Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 394: Ngươi Làm Ta Buồn Nôn



Hàn Phỉ nghe đến sửng sốt. Mơ hồ, nàng dường như hiểu ra gì đó. Nhưng, lại là nói mơ giữa ban ngày.

Đào Bảo thấy nàng giống như từ chối tiếp thu, nói thẳng: "Kí chủ, ta đưa ngươi đến đoạn kí ức kia, chỉ là bởi vì, ngươi cần đi vào đó, mà Tần Triệt cũng cần phải trải qua đoạn kí ức như vậy."

"Ta chính là.. nguyên nhân khiến hắn biến thành như vậy sao?"

"Kí chủ, ngươi không cần quá mức tự trách, cũng không phải do ngươi.."

Hàn Phỉ cô đơn buông mắt xuống, nói: "Ta nên làm gì.."

"Kí chủ, lấy lại tinh thần! Tại sao ngươi có thể cúi đầu ủ rũ như thế?"

Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, một lần nữa tỉnh táo lại, nếu như sự tình đã dẫn đến mức này, như vậy oán giận cùng hối hận căn bản chính là lãng phí thời gian, việc nàng cần làm, là cứu vãn mọi chuyện, nàng đổi một đề tài khác, nói: "Nơi này, là chỗ nào?"

Hàn Phỉ một lần nữa nhìn chung quanh một lượt không gian tái nhợt này.

"Nơi này là nơi trắng xóa, sau khi kí chủ chết ở trong đoạn kí ức kia, đã bị ta kéo qua đây, nhưng thân thể thật sự của kí chủ vẫn chưa thức tỉnh."

Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Đây là ý gì?"

"Bởi vì linh hồn của kí chủ cần được chữa thương, cần phải ở chỗ này tu dưỡng Hồn Thể."

"Là bởi vì thế giới kia ta đã chết sao?"

"Đúng vậy."

Đào Bảo do dự một chút, lại nói: "Hơn nữa kí chủ cần phải chú ý một điểm."

"Cái gì?"

"Ngươi đã xuất hiện ở đó, vậy những người ngươi gặp được cũng đều sẽ thêm vào một đoạn kí ức liên quan với ngươi."

Hàn Phỉ nhất thời chưa hiểu rõ ý này, nhưng lúc trong đầu của nàng hiện ra sự tình liên quan đến Tiểu Bạch cũng Man Diệp, biểu hiện của nàng có chút sợ hãi.

"Ngươi, ngươi nói là, Tiểu Bạch cùng Man Diệp đều sẽ nhớ tới ta?"

"Đúng thế."

"Vậy, vậy dung mạo này của ta.."

Đào Bảo thở dài một hơi, nói: "Bọn họ tự nhiên là nhớ tới."

Hàn Phỉ cảm thấy đầu đều lớn hơn, không biết sau khi rời khỏi đây phải giải thích chuyện này thế nào.

"Nhưng kí chủ tạm thời có thể không cần cân nhắc vấn đề này."



"Tại sao?"

"Bởi vì.. kí chủ sẽ không thể rời khỏi nơi này trong một quãng thời gian rất dài."

Hàn Phỉ có chút nóng nảy, nói: "Vậy Tần Triệt thì sao? Ngươi nói hắn không chết, vậy ta muốn đi tìm hắn! Ta không thể ở nơi này quá lâu!"

Đào Bảo cân nhắc một hồi, sau đó móc ra một đồ vật, là một tờ giấy, hắn nhìn vài lần, nói: "Đến lúc nào có thể đi ra ngoài, hoàn toàn phụ thuộc vào nỗ lực của kí chủ."

"Đây là ý gì?"

Đào Bảo lắc lắc tờ giấy trên tay, nói: "Kí chủ cần hoàn thành những kỹ năng này, bằng không sẽ không thể ra ngoài."

Hàn Phỉ tiếp nhận tờ giấy kia, nhìn nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi.

"Cận chiến, dụng cụ, độc thuật.."

Phía sau còn có một loạt những danh từ xa lạ.

"Đây rốt cuộc là cái gì?"

"Đây đều là những thứ kí chủ cần phải học, ở nơi trắng xóa này học."

Hàn Phỉ có chút nóng nảy, nói: "Cái này quá nhiều! Nếu muốn học hết thì cần rất nhiều thời gian! Ta muốn đi tìm Tần Triệt! Ta muốn đi tìm hắn!"

Tâm tình Hàn Phỉ cực kỳ nôn nóng, thậm chí hận không thể lập tức bay ra ngoài.

Nhưng lần này, thần sắc Đào Bảo, chỉ có nghiêm túc cùng chăm chú, hắn cơ hồ là gọn gàng từ chối yêu cầu của Hàn Phỉ, nói: "Kí chủ, ngươi căn bản không biết thế giới bên ngoài đã biến đổi, hiện tại, sau khi ngươi rời khỏi đây, cũng chỉ có thể trở thành pháo hôi, mà đối thủ của ngươi đã sớm cường đại hơn so với suy nghĩ của ngươi rất nhiều." Hàn Phỉ ngẩn ra.

"Kí chủ, những thứ ngươi cần hoàn thành cũng chỉ là năng lực tự vệ mà thôi, nếu như không muốn bị người biến thành pháo hôi, vậy thì ngươi phải trở nên càng mạnh mẽ hơn, bằng không, nam thần sẽ cách ngươi càng ngày càng xa."

Câu nói sau cùng của Đào Bảo như một con dao sắc đâm nhói trái tim Hàn Phỉ.

"Ta chỉ cần học xong những thứ này liền đủ sao?" Hàn Phỉ đột nhiên hỏi.

Đào Bảo nhìn kí chủ của nó, nàng rốt cục cũng hiểu chuyện rồi, lộ ra nụ cười vui mừng, nói: "Học xong những thứ này vẫn không đủ, nhưng dù sao cũng khiến kí chủ có đủ năng lực tự vệ, hơn nữa thời gian hoàn thành, cũng dựa cả vào hiệu suất của ngươi."

Hàn Phỉ hỏi ra vấn đề mấu chốt: "Vậy.. thời gian nơi này, cùng bên ngoài có đồng bộ không?"

Đào Bảo không nghĩ tới kí chủ của hắn sẽ hỏi ra vấn đề hắn không muốn trả lời nhất, vấn đề dễ bị xem nhẹ luôn bị kí chủ của nó ngay lập tức phát hiện ra.

Thấy giấu không được, Đào Bảo không thể làm gì khác hơn là thấp giọng trả lời: "Ta không biết."

Hàn Phỉ trợn mắt lên, vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Đào Bảo lại đưa ra đáp án như vậy.



"Dựa theo trước đây, không phải là nơi này trải qua bao nhiêu thời gian, bên ngoài cũng không thay đổi gì sao?"

Đào Bảo lắc đầu, nói: "Sau khi thời không vặn vẹo vẫn chưa khôi phục như cũ, vì thế ta không thể xác định, nhưng có thể là, cũng không sẽ cách biệt quá lâu."

Hàn Phỉ mạnh mẽ cắn môi dưới, nói: "Chúng ta bắt đầu đi."

"Kí chủ.."

"Đánh bạc tất cả, ta sẽ hoàn thành."

Một bên khác, Điệp Y hối hận. Nàng lần đầu tiên hối hận vì làm một chuyện như thế. Đó chính là bức một nhân cách khác của Tần Triệt đi ra. Nhân cách kia vốn bị hắn ẩn tàng hồi lâu, từ sau khi mập mạp rời đi đã bị phong bế, đó là hắn bạo lệ, tàn ác. Lúc này tổ phụ vì sự an toàn của cháu gái, không thể không liều mạng chữa trị chân cho ác ma này. Đợi đến khi Tần Triệt đứng lên được, hắn cúi đầu nhìn hai chân mình, hai mắt trong phút chốc phát hồng. Tổ phụ ngăn Điệp Y lui về phía sau vài bước, mơ hồ từ trên thân Tần Triệt phát ra khí tức quá mức nguy hiểm. Đây, căn bản cũng không phải là người bọn họ cứu trở về.

Tần Triệt mở to đôi mắt hồng rực, nhìn về phía bọn họ, nói: "Các ngươi có biết, làm sao rời khỏi nơi này không?"

Thân thể tổ phụ không thể khắc chế mà run rẩy, hắn khẽ cắn răng, nói: "Không có ai có thể ra ngoài."

Tần Triệt cười, cười đến nguy hiểm, nói: "Ta chỉ là hỏi ngươi, đường rời đi."

Tổ phụ càng thêm hối hận, nếu như ngay từ đầu không đưa thuốc cho Điệp Y, có phải sẽ không biến thành bộ dáng này hay không?

"Đường rời đi tràn ngập nguy hiểm, không có ai có thể thông qua, ngươi sẽ chết ở nơi đó!"

Sau một khắc, thân ảnh Tần Triệt lóe lên, một bàn tay trực tiếp liền bóp chặt cổ của tổ phụ, nhấc hắn lên cao.

Điệp Y gào lên một tiếng: "Ngươi thả tổ phụra! Ô ô ô, ngươi thả ra! Ngươi, ác ma này!"

Tần Triệt quay đầu đi, nhìn về phía Điệp Y đang khóc như hoa lê đái vũ, nghi hoặc hỏi: "Không phải là ngươi triệu hoán ta ra sao?"

Điệp Y khóc đến càng thêm lợi hại.

"Không phải như thế! Ta không muốn ngươi! Ngươi trả lại A Triệt cho ta! Ngươi không phải là Tần Triệt a!"

Tần Triệt trầm thấp mà cười, nói: "Ngươi thật biết điều, ngươi yêu thích, không phải là ta sao? Chúng ta cũng là một người, chẳng qua thứ ngươi yêu chính là mặt tốt của ta thôi, yêu mà cũng có chọn mặt tốt, bỏ mặt xấu sao?"

Điệp Y nhất thời giữa nói không ra lời, ngay cả tiếng khóc cũng dừng lại.

Tần Triệt căm ghét ánh mắt của Điệp Y, môi mỏng phun ra vài chữ.

"Ngươi yêu, thật nông cạn."

Điệp Y run cầm cập muốn phủ định, nhưng, nàng nói không ra lời.

"Biết không, ngươi làm cho ta buồn nôn."

Điệp Y lập tức ngồi sập xuống đất, sắc mặt thảm liếc, nửa ngày cũng không đứng lên nổi.