Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 546: Mắt Ngươi Không Nhìn Thấy



Hàn Phỉ không nhìn thấy, tự nhiên là không biết nụ cười kia, nàng chỉ là có chút không quen với mùi hương quá mức nồng nặc như vậy, nhưng không thể không nói, đối phương lợi dụng điểm này để che giấu mùi hương của mình thật là khá cao minh. Trong lòng Hàn Phỉ vốn có suy đoán cũng chậm rãi bị bỏ đi. Nàng cảm thấy không có khả năng lắm, người kia sẽ không xuất hiện ở đây, nhất là vào thời điểm này.

Hàn Phỉ thầm thở dài một hơi, tại sao nàng lại cho rằng người kia sẽ xuất hiện đây? Tìm tòi nguyên nhân, tựa hồ là không ra thứ gì. Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt, nàng đột nhiên không muốn suy đoán xem người trước mặt này là ai nữa, cũng không muốn biết đối phương có mục đích gì, nếu đối phương không có ý định làm thương tổn nàng, nàng cũng không muốn truy cứu nữa.

Hàn Phỉ xoay người, đưa tay muốn lục lọi cái gì, nhưng hành động này nàng vẫn chưa quen hoàn toàn được, lúc thân thể nghiêng về phía trước liền không chú ý tảng đá dưới chân trơn trượt, bàn chân trực tiếp bị trượt đi, suýt chút nữa lại ngã vào trong nước, lập tức một đôi tay ở bên cạnh đưa ra mạnh mẽ dùng lực, đưa nàng kéo vào một vòng ngực ấm áp. Hàn Phỉ sửng sốt, hai tay chống đỡ trên lồng ngực đối phương, vốn định mở miệng, nhưng dưới khoảng cách gần như vậy, một mùi hoa đậm đặc lại một lần nữa nhào tới trước mặt, Hàn Phỉ không hề phòng bị hít phải một hơi thật sâu, liền nhất thời hắt xì không dừng lại được.

Tựa hồ nhìn thấy Hàn Phỉ nhảy mũi hết sức thống khổ, người kia do dự một chút cuối cùng buông cánh tay đang ôm nàng ra, lùi về sau một bước, nhưng lại sợ Hàn Phỉ một lần nữa đứng không vững, nên vẫn nắm lấy tay nàng. Hàn Phỉ giãy dụa một hồi, không thể tránh thoát khỏi tay hắn, cuối cùng đành từ bỏ, mặc kệ đối phương muốn nắm thì cứ nắm đi, chỉ là bàn tay này có rất nhiều vết chai.

"Ta mang ngươi đi."

Thanh âm người kia ám trầm mang theo vẻ khàn khàn, nhưng cũng không khó nghe. Hàn Phỉ ma xui quỷ khiến bị đối phương dắt đi. Vốn dĩ bởi vì hai mắt bị mù mà Hàn Phỉ có chút sợ hãi, lúc này bị người dắt tay đi về phía trước, hơn nữa quái dị là nàng lại có cảm giác an tâm, rõ ràng nàng không biết người phía trước là người nào, nhưng lại có thể sản sinh cảm giác an tâm.

Đường rừng cũng không hề bằng phẳng, dù cho có người ở mặt trước dắt đi, Hàn Phỉ vẫn phải cẩn thận từng li từng tí một, rõ ràng lúc đi tới cực kỳ dễ dàng cùng vui sướng, thế mà khi mất đi con mắt, ngay cả mỗi một bước đều là vô cùng khó khăn, Hàn Phỉ vừa đi vừa cảm thấy chua xót, loại tư vị đột nhiên không nhìn thấy gì này thật sự là rất khó chịu.

Người cầm tay nàng ngược lại là rất kiên trì, bước chân cũng rất chậm, dường như hắn biết rõ nàng đang hoảng sợ, mỗi một bước đều cẩn thận từng li từng tí, nếu như có hòn đá chắn đường liền nhắc nhở nàng cẩn thận một chút, hoặc gặp đường quá khó đi, liền trực tiếp lôi Hàn Phỉ đi vòng qua.

Lúc đi ngang qua một vũng bùn, người kia dừng lại, Hàn Phỉ xoay sở không kịp trực tiếp đụng vào sau lưng hắn, mũi có chút đau, nàng đưa tay xoa xoa, nói: "Làm sao thế?"

Người kia không nói gì, chỉ trầm mặc cõng Hàn Phỉ lên lưng.

Hàn Phỉ vô thức ôm sát cổ hắn, để tránh cho mình khỏi té xuống, đây là lần đầu tiên nàng bị người cõng như vậy, cảm giác rất mới mẻ độc đáo, nhưng cũng không quen, rất khó chịu, nhiều lần nàng muốn tuột xuống, nhưng bị người kia không nặng không nhẹ bấm một cái vào mông, giống như đang cảnh cáo nàng, làm nàng ngoan ngoãn một chút.

Sắc mặt Hàn Phỉ cũng đỏ lên, ngượng ngùng vô cùng, nhưng rốt cuộc cũng không dám động đậy nữa, nàng liều mạng thôi miên bản thân phải nhanh chóng thích ứng với cảm giác mù lòa này, bằng không nàng nửa bước cũng khó đi.

Hành tẩu một đoạn đường, người kia tựa hồ cảm nhận được thân thể người phía sau cứng ngắc, trầm mặc đón đến, sau khi nhìn con đường phía trước đã tương đối dễ đi, liền thả Hàn Phỉ xuống, nói: "Đi."



Hàn Phỉ thở ra một hơi, cảm giác thân thể mình có chút tê mỏi, nàng phải cử động tay chân một lúc mới thoải mái hơn.

"Ta muốn trở lại nơi đóng quân." Nàng nói.

"Ta mang ngươi trở lại." Hắn đáp.

Hàn Phỉ hé miệng, nói "Ngươi muốn vẫn đi theo ta sao?"

"Ừm."

Hàn Phỉ có chút vò đã mẻ không sợ rơi, nói: "Tùy ngươi."

Sau đó tự mình đi về phía trước, căn bản đã quên mất nàng còn không nhìn thấy.

"Chờ chút!"

Lần ngăn cản này là tương đối trễ, Hàn Phỉ lập tức liền va vào một thân cây phía trước, toàn bộ cái trán cũng phát hồng, nàng che cái trán, ôi một tiếng. Cả khuôn mặt Hàn Phỉ cũng nhăn lại như cái bánh bao, bưng trán nửa ngày không nói lời nào, lúc trong lòng đang buồn bực muốn chết lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ. Hàn Phỉ sững sờ, tiếng cười này, rất quen thuộc. Suy đoán vốn đã bỏ đi lại một lần nữa hiện lên trong đầu.

Người kia tựa hồ ý thức được bản thân không nên cười, ho khan một hồi, hạ giọng nói: "Theo ta."

Lại một lần nữa dắt tay nàng.

"Không nên chạy loạn."



Lần này Hàn Phỉ là cam tâm tình nguyện đi theo, nàng thật sự là không muốn va vào vật gì thêm lần nữa. Hai người cứ như vậy đi về phía trước, ngược lại là có cảm giác ấm áp đến quỷ dị, trong lúc đó người kia còn đưa tay lấy mấy khối bùn trên mặt đất, bôi loạn lên mặt Hàn Phỉ, làm gương mặt đẹp đẽ của nàng lập tức trở nên bẩn thỉu. Hàn Phỉ cũng không có bất kỳ kháng nghị nào, nàng cũng không muốn mặt mình rước lấy thị phi.

Đường về vốn không dài nhưng phải mất thời gian khá lâu mới tới nơi, lâu đến nỗi Mộc Miểu Miểu vốn tuân lệnh nghỉ ngơi cũng không nhịn được mang người ra ngoài tìm kiếm một phen, điều này khiến Tư Đồ Linh ngồi ở một bên rất khó chịu, nói: "Ngươi đi tìm cái gì?"

"Tìm Hàn cô nương."

"Ngươi tìm nàng làm gì?"

"Tiểu Linh, Hàn cô nương đã biến mất rất lâu, ngươi không lo lắng sao?"

Tư Đồ Linh bĩu môi, nói: "Nữ nhân mạnh mẽ như vậy thì có gì phải lo lắng, ngườ phải lo lắng là chúng ta đây này!"

Mộc Miểu Miểu từ bỏ nói chuyện với Tư Đồ Linh, lúc muốn mang người đi tìm đã nhìn thấy hai bóng người từ trong rừng chậm rãi đi ra, chính là Hàn cô nương, người còn lại thì hoàn toàn xa lạ. Mộc Miểu Miểu đi tới, lúc vừa định tới gần, một nam nhân cao lớn đeo mặt nạ cứ như vậy chặn ở trước mặt nàng, ngăn cách nàng và Hàn Phỉ. Mộc Miểu Miểu sững sờ một hồi, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt hoàn toàn không có bất kỳ tình cảm gì, sự băng lãnh nơi đáy mắt trực tiếp làm nàng lạnh cả sống lưng. Mộc Miểu Miểu lập tức ngoan ngoãn đứng yên bất động.

Hàn Phỉ nghe thấy tiếng bước chân, cùng với tiếng hít thở của rất nhiều người, nàng che giấu bất an trong đáy lòng, trấn định nói: "Là Mộc Miểu Miểu sao?"

Dựa theo khoảng cách này, hẳn là đã đến nơi bọn họ đóng quân.

Mộc Miểu Miểu nghe thấy tên mình, vô thức nói: "Đúng, đúng là ta! Hàn cô nương ngài không sao chứ? Đi lâu như vậy cũng không trở về, chúng ta đang muốn đi tìm ngài, người này là ai?"

Hàn Phỉ thở ra một hơi, nói: "Không có chuyện gì, ta đã trở về."

Mộc Miểu Miểu thấy Hàn Phỉ không có ý tứ trả lời người này là ai, cũng rất sáng suốt không truy vấn tiếp, mà chỉ nói: "Hàn cô nương nhanh chóng nghỉ ngơi đi, cả ngày hành tẩu cũng mệt mỏi rồi."

Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, cứ như vậy đặt mông ngồi xuống, tựa hồ không có ý tứ muốn tới gần lửa trại bên kia.