Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 543: Ngài Rốt Cuộc Là Ai?



Lấy được bạc, chưởng quỹ làm việc rất lưu loát, nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng cơm nước, mà những hộ vệ kia nhìn thì có vẻ bị thương nghiêm trọng, nhưng lại không ảnh hưởng tới xương cốt, nhiều lắm thì chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần tu dưỡng một quãng thời gian thôi. Mà Mộc Miểu Miểu cùng Tư Đồ Linh nếu dám đi tham gia giải đấu Y Thánh, đương nhiên cũng đã chuẩn bị một ít dược liệu trên người, giúp đỡ trị liệu vết thương cho bọn hộ vệ một hồi, miễn cưỡng có thể hành tẩu, chỉ là sưng mặt sưng mũi, nhìn qua khá là buồn cười.

Hàn Phỉ ở một bên vô cùng tự nhiên ăn uống, giống như không chú ý tới lúc những hộ vệ kia tỉnh lại nhìn thấy nàng thân thể liền vô thức run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Trận chiến vừa rồi nhất định đã lưu lại ám ảnh tâm lý cho bọn họ, nhưng đây cũng không phải điều Hàn Phỉ quan tâm.

Dùng xong điểm tâm, Hàn Phỉ tùy ý nói: "Các ngươi phải về Cơ Quan Thành đúng không?"

Mộc Miểu Miểu ngăn cản Tư Đồ Linh muốn nói chuyện, nói: "Phải, chúng ta phải đi về, người của gia tộc đã phát hiện ra chúng ta, yêu cầu chúng ta trở lại."

Hàn Phỉ 'ờ' một tiếng, duỗi cái lưng mỏi, nói: "Vậy chúng ta lập tức lên đường đi."

Mộc Miểu Miểu do dự một chút, nói: "Ngài thật sự muốn theo chúng ta cùng đến Cơ Quan Thành sao?"

Mộc Miểu Miểu không tự chủ được mà dùng tôn xưng 'Ngài', còn không chút nào cảm thấy không đúng, Tư Đồ Linh vốn có chút không phục, nhưng nhớ đến tất cả mọi chuyện đã xảy ra, cuối cùng cũng không nói gì.

Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Thế nào, ngươi vẫn cho là ta vừa nói đùa với ngươi sao?"

Mộc Miểu Miểu cơ linh, vội vàng nói: "Không không không, làm sao dám, Hàn cô nương nguyện ý cùng chúng ta đồng hành là vinh hạnh lớn lao của chúng ta! Làm sao dám xem đó là chuyện cười!"

Không thể không nói, năng lức ứng biến nhanh chóng của Mộc Miểu Miểu so với Tư Đồ Linh tốt hơn rất nhiều.

Hàn Phỉ cười híp mắt đứng lên, nói: "Đi thôi, hiện tại liền lên đường đi."

Mộc Miểu Miểu chuẩn bị một chút, cũng đi thuê hai chiếc xe ngựa, một cái cho vài hộ vệ bị thương không tiện đi lại ngồi, lúc nàng mời Hàn Phỉ lên xe ngựa, Hàn Phỉ liền từ chối.

"Không cần, ta không ngồi xe ngựa, ta có tọa kỵ."

Mộc Miểu Miểu kinh ngạc một hồi, nhớ đến ngày trước ở trên chợ, bọn họ gặp nhau chính là vào lúc mua ngựa, mà Hàn cô nương đã mua một thớt ngựa què chân.



"Hàn cô nương, con ngựa kia.."

Thật sự không phải là Mộc Miểu Miểu không lọt mắt con ngựa kia, mà là do chân nó bị què, căn bản không thể hành tẩu, chứ nói chi là tọa kỵ!

Hàn Phỉ biết rõ nàng nghi hoặc, ung dung nở nụ cười, nói: "Không có chuyện gì, cho các ngươi nhìn Bá Vương."

"Bá Vương?"

Hàn Phỉ không trả lời, tự mình đi ra phía sau khách tìm ngựa, mạnh mẽ xoa đầu nó một hồi, thấy tinh thần sức lực của nó rất tốt, liền cho nó ăn chút lương thảo, sau đó khom lưng cúi đầu nhìn móng nó. Cái móng bị thương đã được Hàn Phỉ dùng vải buộc lại, che phủ giống như một cái bánh chưng, Hàn Phỉ rất kiên trì mở ra, lập tức một mùi thuốc nồng đậm tỏa ra.

Hàn Phỉ chăm chú nhìn, cái móng vốn uốn lượn đã khôi phục lại bình thường, Hàn Phỉ hài lòng lộ ra một nụ cười lộ rõ mấy cái răng, lay lay móng nó, thấy độ linh hoạt đã rất tốt, nói: "Xem ra ngươi khôi phục rất tốt, quả nhiên không hổ là chiến mã, năng lực khôi phục rất mạnh nha!"

Sau khi Hàn Phỉ dắt Bá Vương ra, Tư Đồ Linh cùng Mộc Miểu Miểu đều bị kinh ngạc một phen, đây còn là con ngựa bệnh tật mà các nàng nhìn thấy ở chỗ bán ngựa hôm trước sao? Dáng vẻ tinh thần chấn hưng này, thân thể cường tráng này, giống như thuộc về một con chiến mã! Chẳng qua là mới hai ngày công phu, tình hình của nó đã thay đổi ngoạn mục như vậy! Hàn cô nương này sợ là thành thần rồi!

Hàn Phỉ cũng không trực tiếp ngồi lên lưng nó, mà nắm dây cương nhìn về phía đám người vẫn còn đang ngây người nhìn, nói: "Làm sao? Còn lo lắng cái gì? Chuẩn bị xuất phát nha."

Mộc Miểu Miểu thấy Hàn Phỉ tựa hồ không có ý định cưỡi ngựa, nói: "Hàn cô nương, ngài định dắt nó cùng đi sao?"

Hàn Phỉ quay đầu, nói: "Đúng."

Mộc Miểu Miểu vô cùng không hiểu, nói: "Móng con ngựa này đã khôi phục, đã có thể cưỡi, Hàn cô nương ngài dắt như vậy hình như có hơi kỳ quái."

Hàn Phỉ sờ sờ đầu Bá Vương, nói: "Móng của Bá Vương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cần thêm một ngày tu dưỡng, thời gian này ta bồi tiếp nó cùng đi cũng có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm."

Mộc Miểu Miểu vô cùng khó hiểu, nói: "Cùng một con ngựa bồi dưỡng tình cảm sao?"



Ngữ khí nghi ngờ, tựa hồ đối với chuyện như vậy không thể nào hiểu được.

Hàn Phỉ cười cười, nói: "Đúng, sau này ngươi sẽ biết, một con ngựa linh tính có tình cảm cùng ngươi trọng yếu ra sao. Đi thôi."

Nói xong, Hàn Phỉ trước tiên dắt Bá Vương ra cửa khách sạn, Mộc Miểu Miểu cùng Tư Đồ Linh vội vã mang người đi theo sau Hàn Phỉ. Ra khỏi khách sạn, Hàn Phỉ không cần quay đầu nhìn liền có thể cảm giác được những ánh mắt dò xét ẩn tàng trong bóng tối, đám người này quả nhiên không hề rời đi.

Hàn Phỉ cười cười, cũng không để tới, đoàn người cứ như vậy ra khỏi thành, bắt đầu chạy về phía Cơ Quan Thành. Đêm đó, mọi người tìm một khu đất trống đóng quân nghỉ ngơi, trải qua một ngày hành tẩu, móng của Bá Vương đã gần như khôi phục, Bá Vương cũng đã quen với cái móng mạnh khỏe của mình, tốc độ từ từ tăng nhanh, mà tình cảm với Hàn Phỉ tựa hồ cũng càng sâu. Lúc Hàn Phỉ cho nó ăn xong lương thảo, Bá Vương còn vô cùng thân mật cọ cọ gò má của Hàn Phỉ.

Mộc Miểu Miểu ở một bên nhìn cảm thấy hơi kinh ngạc, nói: "Ngựa này còn biết nhận thức."

Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Bá vương rất có linh tính."

Mộc Miểu Miểu nhìn chăm chú Hàn Phỉ, giờ khắc này, nơi này chỉ có hai người các nàng cùng một con ngựa, Mộc Miểu Miểu không nhịn được hỏi: "Hàn cô nương, ngài rốt cuộc là ai?"

Hàn Phỉ vẫn nhìn Bá Vương, cũng không quay đầu lại nói: "Ta chính là một người rất người bình thường."

Mộc Miểu Miểu nắm chặt tay, nói: "Hàn cô nương, ngài cũng đừng trêu ghẹo ta, trận chiến hôm nay tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được, thân phận của ngài không thể cho ai biết sao?"

Ngữ khí Hàn Phỉ lạnh xuống đến, nói: "Nếu ta không phải là người bình thường, vậy thì ngươi đang dùng thân phận gì để chất vấn ta?"

Mộc Miểu Miểu đột nhiên giật mình, một cảm giác nguy hiểm từ lòng bàn chân thăng lên, nàng đột nhiên nhớ tới Hàn cô nương trước mặt căn bản chính là một người thích mềm không thích cứng, nàng ta vừa chất vấn nàng như vậy chẳng khác nào muốn chết!

"Thật xin lỗi, ta không nên hỏi!" Mộc Miểu Miểu vội vàng xin lỗi.

Hàn Phỉ không đáp lại, chỉ trầm mặc buộc chặt dây cương cho Bá Vương, liền xoay người rời đi. Mộc Miểu Miểu nhìn bóng lưng Hàn Phỉ chậm rãi biến mất trong màn đêm, suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu trong lòng càng sâu.

Sau khi rời xa đoàn người, Hàn Phỉ leo lên trên một cái cây, dựa vào cành cây, ngẩng đầu lên ngắm nhìn phương xa, trong miệng còn ngậm một cây cỏ dại, động tác vô cùng không phù hợp với hình tượng của nàng, nhưng Hàn Phỉ cảm thấy mình cần tìm một chút chuyện để phân tán sự chú ý, bằng không nàng sẽ không nhịn được mà nhớ đến Đào Bảo.