Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 544: Mù



Lúc Đào Bảo biến mất, đã để lại một ít đồ vật cho nàng. Đó là một thanh đại đao, một bộ đao giải phẫu, còn có một đôi mắt có thể nhìn xuyên tường. Cùng với, hổ thẹn.

Đúng vậy, Hàn Phỉ hổ thẹn. Mãi đến tận lúc Đào Bảo biến mất, Hàn Phỉ mới từ từ hiểu được, từ đầu đến cuối, nàng luôn sai. Nàng xem Đào Bảo là trợ thủ của tổng hệ thống, cự tuyệt người đã từng bầu bạn với nàng từ lúc nàng không có gì cả vượt qua mọi khó khăn. Mãi đến tận lúc cuối cùng, Đào Bảo đã dùng cái chết để làm rõ ý chí, cũng làm cho kí chủ của nó giờ khắc này sản sinh hối hận.

Tâm tình của Hàn Phỉ rơi xuống, dù cho lý trí biết rõ, nàng không sai, hiện tại nàng không thể thua, nàng hoài nghi cùng phòng bị đều là vì muốn tránh dẫm lên vết xe đổ của quá khứ, dù nàng có thua, hăng quá hóa dở, thì vẫn tốt hơn so với việc để lịch sử tái diễn một lần nữa. Nhưng mà, mỗi khi trời tối người yên, tựa hồ nỗi ân hận càng trở nên sâu sắc muốn nhấn chìm nàng. Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, đưa tay che mặt, sau khi sâu sắc thở ra mấy ngụm trọc khí mới miễn cưỡng bình phục lại tâm tình, sau đó ánh mắt nàng nhìn thấy ở khoảnh rừng phía xa, tựa hồ có một dòng nước nho nhỏ, dòng nước dưới ánh trăng giống như đang phản chiếu từng tia sáng lóng lánh. Giờ khắc này, cả người Hàn Phỉ buồn bực, nàng muốn đi tắm để rửa trôi mọi buồn bực trong người.

Đánh chủ ý như vậy, Hàn Phỉ lập tức nhảy xuống khỏi cây, động tác nhanh chóng chạy về phía dòng nước kia, dọc theo đường đi nàng thả thần thức thầm quan sát bốn phía rõ ràng một lần, sau khi xác định không có ai liền thả lỏng tâm tình. Lúc Hàn Phỉ đến chỗ dòng nước, không nhịn được lộ ra một vẻ mặt vui cười, dòng suối tương đối nhỏ, lấy tay đụng vào cũng không cảm thấy rét lạnh, vẫn tính là có thể tiếp thu. Hàn Phỉ lưu loát cởi y phục của mình xuống, đặt ở trên một tảng đá lớn, chỉ mặc cái yếm cùng qυầи ɭóŧ cứ như vậy mà lội xuống nước.

Lúc làn nước man mát bao trùm toàn thân, Hàn Phỉ không nhịn được phát sinh một tiếng thở dài thỏa mãn, nàng đưa tay vốc nước rửa mặt, nước mát chạm vào da vốn phải hết sức thoải mái, nhưng Hàn Phỉ lại cảm thấy mắt mình mơ hồ có cảm giác đâm nhói. Một trận bất an mãnh liệt xông tới. Hàn Phỉ đưa tay lau vết nước trên mặt, muốn mở mắt ra, lại phát hiện, trước mặt đen kịt một màu. Đen đến thâm trầm, không có một tia sáng. Trái tim Hàn Phỉ đập mạnh một tiếng, nàng liều mạng làm mình tỉnh táo lại, sau đó ngẩng đầu lên, dựa vào ký ức nhìn mề phía mặt trăng, nhưng, nhìn một lúc lâu mà vẫn không nhìn thấy gì. Trước mắt nàng, đen kịt một màu.

Hàn Phỉ mạnh mẽ cắn môi dưới, nàng đột nhiên đánh mặt nước một hồi, sau đó hít sâu vào một hơi, nhắc nhở bản thân lúc này tuyệt đối không thể kích động, có thể là do giờ khắc này trời quá tối, cho nên mới không nhìn thấy thôi. Nhưng, lí do lừa gạt này quá rách nát. Hàn Phỉ cố gắng bình tĩnh nhiều lần, sắc mặt rốt cục không nhịn được suy sụp, nàng duỗi bàn tay run rẩy, đặt ở trước mắt mình, nhưng không có thứ gì, cái gì cũng không nhìn thấy. Nàng, thật sự không nhìn thấy gì.

Hàn Phỉ ngơ ngác ngâm ở trong nước, bên tai là tiếng nước chảy, mà trước mắt lại là một màu đen hắc ám, lúc tầm mắt bị che mất, thính lựccủa nàng liền tăng cao, nàng thậm chí nghe thấy tiếng giọt nước rơi trên đá. Hàn Phỉ đưa tay che mắt, dùng lực xoa xoa, khí lực rất lớn, xoa đến phát đau, nhưng vẫn không có thay đổi mảy may như cũ. Nàng nhớ lại trong tiềm thức, lúc nàng trơ mắt nhìn Đào Bảo rời đi, khi đó ánh sáng mạnh trực tiếp chiếu lên mắt nàng, đau đớn vô cùng. Tựa hồ, chuyện này có liên quan cùng với việc hiện tại nàng bị mù. Vậy, nước là môi trường trung gian sao?

Nghĩ đến đây, Hàn Phỉ đột nhiên đem lặn vào trong nước, mạnh mẽ nín thở tùy ý để dòng nước giội rửa con mắt, lúc nàng không thể nhịn được nữa mới ngoi lên, nàng thở dốc từng tầng, một lần nữa mở mắt ra, vẫn đen kịt như thế. Đến nước này, Hàn Phỉ rốt cục không thể khắc chế được nữa, mạnh mẽ vuốt nước trên mặt.

"Tại sao lại như vậy! Làm sao lại không nhìn thấy gì nữa! Đáng chết!"

Giờ khắc này, bùn đất trên mặt Hàn Phỉ đã bị rửa trôi, khôi phục dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng giờ phút này trên gương mặt đẹp đẽ không còn vẻ thong dong bình tĩnh như trước, mà tràn ngập bất an cùng kinh hoảng. Một người hoàn toàn người bình thường đột nhiên phải trải nghiệm cảm giác thống khổ khi bị mù, sự sợ hãi như vậy không phải là đơn giản có thể chịu đựng. Nhất là Hàn Phỉ còn không biết tình huống như vậy sẽ duy trì bao lâu!

Hàn Phỉ không nhịn được đưa tay che mặt, làm cho cảm giác chua xót trong mắt qua đi, cố gắng bình tĩnh rất lâu, nàng lộ ra một nụ cười khổ.

"Đào Bảo, đây là ngươi đang trừng phạt ta sao!"



"Trừng phạt ta.. Không tín nhiệm ngươi."

"Đào Bảo.. Thật xin lỗi."

Thanh âm Hàn Phỉ từ từ trầm thấp xuống, tựa hồ mang theo ý vị ngột ngạt.

Đúng lúc này, một tiếng cành cây bị bẻ gãy nhẹ nhàng vang lên, thân kinh Hàn Phỉ đột nhiên căng thẳng, nàng hướng về phía thanh âm nhìn lại, dù cho không nhìn thấy gì.

"Người nào? Là ai ở nơi đó? Đi ra!"

Hàn Phỉ chưa bao giờ khẩn trương như vậy, nàng còn chưa có thời gian làm quen với việc đột nhiên bị mù, vào thời khắc này bất kỳ động tĩnh cùng tiếng vang nào đối với nàng mà nói đều được phóng to vô số lần, nàng giống như con chim sợ cành cong, bất kỳ vang động nào đều có thể đủ làm nàng suýt nữa sụp đổ.

Không có bất kỳ lời đáp lại nào. Nhưng, âm thanh nhánh cây bị dẫm gãy vừa rồi nàng đã nghe rất rõ ràng. Hàn Phỉ cầm thật chặt nắm đấm, dựng thẳng lỗ tai lên, liều mạng tìm kiếm manh mối về thanh âm kia, nhưng mà đối phương tựa hồ đã biến mất vậy, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy. Dù vậy Hàn Phỉ không hề yên lòng, không đúng, đây là không đúng! Người kia không hề rời đi! Người kia nhất định vẫn còn ở đây! Trực giác vẫn đang nhắc nhở nàng phải cảnh giác! Nhưng, người kia là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Cứ như vậy thần không biết quỷ không hay xuất hiện.

Lúc này, một trận gió lạnh thổi đến, Hàn Phỉ không nhịn được mà nổi da gà, nàng trì độn nghĩ đến, bản thân mình tựa hồ còn không có mặc quần áo. Hàn Phỉ mạnh mẽ nhấn chìm hoàn toàn thân mình vào trong nước, ôm chặt cánh tay, sắc mặt lộ ra vẻ giận dữ và xấu hổ, loại cảm giác bị sỉ nhục hận tìm không được một cái lỗ để chui vào này khiến Hàn Phỉ suýt cắn nát cả môi dưới.

"Rầm!"

Có thứ gì đó vừa tiến vào trong nước. Trái tim Hàn Phỉ lập tức treo lên cao, nhưng bất luận nàng có trợn to mắt đến đâu đi nữa, thì vẫn không nhìn thấy người vừa lội xuống nước là ai. Nếu Hàn Phỉ nhìn thấy, sẽ phát hiện một cứ như vậy đứng ở trong nước, cách nàng khoảng cách, đang nhìn chăm chú nàng. Cũng nhất định sẽ phát hiện, bóng người này, nàng hết sức quen thuộc. Nhưng, giờ khắc này, nàng không nhìn thấy.

"Ngươi là ai? Đừng tới gần đây! Bằng không đừng trách ta không khách khí!"

Hàn Phỉ nỗ lực biểu hiện ra vẻ mặt hung thần ác sát để che dấu sự bất an của bản thân, nàng thậm chí quên mất năng lực tự vệ của mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người khác quản chế như vậy, đột nhiên mất đi thị lực đã làm cho Hàn Phỉ quá mức hoảng loạn.