Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 464: Tiếng Trống



Vào thời khắc thiên quân vạn mã giao chiến, Tần Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía thiên không gió giục mây vần, trên người thấm đầy vết máu vết máu loang lổ, kiếm trên tay hắn vẫn còn đang nhỏ xuống từng giọt, thủ hạ bên người, cũng đã ngã xuống hơn phân nửa, những binh lính có thể đứng, đã không còn lại bao nhiêu. Trận chiến này, gian nan hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Tần gia quân cũng không nghĩ tới, Vân Hỏa còn âm hiểm xảo trá bố trí mai phục, càng phẫn nộ hơn là binh lính đối phương căn bản cũng không chỉ có trước mắt, Vân Hỏa vẫn còn đang liên tục không ngừng bổ sung binh lực! Hành động giống như đang dốc hết quốc lực, chỉ vì muốn đánh đổ bọn họ!

Dưới tình huống bị nhân số tuyệt đối nghiền ép, bất kỳ chiến thuật nào cũng đều không thể triển khai được, trên thực tế, bọn họ có thể chống đỡ lâu như vậy là nhờ có Tần Vương chỉ huy thống lĩnh, bằng không họ căn bản không chịu được thời gian dài như vậy, sớm đã bị giảo sát toàn bộ! Tần gia quân cũng không phải không cấp báo về triều đình, trên thực tế, bọn họ đã cố gắng càng nhanh càng tốt đưa đi vô số quân báo, nhưng mỗi một phong đều giống như đá chìm biển lớn, lặng yên không một tiếng động, ai cũng biết rõ, hiện tại triều đình, căn bản sẽ không phái binh lực đến chi viện cho bọn họ, có thể nói, giờ khắc này, bọn họ đã bị cô lập bất lực. Tình hình tồi tệ, dần dần tăng lên lên.

Các tướng lính còn sót lại vẫn đang chém gϊếŧ, dù cho thất bại nhất định sẽ là Tần gia quân, thì đội quân chiến thần bọn họ cũng sẽ không bỏ qua, sẽ không bó tay chịu trói, trong mắt Tần gia quân họ, không có kẻ đào ngũ, hoặc là thắng lợi, hoặc là chết trận! Mà tín niệm này tạo nên lực phản công rất cường đại, miễn cưỡng gϊếŧ hơn nửa binh lính Vân Hỏa, dù Vân Hỏa đều được bổ sung đúng lúc, nhưng đối mặt với kết quả thương vong thảm thiết như vậy, các tướng lĩnh Vân Hỏa cũng không một ai cười được, đó là binh lính của bọn họ, từng người tường người thật vất vả bồi dưỡng mới bồi dưỡng được, tổn thất nhiều như vậy, có nghĩa lần sau, bọn họ chiến đấu chắc chắn không dễ dàng. Mà đồng thời, tướng lãnh Vân Hỏa cũng vô cùng kính nể Tần gia quân, quân đội của Chiến Thần, quả nhiên không tầm thường, nếu không có ưu thế tuyệt đối về nhân số, e là bên thua trong trận chiến này sẽ là bọn họ. Nhất là chiến thuật của chiến thần Tần Vương kia, vô cùng quỷ dị, mỗi một hồi đều đánh cho bọn họ trở tay không kịp, bức bách bọn họ không thể không bỏ ra đại giới để chống cự, mới có thể đánh hạ. Danh xưng chiến thần, bọn họ cuối cùng cũng được lĩnh giáo, cũng sâu sắc sợ hãi, càng khiến tướng quânVân Hỏa nảy sinh ý nghĩ muốn gϊếŧ chết hắn, một tướng lãnh cường hãn thường có thể xoay chuyển cục thế trên chiến trường, mà tướng tài Vân Hỏa bọn họ không thể dùng thì không bằng gϊếŧ chết hắn cho an tâm, không thể trở thành chiến hữu, thì chính là không chết không thôi!

Chiến đấu tới cuối cùng, đã thành liều mạng, đánh ngã một tên, chính là thiếu một người, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, ngay cả cát vàng thổi lên, cũng mang theo mùi máu tanh. Chiến kỳ rách nát, nhưng tiếng hò hét xông pha chiến đấu vẫn không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, phó quan của Tần Triệt không nhịn được, vừa chém gϊếŧ hai địch nhân, vừa quay về Tần Triệt hô to: "Vương gia! Đi mau! Nơi này đã không chịu được nữa!"

Tần Triệt không trả lời, chỉ trầm mặc vung kiếm lên, hai mắt đỏ ngầu, mấy ngày đêm không ngủ không nghỉ, trạng thái tinh thần hắn đã căng thẳng đến mức làm người lo lắng, nếu không phải có mặt nạ ngăn cản, e là gương mặt tái nhợt kia sẽ trực tiếp bán sự suy yếu của hắn.

Phó quan thấy Vương gia không có phản ứng, không nhịn được lần thứ hai hô lên: "Vương gia! Chỉ cần có ngươi còn, vậy thì sẽ có ho vọng Đông Sơn tái khởi! Ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì! Đi thôi!"

Tần Triệt đột nhiên đưa lợi kiếm loang lổ máu tươi về phía cổ của phó quan, nói: "Câm miệng."

Phó quan bị lợi kiếm uy hiếp sinh mệnh, nói không sợ là giả, nhất là giờ khắc này ánh mắt Vương gia giống như ác quỷ từ Địa Ngục đến, hung ác, lãnh khốc. Nhưng.. Phó quan càng rõ ràng hơn, hiện tại Hàn Linh, một khi mất đi Vương gia có thể trấn thủ một phương như vậy, thì chắc chắn sẽ trở thành cá nằm trên thớt mặc người chém gϊếŧ, vì thế Vương gia tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!

"Thuộc hạ không sợ chết, nhưng Vương gia tuyệt đối không thể chết được! Giờ khắc này phía trước đã bị công phá, không bao lâu nữa, địch nhân sẽ lại được bổ sung binh lực sẽ toàn diệt chúng ta, đến lúc đó sẽ không còn kịp nữa! Vương gia, nghe ta một câu, chúng ta bây giờ rời đi không phải là kẻ đào ngũ a!"

Phó quan tận tình khuyên nhủ khuyên, thanh âm cũng khàn khàn, hận không được thể đánh Tần Triệt bất tỉnh mà mang đi.

Tần Triệt lộ ra nụ cười tái nhợt mà khát máu, nói: "Hoặc là chết, hoặc là chiến, ở chỗ này của ta, không có Đông Sơn tái khởi, không có ngày sau lại tới."

Phó quan sững sờ, một tráng hán khôi ngô cũng không nhịn được đỏ mắt vành mắt, nói: "Vương gia! Thuộc hạ nguyện vì người chiến đấu tới chết! Đời người chỉ có một lần chết, hoặc nặng như Thái Sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, ta dù có chết trên chiến trường, cũng phải bảo vệ mỗi một tấc đất của Hàn Linh!"



Tần Triệt mỉm cười, thu lại kiếm trong tay, nói: "Rất tốt."

Lần này, phó quan triệt để từ bỏ suy nghĩ muốn rút lui, hắn mang theo sát khí một lần nữa rơi vào trong chiến đấu, dù cho giờ khắc này, bọn họ đã không có hi vọng thắng lợi. Trước mặt mắt thường có thể thấy, tất cả là binh lính của Vân Hỏa, mà ngã trên mặt đất, là những trang nam nhi của Tần gia quân. Xa xa, tựa hồ còn có một nhóm viện binh mới của Vân Hỏa, tựa hồ, bọn họ đã không có bất kỳ cơ hội cứu vãn nào. Mà thời khắc này, ngay cả phó quan cũng cảm thán trời cao bất công. Nếu Vương gia không phải sinh ra ở Hàn Linh, vậy cũng sẽ không phải chịu cảnh tuổi còn trẻ mà phải táng thân nơi sa trường như thế.

Hai tay Tần Triệt đã phát run, tựa hồ một lần nữa nâng kiếm lên, cũng vô cùng khó khăn. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang run lên của mình, lợi kiếm loáng lên một cái, hắn sắp không cầm nổi nữa. Tần Triệt biết rõ, hắn mệt, hắn cơ hồ là ép buộc mình phải lần nữa nâng kiếm lên, lần nữa chém gϊếŧ địch nhân, hắn sẽ không lùi bước, cũng không sẽ chạy trốn, bởi vì phía sau hắn, còn có Hàn Phỉ.

Tần Triệt ngẩng đầu lên, nhìn về phía tầng mây cuồn cuộn trên bầu trời, đôi môi khô nứt đến bật máu, nhưng hắn đã không cảm thấy đau, khải giáp trên thân đã sớm bị xé ra, vô số vết thương chồng chất trên người hắn, máu tươi cũng đã thấm ướt trường sam bên trong. Hắn như một con dã thú toàn thân thương tích nhưng lại vô cùng cao ngạo, đang lẳng lặng chờ đợi cái chết đến gần.

Tần Triệt cay đắng gọi: "Mập mạp.. Thật xin lỗi."

Thật xin lỗi, lần này, hắn sợ là không thể bảo hộ nàng. Thật xin lỗi, hắn, đã quá mệt mỏi.

Trước mặt, binh lính Vân Hỏa quơ đại đao xông lại, nhưng Tần Triệt, đã không nâng nổi vũ khí trong tay. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm trong tay kề lên cổ. Chết trong tay địch nhân, không bằng tự mình kết thúc.

Nhưng, vào thời khắc này, một tiếng trống nặng nề từ nơi thăm thẳm trong thiên địa chậm rãi truyền đến.

"Đông!"

Thời khắc này, cuồng phong cuộn khởi.

"Đạp đạp đạp đạp!"

Thời khắc này, mặt đất đang rung động. Mà Tần Triệt, đột nhiên mở mắt ra.