Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 229: Các Đồng Chí, Đã Khổ Cực Rồi!



Giờ phút này, tâm tình Khôi Nam rất phức tạp. Khuôn mặt trắng toát cật lực cố gắng làm ra bộ dáng khiếp sợ, nhưng tha thứ cho hắn không làm được a, lúc Hàn Phỉ cầm ra cái vòng tay kia, hắn tất nhiên hiểu ra bệ hạ đây là muốn chơi trò 'Ngươi đoán ta là ai' với bọn hắn, một ngàn năm trước, bệ hạ cũng rất thích chơi như vậy, luôn lấy một bộ dáng khác xuất hiện, sau đó làm bộ không biết bọn hắn, mỗi khi bị vạch trần luôn là ảo não.

Khôi Nam không nghĩ tới ngàn năm sau bệ hạ vẫn thích chơi như thế, vì vậy hắn hết sức phối hợp làm bộ không quen biết, vì ngăn ngừa mặt mình quá cứng ngắc, hắn còn quyết đoán hiện nguyên hình, như vậy sẽ không làm lộ ra sơ hở quá lớn chứ? Haizzz, một khung xương như hắn muốn bày ra vẻ mặt cũng thật quá khó khăn.

Thành công tạo ra vẻ ngoài khủng bố, Khôi Nam còn cố ý triệu tập toàn bộ khôi chính quân, chơi lớn như vậy bệ hạ sẽ rất vui vẻ đi, lần này hắn diễn kỹ nên cũng coi như tạm được. Xem bệ hạ bị dọa thành dáng vẻ kia, thành thật mà nói, Khôi Nam cũng có cảm giác thành công, trước đây, trong số các tướng lĩnh của chín quân, chỉ có khôi chính quân của hắn là không được yêu thích nhất, cũng chỉ bởi vì quá ngay thẳng, luôn để lộ ra sơ hở, làm bệ hạ mất hứng, vì vậy lúc phân công nhân thủ thủ hộ Hoàng Thành, khôi chính quân bọn họ đương nhiên bị lưu lại.

Tuy thật ra trong này cũng còn một nguyên nhân là bởi vì có liên quan đến việc tộc khôi chính bọn hắn bất tử bất diệt, nhưng bọn hắn cũng thực sự không thích phải lưu lại, trong lòng Khôi Nam cực kỳ khát vọng có thể cùng bệ hạ cùng đi ra đi ngoài chinh chiến, mà không phải ở lại chỗ này ngày đêm thủ hộ.

Nhưng quyết định của bệ hạ, tướng lĩnh chín quân không thể vi phạm, một ngàn năm trước, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn bệ hạ mang theo tám cánh quân còn lại cùng với bốn vị Thần Vệ đại nhân rời đi, bóng lưng hiu quạnh kia, dù trải qua một ngàn năm Khôi Nam cũng không thể quên, cho nên khi hắn nhìn thấy bệ hạ một lần nữa trở về, khỏi nói hắn có bao nhiêu kích động, không nghĩ tới bệ hạ sau khi trở về còn muốn chơi trò 'Ngươi đoán ta là ai' này, quả nhiên bệ vẫn là bệ hạ a!

Khôi Nam cảm thấy mình hoàn toàn đoán hiểu được tâm tư bệ hạ, trong lòng mừng trộm một hồi, nhìn hình dáng mũm mĩm của bệ hạ trên sân khấu giơ cao chiếc vòng tay có vẻ đáng yêu cực kì, bệ hạ quả nhiên là người mà mọi người vô cùng yêu thích cùng tôn kính a~

Nhưng mà cái vòng tay kia không phải là Thần Vệ Hàn Linh cố ý đưa cho bệ hạ sao? Bình thường bệ hạ coi nó như bảo bối, sao hôm nay lại hào phóng lấy ra trình diễn như vậy nhỉ? Đừng nói là.. bệ hạ cãi nhau với Thần Vệ nhé!

Tự cho là biết rõ bí mật động trời, Khôi Nam có chút kinh hoảng.

Hàn Phỉ ngó Khôi Nam, luôn cảm thấy sự tình giống như rơi vào một loại trạng thái quỷ dị, nhưng lại không tìm được quỷ dị ở chỗ nào. Một đống bộ xương trắng vậy mà cứ như trúng phải định thân thuật, tư duy hoàn toàn không cũng tần số với người bình thường như nàng.

Hàn Phỉ nhịn không được, tay giơ lên đã phát đau, đành thử dò hỏi: "Cái kia, các ngươi tin ta chứ?"

Đáp lại Hàn Phỉ, là toàn đội quân khôi chính 'đông' một tiếng quỳ xuống.

"Khôi chính quân nghe lệnh! Toàn thể! Quỳ xuống!"

"Đông!"

Một trận đất cát cuộn lên mù mịt, mà toàn thể quân sĩ kia động tác vô cùng nhịp nhàng quỳ xuống, thanh thế rất lớn, không có chút nào dây dưa dài dòng.

Hàn Phỉ bị trận thế này hù đến, suýt chút nữa liền đứng không vững, nàng trợn mắt lên, sững sờ nhìn tình cảnh này, trong lòng đột nhiên tràn ngập một luồng hào tình vạn trượng, trong ký ức dường như có hình ảnh như vậy, chín cánh quân, đội ngũ chỉnh tề, nâng lá cờ đón gió tung bay, bốn bóng người đứng bên trên, tấm lưng kia, vô cùng hiu quạnh.

"Khấu kiến bệ hạ!"

Âm thanh đồng loạt vang lên, khiến Hàn Phỉ cũng bị chấn động, thật giống như ngay cả nóc nhà cũng muốn xốc lên. Nàng ngơ ngác nhìn toàn quân quỳ phía dưới, chiếc vòng trong tay bỏng rát đến đáng sợ, mà hai bộ quần áo trên kia lại càng tỏa ra kim quang nhàn nhạt, giống như đang kêu gọi cái gì đó vậy.

Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ bọn họ hẳn là nhìn thấy cái vòng tay thuộc về thần nữ này mới quỳ xuống chứ nhỉ? Người bọn họ kính ngưỡng là thần nữ mà thôi, không nên nghĩ quá nhiều. Thu hồi tâm tư, Hàn Phỉ ho khan một hồi, giả vờ cao thâm nói: "Thần nữ muốn ta nói với mọi người, ừm, các ngươi đã khổ cực rồi, một ngàn năm này các ngươi đã phải đợi rất lâu, nhưng nàng hiện tại không thể trở về, thế giới bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, tất cả đã không còn giống như trước kia, vì thế nàng cố ý muốn ta tới nói cho mọi người biết, nhất định không nên vọng động, không nên giết người, không nên đe dọa, quan trọng nhất là.. Không nên hơi một tí liền quỳ xuống a."

Hàn Phỉ ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: "Còn nữa, nếu như có thể, các ngươi có thể biến thành hình người được không?"

Khung xương của Khôi Nam run run một hồi, mắt trần có thể thấy, trên mặt hắn huyết nhục một lần nữa bám vào, khuôn mặt anh tuấn lại xuất hiện, từ một nam Bạch Cốt Tinh lần thứ hai biến trở về dáng vẻ hợp mắt, Hàn Phỉ cũng thoáng an tâm, không thể cứ làm người ta sợ hãi như vậy đâu a.

Nàng chỉ chỉ những quân sĩ vẫn đang quỳ, nói: "Bọn họ.. Không thể sao?"

Vẻ mặt Khôi Nam ảm đạm nói: "Khôi chính quân chúng ta lệ thuộc vào Vu Tộc, bất tử bất diệt, hình thái thật sự chính là xương trắng, có thể huyễn hóa thành hình người, nhưng thời gian một ngàn năm quá dài, vì duy trì bí ẩn của hoàng cung, chúng ta đã không có lực lượng duy trì hình người, cũng chỉ còn thuộc hạ là có thể duy trì thôi."

Hàn Phỉ hơi động lòng, đột nhiên có chút cảm thán, nàng không biết một ngàn năm dài đến như thế nào, nhưng bọn hắn chịu đựng dày vò lâu như vậy, chỉ bởi vì một mệnh lệnh, một tín ngưỡng, mà có thể thủ vững ngàn năm, vĩnh viễn bị chôn chân ở nơi hoàng cung này, bị người đời quên lãng, bị thời gian vứt bỏ, đến tột cùng là tín ngưỡng như thế nào mới có thể duy trì?

Hàn Phỉ lại nhớ đến thôn Thủy Biên, không, chính xác mà nói, là Thủy Vân quân, bọn họ truyền thừa ngàn năm, biến chuyển từng ngày, dù cho Sơn cùng Thủy tận, cũng chưa từng rời đi, thủ hộ lấy tín ngưỡng truyền thừa, điểm này, bọn họ đều giống nhau.

Hàn Phỉ đột nhiên bắt đầu nghĩ đến vị thần nữ trong truyền thuyết kia, nàng là người như thế nào mà có thể được chín nhánh quân đội toàn những Thiết Huyết Ngạnh Hán như vậy liều lĩnh ủng hộ kính yêu? Vậy nàng nhất định phải là một người cực kì thiên kiêu đi.. Thật muốn gặp gỡ a..

"Bệ hạ."

Hàn Phỉ phục hồi tinh thần lại, nói: "Khụ khụ, ta không phải là bệ hạ.."

Ánh mắt Khôi Nam lóe lên, vô cùng nể tình bệ hạ, nói: "Thuộc hạ là hướng về phía người nắm giữ vòng tay, ai giữ người đó là bệ hạ."

Hàn Phỉ sững sờ, có chút khó tin, cái vòng tay này lại có phân lượng lớn như thế sao?

Nếu như Khôi Nam nghe thấy, nhất định sẽ phải ồn ào một câu, bệ hạ, đây chính là sinh mạng của ngài năm đó đấy! Là Thần Vệ đại nhân đưa! Ngài cũng hài lòng suốt một thời gian thật dài!

"Được rồi, cái kia, Khôi Nam a, ngươi có thế để cho tất cả bọn họ lui ra không?"

Khôi Nam biết nghe lời phải, nói: "Bọn họ chỉ muốn nhìn thấy bệ hạ, ờ, nhìn thấy vòng tay biểu tượng này, họ rất hưng phấn."

Hàn Phỉ ngẩn người. Tha thứ cho nàng thật sự không thể từ một đống xương trắng nhìn ra được vẻ kích động của họ a! Nhưng, ngẫm lại đội quân xương trắng này bị vây ở nơi đây suốt thời gian dài như vậy, cũng thực rất đáng thương, nàng nhớ lại trong phim truyền hình tư thế của những người lãnh đạo thân thiết an ủi dân chúng, sau đó đưa tay ra, vô cùng dâng trào nói: "Các đồng chí, khổ cực rồi! Chiến tranh chưa thắng lợi, các đồng chí vẫn cần nỗ lực!"

Khôi chính quân: "..."

Khôi nam: "..."