Vương Gia, Đi Thong Thả

Chương 87



Hứa đại nương tận tình khuyên nhủ: “Đại nương ta là người từng trải, so với con tóc bạc nhiều hơn. Hắn nếu như nhận đã sai, xin lỗi con, con cũng nên bỏ qua, đừng để quan hệ hai người trở nên xa cách. Sau này còn phải cùng nhau mà sống”

“Vạn sự dĩ hòa vi quý, con nhường một bước, hắn nhường một bước, chuyện này không phải giải quyết rồi sao? Cần gì phải tranh thắng thua đây? Coi như con thắng, con có ích lợi gì?” Hứa đại nương ngoài miệng thì nói, tay thái thịt vẫn tốc độ không có chậm lại.

Tống Ứng Diêu thùy mi đáp: “Con biết rồi.” Cũng không biết Vương Gia cho Hứa đại nương ăn cái mê hồn dược gì để Hứa đại nương nói giúp cho nàng ấy. Nàng dừng lại một chút: “Chỉ tại ngài ấy thực sự là quá phận, con mới tức giận như vậy”

Hứa đại nương nghiêng đầu nhìn Tống Ứng Diêu tò mò hỏi: “Hắn làm sai chuyện gì sao?”

Tống Ứng Diêu căm giận bất bình: “Ngài ấy lừa dối con“. Còn lừa dối lâu như vậy! Nàng vừa nói tay vừa vặn vẹo thật mạnh làm nước trong chậu bắn tung tóe ra ngoài.

Hứa đại nương thử nói: “Hắn lừa con ra bên ngoài tìm nữ nhân?”

Tống Ứng Diêu tỉnh táo lắc đầu: “Này thật không có, ngài ấy không dám”

“Không phải cái đó thì mấy cái khác đều có thể nhẫn“. Hứa đại nương đem thịt cắt gọn phóng tới trong bát.

“Đại nương, người không hiểu” Tống Ứng Diêu lắc đầu.

Hứa đại nương thở dài một hơi: “Được rồi, các con trẻ tuổi, tự mình giải quyết đi”

Bà suy tư: “A Diêu, con thật sự họ Phương sao?” Mặc kệ là ở kinh thành hay ngoài kinh thành, hai người cùng họ không thể thông hôn. Phu quân của Tống Ứng Diêu họ Phương, nếu như Phương Diêu cũng họ Phương, cha mẹ bọn họ làm sao có khả năng để bọn họ kết hôn.

Tống Ứng Diêu không giấu giếm nữa: “Con họ Tống, lập gia đình tự nhiên là theo gia tính bên chồng”

“Thì ra là như vậy“. Hứa đại nương cũng không hy vọng chuyện này, thầm mắng mình ngu dốt: “Đại nương không nghĩ con thật sự lập gia đình, còn muốn vì con và Đại Nguyên mà tác hợp, suýt chút nữa phá hỏng chuyện tốt thành chuyện xấu”

Tống Ứng Diêu cười: “Đại nương cũng là tốt bụng”

“Con cũng đừng nhắc với phu quân con chuyện này, nếu không mặt mũi đại nương còn biết để đâu“. Hứa đại nương thật cảm thấy xấu hổ.

Tống Ứng Diêu gật đầu đáp ứng bà.

“Con ở nhà gọi phu quân thân mật là gì...” Hứa đại nương tò mò hỏi

Tống Ứng Diêu xoắn xuýt: “Cái này...”

Hứa đại nương liền biết nàng không tiện nói “Cũng được, đại nương biết rồi”

“Đại nương a... Chính là nghĩ...” Hứa đại nương do dự chuẩn bị lại bắt đầu lải nhải.

Tống Ứng Diêu đem món ăn rửa sạch, bưng lên đánh gãy lời của bà: “Đại nương thức ăn rửa sạch rồi phải làm sao?”

Hứa đại nương mới vừa cầm lấy đao định đập củ tỏi, thấy thế mới để đao xuống đỡ đĩa rau dưa từ tay Tống Ứng Diêu: “Con trước hết không vội, đi ra ngoài đi để đại nương một mình làm được rồi”

Tống Ứng Diêu lau tay khô ráo tay từ chối: “Đại nương một mình làm sao hết, con ở lại giúp đỡ đại nương“. Nhưng nàng cũng không biết phải làm những gì, lại không nghĩ sẽ ra ngoài kia ngồi đối mặt với Phương Đàn, lại không thể đứng mãi, nàng thấy Hứa đại nương một hồi muốn thái rau, một hồi lại đốt lò, liền đề nghị: “Không bằng con đến giúp đại nương nhóm lửa”

Hứa đại nương suy nghĩ một chút gật đầu: “Vậy con làm đi“. Tống Ứng Diêu được sự cho phép sau đó ngồi xuống cạnh bên bếp lò nhóm lửa. Hứa đại nương rãnh tay đẩy nhanh tốc độ nấu nướng, lời muốn nói quay đầu liền quên hết, hai người đều đâu vào đấy bắt đầu phối hợp làm cơm.

Sau khi làm xong tất cả, các nàng bưng mâm cơm đi ra.

Phương Đàn thấy các nàng đi ra, muốn bước đến hỗ trợ lại bị Tống Ứng Diêu đẩy ra, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đứng nhìn các nàng.

Hứa đại nương vừa đi vào hỏi Phương Đàn: “Con là quý nhân sống ở kinh thành, nhất định ăn không quen đồ ăn ở đây phải không?”

Phương Đàn suy nghĩ một chút: “Có chút ăn không quen” Trong vương phủ món ăn đều nấu thật tinh tế, nguyên liệu nấu ăn cũng được tuyển chọn tỉ mỉ. Còn ở đây tùy tiện xào xào một cái là có thể ăn.

Hứa đại nương cùng Tống Ứng Diêu dọn xong bát đũa, sau đó ngồi vào chỗ của mình: “Con hiện ở trong thôn ày luôn phải không?”

“Vâng, đúng vậy” Phương Đàn tiếp nhận chém cơm trong tay Hứa đại nương đưa cho nàng.

“Làm sao bên người không mang theo hạ nhân“. Hứa đại nương mặc dù là phụ nhân nông thôn, nhưng ánh mắt vẫn tinh ranh đã sớm nhìn ra Phương Đàn không phải người bình thường, nhất định là quý nhân trong kinh thành hoặc là quan to, mà quan to hay quý nhân bên mình sẽ có hạ nhân theo cùng, nhưng bà không nhìn thấy ai lạ khác trong thôn ngoại trừ Phương Đàn.

Vấn đề này Tống Ứng Diêu cũng đang muốn biết, nơi này dù sao không phải vương phủ, không có nhiều hạ nhân hầu hạ, Vương Gia ở trong vương phủ mỗi ngày đều người hầu hạ, ở đây nhiều ngày như vậy có thể nào quen thuộc sao?

“Ra ngoài ở bên ngoài, không cần như vậy chú ý”

“Vậy mấy ngày nay ở đây con ăn cái gì đây?” Hứa đại nương hỏi tiếp.

Phương Đàn khẽ mỉm cười: “Tại hạ nấu ăn thấp kém cho nên mỗi ngày ứng phó ăn qua loa cho xong”

“Này tại sao có thể” Hứa đại nương nhìn lướt qua Tống Ứng Diêu, nàng đã bưng chén cơm lên từng miếng từng miếng nhã nhặn ngồi ăn, nét mặt mặc dù đối với câu chuyện của hai người giả vờ như mắt điếc tai ngơ, nhưng lỗ tai của tai đã sớm dựng đứng lén lút lắng nghe, không bỏ sót một chử trong lời nói của Phương Đàn.

Hứa đại nương cười nhìn Tống Ứng Diêu, đây chính là con vịt chết còn mạnh miệng, rõ ràng trong lòng đã tha thứ cho phu quân, vậy mà thái độ vẫn như cũ không chịu thừa nhận.

“Hôm nay ở ăn bữa cơm này của đại nương là bữa ăn con được ăn ngon nhất mấy bữa nay“. Phương Đàn nhìn chén cơm tẻ tự than thở.

Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn nói xong trong lòng nổi sóng chập trùng nhưng không dễ dàng biểu hiện ra, nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Mãi đến tận khi Hứa đại nương hỏi: “A Diêu, con không nói gì sao”

“Đáng đời” Tống Ứng Diêu dừng lại động tác ăn cơm, nhíu mày giận hờn nói. Xem ra Hứa đại nương định đứng ra hòa giải đây mà.

Hứa đại nương sững sờ, bất đắc dĩ cười nói: “Đứa nhỏ này... Này dù sao cũng là phu quân của con a.”

Phương Đàn lên tiếng khuyên nhủ: “Đại nương không có chuyện gì, A Diêu còn giận hờn, là con không nên...” Lời kế tiếp nàng không có nói ra, thế nhưng Hứa đại nương cũng đủ hiểu.

“Khổ cho con, A Diêu nếu như không chứa chấp con, con mỗi ngày ăn cơm liền đến nhà đại nương ăn đi” Hứa đại nương thương tiếc.

Phương Đàn cùng Tống Ứng Diêu đồng thời lên tiếng: “Này quá phiền phức cho đại nương“. Cả hai phát hiện hai người cùng nói chuyện, liếc nhìn nhau xong lại trầm mặc xuống.

Hứa đại nương chỉ chỉ Tống Ứng Diêu: “Con không cho phu quân con đến nhà ta ăn, vậy cũng không thể để chồng của con mỗi ngày đều ăn những thứ dở tệ“. Hứa đại nương không cần nghĩ cũng biết một đại nam nhân không có nữ nhân ở nhà làm sao mà sống.

Tống Ứng Diêu không có gì để nói. Hứa đại nương thừa dịp truy kích: “Không bằng con cho phu quân vào nhà con ăn cơm đi”

Phương Đàn ở một bên liên tục phụ họa: “Hứa đại nương nói rất đúng”

Tống Ứng Diêu trừng mắt với Phương Đàn, thề thốt phủ quyết:“Không được“. Nàng còn chưa tha thứ cho nàng ta, tại sao có thể dễ dàng để nàng ấy vào nhà của mình được.

“A Diêu, này thì con sai rồi. Con vừa sợ phiền phức đại nương, lại không cho phu quân vào nhà, chẳng lẽ con muốn chồng mình chết đói?” Hứa đại nương cố ý đem sự tình hướng khuếch đại lên, vô cùng dẻo miệng: “A Diêu con thật có thể độc ác như vậy?”

Tống Ứng Diêu bị bà nói á khẩu không trả lời được, được rồi, vì cái gì mà nàng trở thành người sai chứ. Nàng nhìn Phương Đàn bên kia, Phương Đàn chính là vô cùng đáng thương nhìn lại nàng, cảm giác nếu như mình không nhường một bước, ngài ấy lập tức liền có thể tiêu hồn mất xác, tâm nhất thời mềm nhũn ra.

Phương Đàn đa mưu túc trí liên thủ cùng Hứa đại nương gừng càng già càng cay, há chỉ có một Tống Ứng Diêu làm sao địch lại. Hai người một xướng một họa, phối hợp mười phân vẹn mười, Tống Ứng Diêu rất nhanh thua trận nhượng bộ nói: “Con có thể mỗi ngày nấu cơm, ngài ấy phải tự đến mà ăn“. Muốn vào nhà nàng sao, tuyệt đối không thể nha.

Phương Đàn chỉ cần có tiến triển một bước liền thỏa mãn, gật đầu liên tục: “Được, được”

Hứa đại nương tuy rằng cảm thấy còn có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng gấp gáp sẽ ăn không được đậu hũ nóng nên cứ từ từ: “Vậy là tốt rồi“. Này dù sao cũng là chuyện hai đứa nhỏ, bà cũng can thiệp không được bao nhiêu, chuyện tiếp theo vẫn là để A Diêu dạy dỗ phu quân của nàng đi.

“Đại nương ăn cơm đi, không ăn sẽ nguội” Tống Ứng Diêu không muốn đàm luận chuyện này nữa nên nói sang chuyện khác.

“Được được được” Hứa đại nương gật đầu cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn cơm.

Thừa dịp Tống Ứng Diêu cúi đầu ăn cơm không chú ý, Phương Đàn tặng cho Hứa đại nương ánh mắt cảm kích, Hứa đại nương nét mặt hiểu rõ gật gù.

Ba người ăn cơm xong, sau khi Tống Ứng Diêu giúp Hứa đại nương thu dọn xong bát đũa nàng nói với Hứa đại nương: “Trời không còn sớm, chúng con xin cáo từ”

Hứa đại nương giữ lại: “Như thế nào phải đi? Có muốn hay không lưu lại một hồi?”

Tống Ứng Diêu lắc đầu từ chối: “Ở nhà còn có chuyện chưa làm xong, con cũng không tiện ở lâu”

Hứa đại nương thở dài: “Vậy cũng tốt” Ngược lại bà hỏi Phương Đàn: “Con khi nào thì đưa A Diêu về? Đại nương sẽ đưa tiễn các con”

“Thời gian vẫn chưa định, khi nào đi chắc chắn sớm sẽ nói cho đại nương biết“. Phương Đàn liếc mắt nhìn Tống Ứng Diêu trả lời.

“Được được được” Hứa đại nương hài lòng gật đầu. Bà bỗng nhiên nghĩ đến lễ vật khi Phương Đàn mang đến đây thăm viếng mới nói: “Hai đứa chờ một chút”

Tống Ứng Diêu: “Hứa đại nương có việc gì?”

Hứa đại nương đưa ra lễ vật mà Phương Đàn mang đến: “A Diêu, con đem những thứ đồ này mang về đi”

“Món đồ gì?” Tống Ứng Diêu không biết ất giáp gì cả.

Phương Đàn đứng ở bên cạnh nàng nhìn thấy lễ vật trong tay Hứa đại nương nên mới giải thích: “Là lễ vật ta mang đến”

Không chờ Tống Ứng Diêu phản ứng, lại nói với Hứa đại nương: “Đại nương, đây là tâm ý, xin đại nương liền nhận lấy đi”

“Không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận, con lấy về đi” Hứa đại nương cự tuyệt nói, vừa nói vừa muốn đem lễ vật nhét vào tay Phương Đàn.

Phương Đàn đẩy trở lại: “Coi như cảm tạ đại nương khoảng thời gian này chăm sóc A Diêu”

“Việc này là phải làm, có gì đâu mà cảm tạ” Hứa đại nương lần thứ hai cự tuyệt.

Lúc này Tống Ứng Diêu cũng khuyên hứa đại nương: “Đại nương, lễ vật này người nhận lấy đi”

Hứa đại nương lắc đầu: “Này sao được, những lễ vật này nhất định phải tốn không ít bạc đi”

“Không có bao nhiêu.” Phương Đàn phủ nhận nói.

Hứa đại nương từ chối không được đành nhận lấy, sau khi đưa hai người ra cửa mới nói: “Có cơ hội hai đứa đến thăm ta đó”

Tống Ứng Diêu: “Nhất định sẽ“. Hai người sau đó liền rời khỏi.

Hai người đi khỏi nhà Hứa đại nương một lát Tống Ứng Diêu đột ngột nói với Phương Đàn: “Mang ta đến chổ Vương gia ở xem một chút đi“. Nàng đúng là muốn nhìn xem Vương Gia thật sự có thảm như lời ngài ấy nói không?