Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 463: Dung Hợp



Hàn Phỉ đột nhiên có một loại linh cảm, lời kế tiếp không phải là điều nàng muốn nghe thấy, nàng muốn ngăn cản nữ tử áo đỏ nói tiếp, nhưng nàng không làm được.

"Hắn.. gϊếŧ hài tử của ta và Linh."

Sắc mặt Hàn Phỉ trong nháy mắt cứng ngắc. Nữ tử áo đỏ ngẩng đầu lên, tựa hồ đang cố gắng ngăn trở nước mắt rơi xuống, thanh âm nàng tựa như trào phúng, tựa như ngột ngạt, nói: "Đây cũng là hài tử của ngươi, ngươi chính là kiếp sau của ta."

Hàn Phỉ bịt chặt lỗ tai, như là từ chối nghe tiếp những lời nói này, vẻ mặt nàng bắt đầu không đúng, môi run lên cầm cập, có một loại đau đớn, từ bụng kéo đến ngũ tạng lục phủ, đau đến tận linh hồn. Phảng phất.. thống khổ năm đó, ở hiện tại vẫn còn tồn tại. Nữ tử áo đỏ không dừng lời tự thuật.

"Đứa đứa bé này, đến lúc ta biết, còn chưa kịp nói cho hắn biết, liền đã mất đi, sự thống khổ này, một mình ta thừa nhận."

Hàn Phỉ run rẩy nói: 'Tại sao? Tại sao có thể ác độc như thế? "

Hàn Phỉ căn bản không thể tưởng tượng, nếu tất cả những thứ này đều là thật, năm đó nàng, đến cùng đã phải chịu đựng thống khổ đến mức nào!

" Đêm ta không thể chợp mắt, ngay cả nằm mơ, đều nhìn thấy hài tử của mình chết đi, ký ức này ta không muốn truyền cho ngươi. "

Nữ tử áo đỏ câu lên khóe môi, đó là một nụ cười cay đắng đến cực điểm, rõ ràng khuôn mặt cực kỳ đẹp đẽ, nhưng cũng không thể khiến nụ cười kia tươi tắn hơn một chút.

Hàn Phỉ khàn khàn nói:" Sau đó thì sao? Sau đó xảy ra chuyện gì? "

" Sau đó.. Ta biết rõ, tổng hệ thống còn tồn tại một ngày, thì ta liền không thể có được tự do chính thức, ta bắt đầu cãi lại mọi mệnh lệnh của hắn, liên tiếp khiêu chiến uy nghiêm của hắn, mà cuối cùng, ta làm được, ta thành công làm hắn muốn triệt để mạt sát ta, bởi vì ta không còn là con rối hắn có thể khống chế nữa, trước lúc hắn mạt sát ta một khắc, ta đã phục chế một phần kí ức khác. "

" Phục chế kí ức? "

" Đúng, mạt sát một người không nằm ngoài việc lấy đi ký ức của họ, một người hoàn thiện chính là được tạo thành từ ký ức, bị tiêu trừ ký ức tự nhiên ta sẽ không sống nổi, mà tổng hệ thống mất đi sự tồn tại của thần nữ, liền sẽ một lần nữa tìm kiếm người ứng cử mới. "

" Vậy.. Tại sao lại tìm tới ta? "

" Đây chính là việc khó khăn nhất đối với ta. "



" Cái gì? "

" Ta đem linh hồn mình, thả vào một thời không mà tổng hệ thống không thể khống chế, ở nơi đó, ngươi trưởng thành, một lần nữa hoàn thiện. "

Hàn Phỉ đưa tay ra, chỉ về chính mình, nói:" Linh hồn của ta, chính là ngươi, như vậy ngươi bây giờ.. "

Nữ tử áo đỏ chậm rãi bay lên, hai chân cách mặt đất, thậm chí còn xoay một vòng, nói:" Hiện tại ta, chẳng qua chỉ là một đoạn ký ức mà thôi, là ta cố tình lưu lại, bảo tồn trong bảo tàng Hạ Hầu, dẫn dắt bản thân ta sau khi sống lại, đây chẳng qua chỉ là một tia ý thức còn sót lại thôi, hiện tại, năm tháng chết đi đã quá lâu, ta chờ ngươi quá lâu, cũng chờ mình quá lâu, e là không bao lâu nữa ta sẽ biến mất. "

" Người, ngươi biến mất? "

Hàn Phỉ có chút sốt sắng.

Nữ tử áo đỏ cười nói:" Đứa nhỏ ngốc, ta chính là ngươi a, ta không có biến mất, ta vĩnh viễn cùng tồn tại cùng ngươi, chẳng qua tia ý thức này không thể tồn tại, ta dùng phần năng lượng cuối cùng, đưa ngươi trở lại thế giới của ngươi, cũng sáng tạo ra không gian này, ngăn cách hệ thống nhòm ngó, nói cho ngươi biết chân tướng, chỉ là vì để ngươi hiểu tất cả những thứ này, cũng là vì để ngươi tiếp thu tất cả chúng. "

Nữ tử áo đỏ chậm rãi bay đến trước mặt Hàn Phỉ, nói:" Vậy hiện tại, nói cho ta biết, ngươi đã sẵn sàng để tiếp thu tất cả những thứ này chưa? "

" Ta.. "

Hàn Phỉ có chút bất an. Nàng không biết mình có thể làm được hay không. Không biết có thể tiếp thu được không. Nàng biết rõ, đoạn trí nhớ kia cũng là kí ức đã mất của nàng. Nhưng nàng sợ, nàng sợ tiếp thu đoạn kí ức đau thấu tim gan này, mới chỉ nghe nữ tử áo đỏ nói chuyện thôi, nàng đã đau lòng đến run rẩy, nếu như tiếp thu, e là ngay cả hô hấp cũng đều là một loại xa xỉ. Nàng không kiên cường như nàng nghĩ.

Nữ tử áo đỏ đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào gò má Hàn Phỉ, nói:" Ngươi đang sợ sao? "

Hàn Phỉ không phủ nhận gật đầu, lộ ra vẻ mặt yếu đuối.

" Đừng sợ, nếu như có thể, ta cũng không mong muốn lúc này để ngươi tiếp thu tất cả những thứ này, bởi vì.. một khi tiếp thu, như vậy đời này thời gian an ổn sinh hoạt, hồn nhiên ngây thơ đều không còn. "

Thân ảnh nữ tử áo đỏ có chút mờ nhạt, nàng biết rõ thời gian tồn tại của nàng không còn bao lâu, ngay cả không gian này đều không thể duy trì quá lâu, lúc không gian này bị phá nát, tổng hệ thống sẽ lập tức biết rõ tất cả mọi chuyện bọn họ làm, khi đó sẽ không kịp nữa. Tất cả mọi thứ, đều đã trễ.



" Hàn Phỉ, ta biết, ngươi có thể. "

" Không.. "

" Ngươi biết không? Vì mạt sát ta, hắn đem tứ đại Thần Vệ, tướng lĩnh chín quân, những người tuyệt đối phục tùng chúng ta, toàn bộ hủy diệt. "

Hàn Phỉ ngẩn ra, đồng tử co rút nhanh, nói:" Tại sao? "

" Bởi vì.. những người kia, hắn không có khả năng không chế, không thể thì phải hủy diệt, đây là cách mà tổng hệ thống luôn dùng. "

Hàn Phỉ cả người run rẩy:" Quá tàn nhẫn.. "

" Ma Tộc, chính là do tổng hệ thống chế tạo ra, thanh lý tất cả thế gian, bắt đầu lại từ đầu. "

Hàn Phỉ không nhịn được nhắm mắt lại, nhịn xuống sự chua xót, nói:" Thật sự quá đáng! "

Hàn Phỉ hiểu rõ, phần thời gian trắng xóa mà Phạm giáo sư vẫn không tìm được kia, e là đã bị thanh lý. Trong đoạn thời gian trắng xóa đầy máu tanh kia, e là tất cả mọi thứ đều bị hủy diệt đi.

Nữ tử áo đỏ chậm rãi giang hai tay ra, quay về Hàn Phỉ nói:" Ngươi là ta, ngươi so với ta còn dũng cảm hơn, ngươi có thể làm được chuyện mà năm đó ta không thể làm, ngươi có thể triệt để phản kháng tổng hệ thống, chỉ vì lần này, ngươi kiên cường hơn nhiều so với ta, ngươi chưa từng có thái độ ỷ lại hệ thống, ngươi, rất tuyệt. "

Một câu nói này, mang theo than thở, mang theo khích lệ, trong thần sắc nữ tử áo đỏ, tràn đầy ôn nhu.

" Hàn Phỉ, ngươi sẽ làm được, hiện tại, hết thảy còn chưa muộn, mà ta, cũng sắp biến mất."

Thân ảnh nữ tử áo đỏ càng ngày càng mờ nhạt, mà không gian đen nhánh này cũng càng ngày càng trong suốt, tựa hồ không bao lâu nữa, liền sẽ triệt để hủy diệt. Tuy vậy, trên gương mặt nữ tử áo đỏ vẫn cười ôn nhu, nàng giang hai tay ra, giống như muốn nghênh tiếp cái ôm của Hàn Phỉ.

Từ từ, Hàn Phỉ cũng giang hai tay ra, nàng cắn chặt môi dưới, hiểu rõ tất cả những thứ này, nàng chung quy chạy không thoát. Hàn Phỉ đi về phía nữ tử áo đỏ, từng bước từng bước, cho đến khi nàng rốt cục ôm lấy thân ảnh của nàng ấy, lúc hai người chạm vào nhau, một trận kim quang bắn mạnh ra, Hàn Phỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, cổ căng thẳng, toàn bộ đồng tử đều biến mất, hai mắt đều phát ra kim quang. Tứ chi nàng mở rộng, biểu tình vặn vẹo, giống như đang phải thừa nhận rất nhiều thống khổ. Mà thân ảnh của nàng và nữ tử áo đỏ, chồng lên từng chút một, cho đến khi hoàn mỹ dung hợp.

Thời khắc này, trong thiên địa, phong vân biến sắc.