Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 66: Lời nói thật? Nói khi say?



Hai mắt Trác Diệp lấp lánh nhìn đồ vật trong tay Phượng Lâm Sách, nuốt nước bọt, nói ra bốn chữ: “Mỳ mỹ vị tô…”

Thứ mà Phượng Lâm Sách cầm trong tay đúng là mỳ gói “Mỹ vị tô” của hãng Khang Sư Phụ!

Nửa đêm ngày đó, trong ngôi miếu đổ nát, vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trác Diệp, Phượng Lâm Sách nhớ rõ nàng mang theo thứ kì quái rất lớn như cái bao rồi lấy ra một đống đồ đạc đến ăn, hắn thị lực hơn người, nhìn thấy bao nhiêu điểm tâm, chỉ có điều điểm tâm kia được “Bọc giấy” rất đặc biệt, từ lúc hắn sinh ra cho tới bây giờ chưa từng thấy qua…

Lúc ấy nàng ăn, dáng vẻ rất hưởng thụ, nhưng thần sắc ở bên trong lại như mang theo tiếc nuối không nỡ, sau khi ăn xong còn bất đắc dĩ thở dài với những bọc giấy không đó…

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Ca mời Trác Diệp cùng đồng hành, hắn để Lâm Ca cùng nàng đi đầu ra miếu rồi lặng lẽ nhặt cái “Bọc giấy” quái dị lên.

Hắn đã giữ cái này được hơn một tháng đến nay, Phượng Lâm Sách lật qua nghiên cứu vật cổ quái này vô số lần, chỉ thấy hình ảnh sáng rõ, rất thật, không phai màu, chất giấy nhẹ nhuyễn, trơn trượt sáng, không phải giấy cũng không phải bao, hắn không biết nên dùng từ “Bọc giấy” để gọi nó hay không nữa.

Từng văn tự, từng ký hiệu phía trên này, Phượng Lâm Sách cũng đã quen thuộc ghi ở trong lòng rồi. Văn tự hắn đều biết, nhưng mà không hiểu ra, lại không biết rõ hàm nghĩa, nói cách khác: hàm lượng sạch giải thích thế nào? Điện thoại là cái gì? Thiên Tân lại là ở nơi nào? Về phần những…ký hiệu kỳ quái thì hắn xem càng không hiểu nổi… Hơn nữa những chữ cái kia…nét chữ cũng không biết dùng loại bút lông gì viết lên, mấy chữ “Mỹ vị tô Khang Sư Phụ” này rất quái dị, tinh tế lạ thường!

Càng kỳ lạ hơn là trên đó còn viết cách điều chế nữa kìa! Phượng Lâm Sách khó hiểu, không phải đầu bếp đều giấu kín cách điều chế đồ ăn ư? Sao lại có người có thể tùy tiện ghi lại trên bao giấy chứ? Có điểu… Cách điều chế ghi cái gì mà dùng dầu, bột ngọt mì chính… Hắn cũng không hiểu việc bếp núc, hỏi người trong nội cung ngự trù lại cũng không có ai hiểu được! Thật sự là quái dị…

Hắn phái không ít người đi tra xem ở đâu có thể làm ra loại điểm tâm kỳ quái này, nhưng lại không thu hoạch được gì…

“Điểm tâm đó ăn rất ngon sao?” Phượng Lâm sách nhìn bộ dạng thèm thuồng của Trác Diệp, nghi hoặc hỏi.

“Ừ.” Trác Diệp nhìn chằm chằm vào cái gói kia, không ngừng gật đầu, còn kém vẫy đuôi thôi.

“Nàng lấy đâu vậy?” Phượng Lâm Sách tiếp tục hỏi.

“Mua đấy.” Trác Diệp nuốt nuốt nước miếng.

“Mua ở nơi nào?”

“Tại… Siêu, siêu thị.” Trác Diệp nói năng bắt đầu lộn xộn.

“Siêu thị?” Phượng Lâm Sách nhíu mày, chẳng lẽ là cửa hàng bánh ngọt Danh Tự? “Siêu thị là ở nơi nào?”

“Phố, trên đường…”

“Phố nào?”

“A…… Có, rất nhiều phố…” Trác Diệp nói chuyện càng ngày càng hàm hồ, ánh mắt càng ngày càng mông lung mê ly.

Phượng Lâm Sách vội vàng tranh thủ thời gian, cái túi trong tay run rẩy, lại hỏi: “Nàng có biết vật này dùng chất liệu gì làm ra không?”

“Aizz…” Trác Diệp ngáp một cái, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, mơ mơ màng màng tiếp tục nói: “Nhựa plastic…”

Phượng Lâm Sách đau đầu vuốt huyệt Thái Dương, hắn phát hiện mấy vấn đề hắn hỏi đều là hỏi không! Hắn căn bản nghe không hiểu nàng nói mấy thứ gì đó!

Có lẽ… Nàng thật là say nên hồ đồ rồi! Lời say có thể đúng thật sao? Khóe môi Phượng Lâm Sách gợn lên một tia cười khổ.