Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 393: Thời Không Hỗn Loạn



Lúc Hàn Phỉ tỉnh lại, nước mắt đầy mặt.

"Kí chủ, ngươi tỉnh rồi."

Hàn Phỉ mờ mịt thời gian rất lâu mới ý thức được Đào Bảo đang gọi nàng. Nàng đưa tay vô vỗ mặt mình, tràn đầy nước mắt, nàng dùng sức nhắm mắt lại, ngồi lên, phát hiện mình đang nằm ở một nơi mênh mông, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa. Trống trải vô cùng. Giống như chỉ còn lại một mình nàng.

Hàn Phỉ chậm rãi nói: "Đào Bảo?"

"Ta ở đây."

Một bóng người non nớt nhỏ bé đang chầm chậm hiển hiện, phiêu phù ở trước mặt Hàn Phỉ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia toàn bộ đều là lo lắng đối với Hàn Phỉ. Hàn Phỉ từ từ suy nghĩ đến ký ức lúc trước khi tỉnh lại, nàng nhớ tới, nàng bị một đao đâm trúng ở ngực, bên tai phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng kêu lên thê lương thảm thiết của tiểu hài nhi.

"Kí chủ, ngươi làm sao vậy?"

Hàn Phỉ đột nhiên nắm lấy Đào Bảo, biểu hiện căng thẳng hỏi: "Đào Bảo! Ta còn có thể trở về không? Ngươi đưa ta trở về đi! Có được không?"

Đào Bảo trầm mặc một hồi. Hàn Phỉ kiên trì làm đến cùng, đầy mặt chờ mong nhìn nó. Nhưng cuối cùng Đào Bảo vẫn lắc đầu một cái, không nói lời nào.

Hàn Phỉ lập tức liền hoảng, lắp ba lắp bắp nói: "Không, không, đối xử với hắn như vậy thật quá tàn nhẫn! Ta cứ như vậy chết ở trước mặt hắn, còn có Tuyết quý nhân, Tuyết quý nhân cũng chết trước mặt hắn như thế, hắn sẽ điên! Như vậy quá tàn nhẫn!"

"Kí chủ, ta không làm được."

"Ngươi nhất định có cách mà, ngươi giúp ta đi, van cầu ngươi Đào Bảo.."

Câu nói phía sau, ngữ khí của Hàn Phỉ đã mang theo tiếng khóc nức nở. Nàng thật không thể tưởng tượng, khi nàng chết rồi, Tiểu Tần Triệt làm sao có thể vượt qua những tháng ngày sau này. Hắn vẫn còn là một hài tử, nhưng đã phải chịu đựng tất cả những thứ này. Chỉ cần nghĩ lại, trong lòng nàng đều đau đến không thể thở nổi. Hàn Phỉ ngồi sập xuống đất, vẻ mặt hốt hoảng, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Đào Bảo nhìn bộ dáng này của nàng cũng vô cùng khó chịu, lúc đưa nàng đưa đến đoạn ký ức kia, hắn đã có linh cảm như vậy.

"Kí chủ, ta không thể đưa ngươi đến trước mặt hắn, nhưng ta có thể cho ngươi xem ngày tháng sau này, nam thần sau làm sao có thể vượt qua."



Nghe vậy, đôi mắt Hàn Phỉ lập tức sáng lên.

"Nhanh! Cho ta nhìn một chút!"

Đào Bảo vung tay lên, một tấm gương trong suốt xuất hiện ở trước mắt, mặt kính còn bay vụ khí, sau khi vụ khí chậm rãi tản đi, nàng nhìn thấy tiểu Tần Triệt.

"Triệt nhi.."

Nàng không nhịn được kêu thành tiếng. Nhưng người trong gương không nghe thấy. Hàn Phỉ cứ như vậy ngồi xổm xuống, lẳng lặng nhìn hắn. Nhìn hắn giãy dụa trong hoàng cung sinh tồn. Nhìn hắn nhận lấy mọi chê cười của những người kia. Nhìn hắn ban đêm từng lần phát điên tự đánh hai chân không thể đứng thẳng lên của mình. Nhìn hắn hết lần này đến lần khác từ trên ghế ngã xuống, chỉ có thể tự đứng một giây đồng hồ. Nhìn đến đây, Hàn Phỉ che miệng lại, khóc không thành tiếng. Nàng biết những điều hắn phải trải qua vô cùng thống khổ, nhưng nàng chưa hề nghĩ tới, lại có thể thống khổ đến vậy.

Hàn Phỉ thật sự không đành lòng nhìn tiếp, nhưng nàng cưỡng bách bảm thân, bắt buộc chính mình phải xem, phải chứng kiến những gì hắn đã từng trải qua. Nhìn thấy hắn sinh bệnh thống khổ nằm ở trên giường trằn trọc. Nhìn thấy hắn hô hấp yếu ớt gọi tên nàng, một tiếng lại một tiếng. Nhìn thấy tất cả mọi người đều thương hại hắn, mà hắn, càng ngày càng thờ ơ. Nhìn thấy hắn đeo tấm mặt nạ màu bạc kia, từ đây không còn có người nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của hắn nữa.

Mãi đến tận khi, Hàn Phỉ nhìn thấy hắn lần đầu tiên gϊếŧ người. Người kia, bị mở ngực mổ bụng, thi thể ném vào trong giếng. Hàn Phỉ nhìn thấy hắn cười, nụ cười kia, sởn cả tóc gáy, chọc người hoảng hốt. Hàn Phỉ hoảng hốt, tình huống nàng lo lắng đã phát sinh, Tần Triệt biến đổi. Từ một đứa bé biến thành một dã thú, trong cặp kia đỏ kia toàn bộ đều bạo lệ. Sau đó là người thứ hai, người thứ ba..

Hàn Phỉ không tự chủ được hô: "Không muốn.. Không nên gϊếŧ.. Đủ rồi.. Triệt nhi!"

Nếu cứ tiếp tục gϊếŧ người, hắn sẽ triệt để trở thành dáng vẻ nàng không muốn nhìn thấy nhất, hắn, giống như ác quỷ từ Địa Ngục leo ra. Hắn gϊếŧ càng ngày càng nhiều người, sắc mặt hắn cũng càng ngày vặn vẹo, mà thi thể dưới đáy giếng càng chồng càng đầy.

Dần dần, Hàn Phỉ từ gương mặt tuấn tú nhưng vặn vẹo mà xa lạ kia, cảm nhận được một chút cảm giác quen thuộc. Tần Triệt nguy hiểm kia, nàng từng ở trong mộng của hắn, trong thế giới nội tâm của hắn gặp qua. Trong cơn hoảng hốt, Hàn Phỉ dường như hiểu ra điều gì, hiểu rõ vì sao trong thế giới nội tâm của Tần Triệt, lại tồn tại một nhân cách nguy hiểm như thế. Bởi vì, đó cũng là hắn.. Là hắn bị bóp méo.

Hàn Phỉ trợn mắt lên, phát ra tiếng kinh hô, nàng rốt cục hiểu, vì sao Tần Triệt ở trong mộng luôn nguy hiểm mà máu tanh, hắn từng bị bức ép thành dáng vẻ kia. Hàn Phỉ nhìn thấy hắn căm ghét bản thân mình như vậy, nhưng lại không khống chế được mình biến thành dạng người đó. Hắn sinh hoạt rất thống khổ, nhưng không thể thay đổi, hắn càng thêm táo bạo, càng gϊếŧ người, cũng càng ngày càng căm ghét chính mình, cái này, chính là một vòng tuần hoàn ác tính.

Hàn Phỉ đã sớm khóc không thành tiếng. Hình ảnh cuối cùng, là lúc Tần Triệt một lần nữa tỉnh lại, trở thành Tần Triệt hiện tại nàng quen thuộc. Một Tần Triệt băng lãnh, không có cảm tình, trong mắt là một mảnh hờ hững. Mà hình ảnh, tới đây là dừng lại.

Đào Bảo thu hồi tấm gương, đầy mặt phức tạp nhìn Hàn Phỉ, trù trừ một hồi, nói: "Kí chủ, ngươi có sao không?"

Hàn Phỉ không nói gì, nàng hoảng hốt rất lâu, giống như còn chưa lấy lại tinh thần. Nửa ngày sau, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt phát hồng, nàng thê thảm hỏi: "Tại sao?"



Đào Bảo có chút sợ sệt lùi về sau một ít.

Hàn Phỉ chậm rãi đứng lên, lại lặp lại một lần: "Tại sao?"

"Kí chủ.."

"Tại sao ta lại tồn tại trong ký ức của hắn? Những chuyện phát sinh đều là sự thật đúng không? Tại sao lại như vậy?"

Hàn Phỉ không thể tiếp nhận. Nếu như tất cả những thứ này đều là thật, vậy nàng, cũng chính là ngòi nổ dẫn đến sự hắc hóa sau này của Tần Triệt. Là do nàng và Tuyết quý nhân chết mới bức Tần Triệt thành ma quỷ! Bức hắn trở thành một kẻ nguy hiểm, bạo lệ, máu tanh! Hàn Phỉ không thể tiếp nhận, nàng chính là hung thủ!

"Kí chủ, ngươi vẫn không hiểu sao?"

Hàn Phỉ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nói: "Cái gì?"

Đào Bảo thở dài một hơi: "Đây là ký ức của hắn." Hàn Phỉ ngẩn ra.

"Mà ta, chỉ là đưa ngươi vào trong trí nhớ của hắn mà thôi."

"Không, không phải.."

"Kí chủ, ngươi vẫn không hiểu sao? Đây là ký ức của hắn, là ý thức, ở trong trí nhớ của hắn, những việc này đều đã xảy ra, tương đương với việc ngươi chính là một phần trong trí nhớ của hắn."

"Không thể nào! Ta không biết. Ta, ta là bởi vì ngươi, mới trở lại thời không kia, mới gặp phải Tần Triệt khi đó, cái này, đây là hiện tại phát sinh!"

"Không, kí chủ, thời không luôn có sự giao thoa, đoạn thời không kia đã bị hỗn loạn, mà ngươi lại ở trong quá trình tuần hoàn này, ngươi gặp phải Tần Triệt, mà khi đó Tần Triệt bởi vì ngươi mới xảy ra sự biến hóa nhân cách như vậy."

"Không phải như vậy!"

"Ví dụ như chữ viết, chữ viết của hắn là mô phỏng theo ngươi, nhưng chữ viết của ngươi lại là do ngươi lúc trước mô phỏng theo hắn, cái này, chính là thời không giao thoa."