyết Đại khó hiểu, rõ ràng là mấy tên tôm tép nhãi nhép đều đã giải quyết xong, vì sao hắn lại còn muốn rời khỏi nơi này? Sau đó nàng lại nghĩ tới chuyện gì đó.

"Chàng muốn trở về Long tộc sao?"

Nơi này vốn không phải là nhà của hắn, Long tộc mới là nhà của hắn, nếu như hắn thật sự muốn rời đi thì nàng cũng sẽ không ngại đi theo hắn.

"Không phải, tạm thời ta chưa nghĩ trở về, chúng ta sẽ đi những nơi khác, ta muốn đưa nàng đi ngao du, tùy theo ý của nàng muốn đi đâu cũng được."

Tạm thời chưa thể trở về Long tộc được, nếu hắn thật sự trở về Long tộc, nói không chừng sẽ mang đến kiếp nạn cho Long tộc, kiếp nạn thậm chí còn đáng sợ hơn bị đóng băng một nghìn năm.

Mà hắn cũng không thể để Tuyết Đại biết tình cảnh hiện tại, nếu không khẳng định với tính tình của nàng sẽ không thỏa hiệp, nhưng mà không thỏa hiệp không được, bọn họ thật sự không phải là đối thủ của người nọ, hắn thì không sao, chỉ là hắn không muốn Tuyết Đại bị thương.

"Thật sự chỉ là như vậy? Chàng xác định chàng không có gì giấu ta sao?"

Thần sắc hắn hôm nay rất không bình thường, lấy hiểu biết của nàng đối với hắn, nhất định là có chuyện gì đó không muốn cho nàng biết.

Dạ Khuynh Thành sửng sốt, không nghĩ tới mình đã cố gắng che dấu nhưng vẫn bị nàng phát hiện, khiến hắn nửa lo nửa vui.

Vui là vì Đại Nhi của hắn lại hiểu hắn hơn so với hắn nghĩ, lo là Đại Nhi thông minh như vậy, hắn phải làm thế nào để giấu nàng đây?

"Không có, Đại Nhi nàng đừng nghĩ lung tung, ta làm sao lại có việc gạt nàng?"

Hắn cười cười, cố gắng điều chỉnh lại sắc mặt, tận lực để bản thân tự nhiên một chút, không để lộ sơ hở.

Hành động của hắn đều bị Tuyết Đại thu hết vào đáy mắt, chỉ là nàng không muốn vạch trần hắn, tuy nàng cực kỳ muốn biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại khẩn trương như vậy, nhưng nếu hắn đã không muốn nói, vậy thì nàng cũng không muốn bức bách hắn.

"Ừ, chúng ta sẽ cùng đi ngao du, khi nào thì xuất phát?"

Hiện tại nàng là vợ của hắn, hắn đi đâu đương nhiên nàng muốn theo hắn, hắn không muốn nói ra thì nàng cũng không cần hỏi, cứ đi theo hắn là được rồi.

"Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, nhanh ăn cơm đi."

Đại Nhi của hắn quả nhiên đã trưởng thành, có thể hiểu hắn, điều này khiến hắn cực kì vui mừng.

Ngày hôm sau, bọn họ thu thập xong hành lí, xe ngựa cũng được chuẩn bị tốt, liền chuẩn bị rời đi.

"Vương gia, khi nào thì người trở về?"

Vô Tình có chút lo lắng hỏi. Sắc mặt hắn rất không tốt, giống như tối qua không được ngủ ngon.

"Tạm thời còn chưa có quyết định, có lẽ sẽ trở lại, có lẽ...."

Sẽ không bao giờ trở lại nữa.

"Vô Tình sẽ thay vương gia bảo vệ nơi này, chờ vương gia sớm ngày trở về."

Đêm qua, vương gia nói với hắn hôm nay sẽ rời đi, đến nguyên nhân cũng không nói, nhưng Vô Tình lại cảm giác được chuyện rất nghiêm trọng, cho nên mới cả đêm không ngủ được, trợn mắt đến khi mặt trời mọc.

"Ừ, vương phủ ngươi có thể kêu bọn Thu Tâm lo, chuyện Vô Thương Cung liền toàn bộ dựa vào ngươi, bổn vương tin tưởng ngươi có thể làm tốt."

Thực lực của Vô Tình cũng rất mạnh, tuy không đánh lại hắn nhưng ở Nhân giới này mà nói, hắn vẫn có thể coi là số một số hai, người có thể là đối thủ của hắn không nhiều.

"Vâng, Vô Tình nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của vương gia, sẽ đưa Vô Thương Cung một ngày càng lớn mạnh, chờ vương gia cùng vương phi quay về."

Vô Tình quỳ một gối xuống đất, cực kỳ cung kính làm tốt lễ phép chủ tớ, đây là điều trước đây chưa từng có.

Ngày xưa, khi hắn muốn hướng Vương gia hành lễ, đều bị vương gia ngăn lại, dặn dò hắn không cần hành lễ, từ đó về sau hắn cũng không có hành lễ trước mặt vương gia nữa.

"Tốt, vậy bổn vương yên tâm, mau vào đi, chúng ta phải rời khỏi rồi."

Nói xong liền muốn quay sang đỡ Tuyết Đại lên xe ngựa, kết quả lại bị Tuyết Đại ngăn lại.

Nàng quay sang Vô Tình, lấy ra một phong thư từ trong ống tay áo mà nàng đã chuẩn bị từ tối hôm qua, đưa tới trong tay Vô Tình.

"Đây là thư ta viết cho Mẫu Đơn, phiền ngươi chuyển giùm, nàng hiện ở Lưu Vân Các."

Bởi vì phải đi qua nhanh cho nên chưa kịp nói lời cáo biệt với các nàng, đành phải viết một phong thư, để cho Vô Tình chuyển thay.

"Được, việc vương phi phân phó Vô Tình nhất định sẽ hoàn thành, tối nay ta sẽ đưa thư tới tay Mẫu Đơn cô nương, người cứ yên tâm."

Nghe Vô Tình nói xong, Tuyết Đại gật gật đầu, tiếp theo đã bị Dạ Khuynh Thành kéo lên xe ngựa.

Tạm biệt mọi người trong vương phủ, xe ngựa liền một đường chạy thẳng hướng tây.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, Tuyết đại tựa vào trong lòng Dạ Khuynh Thành, cũng sắp ngủ thiếp đi. Đột nhiên một tiểu mao cầu nhảy ra, vươn người một cái, chuẩn xác chui vào trong lòng Tuyết Đại, khiến cho Tuyết Đại đang thiu thiu đột nhiên cẩ kinh, theo bản năng chế trụ cổ tiểu mao cầu.

"Chủ mẫu, tha mạng a!"

Tiểu mao cầu đáng thương tội nghiệp kêu to, sao mệnh nó lại khổ thế, hai vị chủ tử phải rời đi không mang nó theo thì thôi đi, hiện giờ còn nắm chặt cổ nó, làm nó hít thở không thông.

Tuyết Đại nheo mắt lại, sao lại là tiểu gia hỏa này?

Bốp một tiếng, tiểu mao cầu trong tay Tuyết Đại đã biến mất, Dạ Khuynh Thành hung tợn trừng mắt nhìn tiểu mao cầu đánh thương bị hắn ném ngã chổng vó vào một góc xe ngựa.

Khóe miệng Tuyết Đại giật giật, không đành lòng nhìn tiểu tử bị Dạ Khuynh Thành ném qua một bên kia.

"Chủ tử..."

Hu hu, chủ tử nhà nó thật là độc ác mà, vậy mà lại nhẫn tâm đi ngược đãi sủng vật của mình, mắt nó rất nhanh lấp lánh đầy nước, đáng thương tội nghiệp nhìn Tuyết Đại.

"Ngươi nhanh cút cho ta, không được vào trong xe ngựa, nếu không ta liền lột da hồ ly của ngươi đem làm y phục."

Dạ Khuynh Thành tức giận thở gấp, không nghĩ tới lá gan con hồ ly này ngày càng lớn, động mốt chút liền chui vào lòng Tuyết Đại, không thể nhịn được nữa, không giáo huấn nó một trận ra trò thì làm sao hắn nguôi giận?

Ném nó sang một bên đã là tốt lắm rồi, nếu là kẻ khác dám chiếm tiện nghi của Đại Nhi, chỉ sợ đã sớm chết mấy trăm lần rồi, coi như là nó có công cho Đại Nhi linh châu chữa thương, hắn liền tha cho nó một lần.

"Chủ mẫu.... cứu mạng..."

Nói thật, hình dáng tiểu mao cầu của Ly Nặc thật sự rất đáng yêu, đến người lạnh nhạt như Tuyết Đại cũng không nhịn được sinh lòng thương tiếc với hắn.

"Ngươi còn dám cầu xin, không muốn sống nữa hả? Có tin ta hiện tại liền giết ngươi hay không?"

Thối hồ ly này, không học được bổn sự gì, lại đi học cái kiểu làm nũng trước mặt Đại Nhi.

Tuyết Đại nhẹ nhàng trấn an Dạ Khuynh Thành, để hắn không sinh khí, chính mình lại đến trước mặt tiểu hồ ly, bế thân thể nho nhỏ, lông lá xù xì lên, đặt nó xuống cái đệm bằng da bên cạnh.

Hiện tại Dạ Khuynh Thành đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nàng cũng không dám ôm tiểu hồ ly vào lòng, nếu không hắn lại nổi điên ăn dấm lung tung.

Tiểu hồ ly cảm kích nhìn Tuyết Đại, lập tức ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trên đệm.

Nó cũng muốn biến thành hình người, nhưng tình huống hiện tại không cho phép, hóa thành hình thú chủ tử đã bài xích rồi, huống chi là hình người?

Xe ngựa vững vàng đi trước, vào lúc giữa trưa, bọn họ đã đến một thành trần không lớn nhưng lại rất phồn hoa.

"Đại Nhi, tỉnh tỉnh..."

Dạ Khuynh Thành phân phó phu xe dừng lại, tiếp đó liền nhẹ nhàng đánh thức Tuyết Đại đã ngủ say.

“Làm sao vậy?"

Tuyết Đại mở mắt ra, mơ mơ màng màng hỏi.

“Chúng ta đã đến trong trấn, có muốn xuống ăn chút gì không?"

Dọc đường đi, bọn họ chỉ là ăn một chút lương khổ tự mang theo, rất không dễ dàng mới đi ngang qua nơi này, cũng vừa đúng là thời gian ăn trưa, hắn nghĩ muốn để cho Tuyết Đại xuống ăn vài thứ, hảo hảo bổ sung thể lực.

Tuyết Đại gật đầu, liền theo Dạ Khuynh Thành xuống xe, ba người một hồ ly liền đi về phía tửu lâu, dọc đường đi tuy ngắn nhưng thu hút không ít ánh mắt.

Tuyết Đại cùng Dạ Khuynh Thành không để ý lắm, còn xa phu lại không được tự nhiên, tuy hắn biết những người đó không phải là nhìn mình mà là nhìn vương gia cùng vương phi, nhưng dù vậy hắn vẫn thấy không được tự nhiên, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.

Ngược lại, tiểu hồ ly lại cực kỳ vui vẻ, được nhiều người chăm chú nhìn như vậy, cho hắn cảm nhận mình cực kỳ uy phong. (*khinh bỉ*)