Vũ Thần

Chương 129: Tiên thiên kim đan



Sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi biến đổi, mấy ngày nay trong lúc tu luyện hắn đã nhiều lần dùng Đại Khảm Đao thi triển ra đao mang, đối với uy lực đao mang này vô cùng tin tưởng.
Hơn nữa hắn cũng coi đao mang này là con át chủ bài cuối cùng, giống như chiêu điệp gia công pháp của Lữ Tân Văn, chính là thủ đoạn cuối cùng để bảo vệ tính mạng.
Nhưng mà, một đao này sau khi chạm vào người Lữ Tân Văn, hắn dĩ nhiên giống như không có việc gì, mau chóng nhảy qua tường đào tẩu. Điều này đối với Hạ Nhất Minh mà nói, vô luận thế nào hắn cũng không thể nghĩ thông.
Tâm niệm vừa chuyển, hắn lập tức nói:
- Đại bá, tiểu chất đi một chút sẽ quay trở lại.
Dứt lời, hắn triển khai thân hình, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người xung quanh. Mặc dù trong tay cầm theo Đại Khảm Đao, nhưng lại giống như không mang theo thứ gì vậy, không thể nào trì hoãn được tốc độ của hắn.
Sau khi hai tiên thiên cường giả rời đi, giữa sân lập tức bao trùm một mảnh yên tĩnh. Trong lòng song phương nhất thời xảy ra biến hóa mãnh liệt.
Viên Tắc Úy và các nô bộc phía sau cùng với thực khách chợt hò hét như rắn mất đầu. Sắc mặt cả đám tái nhợt nhìn Viên tắc Úy, bọn họ cũng đi theo Viên Tắc Úy đến đây, không phải là người của Phạm gia, mặc dù lúc này cũng rõ ràng Phạm gia chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nhưng bọn họ cũng vô pháp bước chân được vào Viên gia. Nhưng bọn họ cũng vẫn như trước không chịu bỏ một mình Viên Tắc Úy ở lại mà chạy đi.
Thế nhưng, Viên Tắc Úy lúc này cũng không thể làm gì, tranh đấu ý chí một hồi, cơ mặt hắn run rẩy vài cái, cuối cùng thở dài một tiếng.
Theo tiếng thở dài của mình, hắn tựa hồ đã có lối thoát, thân thể dần dần ngã quỵ trên mặt đất, ánh mắt không còn một chút sinh cơ nào.
Vì chức gia chủ Viên gia, hắn không từ thủ đoạn nào để tranh đấu giữa những người cùng lứa. Mắt thấy sắp đại công cáo thành, nhưng lại phát hiện ra mộng đã hoàn toàn tan vỡ.
Lão không chịu được đả kích trầm trọng như thế, rốt cục tự mình kết thúc tính mạng.
Ánh mắt Viên Tắc Vũ bao phủ một mảng mờ mịt, hắn tiến lên vài bước, tới bên cạnh thi thể Viên Tắc Úy, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt hai tròng mắt của hắn lại.
Viên Thành Chí tiến lên một bước, tựa hộ muốn nói gì đó, n hưng do dự một chút, cuối cùng lại lựa chọn trầm mặc. Bất quá từ trong ánh mắt hắn không hề che dấu sự ác cảm với Viên Tắc Úy. Hắn không một chút nào đồng tình với vị Đại bá phụ đã chết này.
Viên Tắc Vũ đứng lên, chậm rãi nói:
- Thành Chí, ngươi đưa ta vào trong thành, để toàn bộ hậu nhân của Đại ca được quay trở về.
Viên Thành Chí ngẩn ra, xúc động nói;
- Phụ thân......
Viên Tắc Vũ vung tay lên, nói;
- Không nên nói gì nữa. Ý ta đã quyết rồi, toàn bộ cửa hàng trong thành có thể giao cho ngươi kinh doanh, nhưng đại phòng, ruộng đất cùng gia trang để lại cho bọn chúng đi.
Lão nhân nói như chém đinh chặt sắt, không cho Viên Thành Chí được thương lượng.
Mặc dù Viên Thành Chí không muốn, nhưng đối mặt với sự cố chấp của lão gia tử, hắn rốt cục không dám trái ý, chỉ đành thở dài một tiếng, ứng lời lui xuống.
Viên Tắc Vũ xoay người lại, hướng về phía Hạ Thuyên Tín ôm quyền, nói:
- Thuyên Tín hiền chất, nhất mạch Viên gia của ta hôm nay có thể bảo toàn đều nhờ vào sự giúp đỡ của Hạ gia. Lão phu vô cùng cảm tạ.....
Song gối lão hơi cong lại, đang định khấu đầu.
Sắc mặt Hạ Thuyên Tín đại biến, ngay lập tức bước lên trước, lấy tốc độ nhanh nhất có thể để ngăn cản lão quỳ xuống.
Viên Tắc Vũ định tránh ra, nhưng cánh tay Hạ Thuyên Tín vững như bàn thạch, không may may nhúc nhích.
Hạ Thuyên Tín nghiêm mặt, nói:
- Viên thế thúc, ngài cùng gia phụ giao tình với nhau hơn mười năm, tiểu chất nếu bị ngài lạy một lạy này, thì từ nay về sau làm sao có thể giao phó với gia phụ?
Viên Tắc Vũ thở dài một tiếng, đứng dậy, đột nhiên nói:
- Hiền chất, ta có một việc, muốn mời ngươi làm chứng.
Hạ Thuyên Tín vội vàng, nói:
- Thế thúc có việc nhờ, tiểu chất tự nhiên sẽ làm hết sức.
Viên Tắc Vũ đưa ngón tay chỉ vào thi thể Viên Tắc Úy nói:
- Tục ngữ nói, nhân tử như đăng diệt, vô luận hắn trước đây đã làm ra chuyện gì, nếu đã bỏ mạng, như vậy tất cả sẽ xóa bỏ.
Hạ Thuyên Tín do dự một chút, nói:
- Thế thúc, mời ngài nói tiếp.
- Được. Nếu hiền chất cũng tán thành, như vậy mời hiền chất làm chứng, ta muốn cho toàn bộ tử tôn của Đại ca một lần nữa được quay trở lại tộc phổ của Viên gia, cấp cho bọn họ ruộng nương, và phòng ốc.
Viên Tắc vũ nghiêm mặt nói:
- Ta muốn hiền chất làm chứng việc này, nếu ngày sau có người tham lam tài sản của bọn họ, vậy mời hiền chất vì bọn họ chủ trì công đạo.
Hạ Thuyên Tín đưa ánh mắt nhìn về phía Viên Thành Chí, trong mắt mang theo một vẻ khó xử.
Sắc mặt Viên Thành Chí xanh mét, nói:
- Phụ thân, người đâu là có ý tứ gì?
- Ý tứ của ta ngươi hẳn là hiểu rõ.
Viên Tắc Vũ khẽ thở dài:
- Ta chỉ không muốn trăm năm sau, huyết mạch của Đại ca vì thế mà đoạn tuyệt.
Viên Thành Chí hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Phụ thân, Viên.... Đại bá đã đối đãi với người như vậy, người còn làm như thế, chẳng lẽ người nghĩ bọn họ sẽ vì vậy mà cảm kích sao?
Viên Tắc Vũ từ từ nói:
- Bọn họ có cảm kích ta không cũng không quan trọng, ta chỉ hy vọng bảo toàn huyết mạch của bọn họ mà thôi.
- Nếu bọn chúng ngày sau một lần nữa lặp lại điều này thì sao?
Viên Tắc Vũ bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ để bảo toàn cho gia tộc, chỉ có cách hạ thấp thân phận của bọn họ xuống.
Sắc mặt Viên Thành chí mới hòa hoãn trở lại, nói:
- Vâng, hài nhi hiểu rõ.
Viên Tắc Vũ quay đầu, nói:
- Thuyên Tín hiền chất, hiền chất thấy thế nào?
Hạ Thuyên Tín gật đầu một cái, nói:
- Nếu thế thúc đã nhờ vả, tiểu chất cũng đành mạnh dạn tuân mệnh.
Hắn mặc dù đáp ứng, nhưng trong lòng biết rõ, đây bất quá chỉ là một chút tâm ý của lão nhân mà thôi.
Cho dù tử tôn Viên Tắc Úy có thể trở về Viên gia, nhưng nhiều nhất là không phải lo cơm ăn, áo mặc mà thôi. Còn muốn giống như trước kia, trở thành một thành viên có thể quyết sách được một vài vấn đề của gia tộc thì quyết không có khả năng.
Như vậy chỉ cần trải qua khoảng thập niên sau, lúc đó nhất mạch này có hay không tồn tại thì không chẳng am dám cam đoan cả.
Nếu Viên Tắc Vũ còn tại thế, có lẽ không ai có dũng khí khi dễ bọn họ, nhưng nếu lão qua đời, như vậy thì rất khó nói.
Mà việc Hạ Thuyên Tín có thể làm cũng chỉ là cho nhất mạch này một điểm hy vọng, cũng khiến cho Viên gia không ai dám quang minh chính đại động đến bọn họ.
Sau khi lão nhân giao phân phó xong mọi việc, lập tức cáo lỗi một tiếng, rồi quay trở về phòng nghỉ ngơi. Về phần thi thể Viên Tắc Úy thì được lão nhân tự mình tẩm niệm.
Chứng kiến lão gia tử rời đi, bầu không khí nặng nề giữa sân lúc này mới từ từ tiêu tán.
Viên Thành Chí thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chỉ huy bọn gia nhân đem hết thảy mọi thứ sửa sang lại, sau đó đi tới bên người Hạ Thuyên Tín, nói:
- Hạ huynh, Nhất Minh..... Không, Hạ Đại sư thật sự là tiểu chất của huynh sao?
Hạ Thuyên Tin nghe được những lời này, nhướng mày, nói:
- Nhất Minh đương nhiên là chất của ta.
Hắn dừng lại một chút, phảng phất như cảm thấy ngữ khí không đủ quả quyết, lập tức bồi thêm một câu:
- Không thể giả được.
Sắc mặt Viên Thành Chí nhất thời vui mừng hẳn lên, nói:
- Được a. Hạ huynh dấu hiếm huynh đệ thật khổ a.
Trong miệng hắn mặc dù nói lời oán giận, nhưng ngữ khí tràn đầy hưng phấn, đây thật đúng là giống như người vừa từ cõi chết trở về.
Nếu không phải là xuất hiện Hạ Đại sư, như vậy kẻ bị chết cũng sẽ không phải là Viên Tắc Úy.
Hạ Thuyên Tín hơi mấp máy miệng, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Lão tử chính mình còn không biết, làm sao có thể cố ý gạt người." Lại đưa mắt nhìn về phương hướng Hạ Nhất Minh rời đi, trong lòng hắn có vô vàng cảm khái, như vừa bừng tỉnh trong mộng.
"Nhị đệ à Nhị đệ, con trai của đệ cũng đã tiến vào tiên thiên cảnh giới rồi, tâm nguyện lão gia tử cuối cùng cũng có thể hoàn thành a....."
Trong rừng núi mênh mông, một đạo nhân ảnh giống như điểu tước trong nháy mắt lao đi trên mặt đất.
Trên tay đạo nhân ảnh này lại mang theo một người khác, nhưng tựa hồ vẫn nhẹ nhàng như không, không tốn một chút sức lực nào.
Cuối cùng, sau khi vượt qua một khe núi, cước trình của nhân ảnh lảo đảo liên tiếp, sau đó dừng lại.
Hắn dừng lại, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, tựa hồ khí lực toàn thân giờ phút này đã hoàn toàn khô kiệt.
- Thúc tổ đại nhân.
Một tiếng hô từ bên người hắn vang lên, Phạm Hạo Nhật vội vàng đứng lên, đỡ lấy lão nhân.
Người này đúng là tiên thiên cao thủ vừa mới giao thủ thua Hạ Nhất Minh - Lữ Tân Văn, giờ phút này trên người hắn không còn cảm nhận được sức sống cường đại nữa.
Tóc của hắn trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn toàn biến thành màu bạc trắng, giống như một lão nhân bình thường. Ngay cả trên trán cũng xuất hiện những nếp nhăn dày đặc, tựa như hắn so với quá khứ đã già đi hơn mười tuổi.
Phạm Hạo Nhật mặc dù không phải là tiên thiên cường giả, nhưng khi thấy được biến hóa trên người lão nhân, tựa hồ cũng hiểu được một chút, sắc mặt hắn trở nên vô cùng ảm đạm.
Lữ Tân Văn ho nhẹ một tiếng,thanh âm của hắn đã trở nên khàn khàn:
- Ta vừa mới kiểm tra qua, phía sau không có ai đuổi theo.
Phạm Hạo Nhật ngẩn ra, vội vàng nói:
- Vâng, Thúc tổ đại nhân.
- Ngươi biết ta vì sao ta mang ngươi theo không?
Lữ Tân Văn trầm giọng hỏi, ngay cả dưới tình huống chật vật như thế này, tâm tình của hắn cũng không có chút xao động.
Bờ môi Phạm Hạo Nhật hơi run run, cuối cùng nói:
- Thúc tổ đại nhân, người muốn chất tôn vì người và nhị vị Kiêu thúc thúc báo thù.
Trên mặt Lữ Tân Văn hiện lên nét cười khó khăn, hắn hơi lắc đầu nói:
- Kỳ thật, khi lần đầu nhìn thấy ngươi ở Phạm gia, ta biết ngươi bẩm sinh đã có thể chất rất tốt, hơn nữa có thể tu luyện công pháp của ta.
Hắn ngẩng đầu, thở dài một tiếng, nói:
- Ta vốn muốn chờ ba tên đồ đệ của mình đến, sau đó mới chính thức tuyên bố nhận ngươi làm nhập môn đệ tử. Nhưng đáng tiếc ba người bọn chúng đã vĩnh viễn không thể trở về.
Phạm Hạo Nhật ngẩng đầu lên, thanh âm hắn tràn ngập sự khiếp sợ, kêu leen:
- Thúc tổ đại nhân, người........
- Ta trúng phải đao mang của Hạ Nhất Minh, nghĩ không ra hắn tuổi còn nhỏ, chẳng những đã bước vào tiên thiên cảnh giới, thậm chí ngay cả đao mang phá không cũng có thể thi triển ra. Hắc hắc....
Hắn cười tự giễu, nói:
- Ta còn quá coi thường hắn.
Phạm Hạo Nhật há mổm muốn nói.
Lữ Tân Văn đã khoát ta chặn lại, nói:
- Ngươi hãy nghe ta nói, không nên tùy ý cắt đứt lời ta, thời gian của ta không còn nhiều lắm.
Trong lòng Phạm Hạo Nhật càng lúc càng cảm giác được điềm xấu, hắn lập tức ngậm miệng lại.
- Hạ Nhất Minh là một kỳ tài ngút trời, ngày sau tiền đồ của hắn không thể hạn lượng. Cho dù ngươi khổ tu cả đời cũng đừng mơ tưởng có thể địch lại hắn. Ta cứu ngươi ra cũng không phải trông cậy vào ngươi đi báo thù, nếu vậy không khác gì chịu chết.
Lữ Tân Văn hổn hển thở, nói:
- Ta cứu ngươi ra, chỉ hy vọng ngươi có thể kế thừa công pháp của ta, đem nhất mạch công pháp này truyền thừa lại, không thể để thất truyền.
Trên mặt Phạm Hạo Nhật khẽ biến ảo vài lần, hắn hôm nay bị thua, phụ thân chết trận, tương lai Phạm gia cũng có thể đoán được.
Dưới tình huống như thế này, dù là Lữ Tân Văn có thể buông tha cừu hận giết đệ tử của hắn, thì Phạm Hạo Nhật cũng không dễ dàng buông tha.
Lữ Tân Văn thở hổn hển lấy hơi, nói:
- Giang hồ tung tin, ta từ động của một vị tiền bối cao thủ đạt được bảo tàng trong đó, cho nên mới tấn chức tiên thiên cảnh giới.
Nghe được những lời này, ngay cả Phạm Hạo Nhật lúc này cũng không do dự thu liễm tâm thần, chuyên tâm lắng nghe.
- Hắc hắc, thật không biết những người nào đoán như thế nào, dĩ nhiên lại bị bọn họ che dấu đi sự thật.
Lữ Tân Văn bất đắc dĩ nói.
Trong lòng Phạm Hạo Nhật thầm nghĩ,:"Cũng không phải bọn họ muốn lừa gạt, mà là mỗi một người trong lúc đột nhiên vũ kỹ tăng lên đều bị dính những lời đồn này. Lão nhân gia ngài cũng một bước lên trời, tiến vào tiên thiên cảnh giới, nếu như vậy mà không có tin đồn, thì chẳng phải là có quỷ sao?"
Lữ Tân Văn thở dài một tiếng, nói:
- Kỳ thật lão phu ở ba mươi năm trước bị Chu gia phục kích, mặc dù may mắn chạy thoát nhưng bản thân bị trọng thương, thiếu chút nữa là đã mất mạng. Sau đó do cơ duyên xảo hợp, quả thật đã tìm được động phục của một vị tiền bối cao nhân lưu lại. Ở bên trong động phủ đó có một ít nội kình và chiến kỹ công pháp thần kỳ, hơn nữa lại có hai viên tiên thiên kim đan.
Ánh mắt Phạm Hạo Nhật nhất thời trợn trừng, ở một tiểu địa phương như Hạ gia trang có lẽ không bao nhiêu người biết đến tiên thiên kim đan biểu hiện cho điều gì. Nhưng một người sống ở nơi phồn hoa như hắn thì lại biết rõ, tiên thiên kim đan chính là sử dụng nội đan của linh thú năm trăm năm để luyện chế thành.
Một khi hậu thiên cao thủ đạt tới thập tầng đỉnh phong nếu sử dụng kim đan này thì có cơ hội đặt chân vào tiên thiên cảnh giới.
Cực hạn kim đan cùng Tinh Lực kim đan mặc dù trân quý, nhưng nếu so sánh với Tiên Thiên kim đan, vậy quả là một trời một vực a.
Loại Kim đan này có cơ hội bồi dưỡng ra một tiên thiên cường giả, nói nó có giá trị liên thành cũng không phải là quá đáng.
- Hai viên kim đan, ta từng phục dụng một viên, nó khiến cho lão phu có thể tiến vào tiên thiên cảnh giới. Còn một viên, ta vốn có ý định cấp cho một trong hai người Kiêu gia huynh đệ dùng, nhưng bây giờ ba người bọn chúng đã chết hết. Như vậy ta truyền cho ngươi đi.
Phạm Hạo Nhật vội vàng quỳ xuống, nói:
- Đa tạ Thúc tổ đại nhân.
Hơi khoát ta, Lữ Tân Văn nói:
- Ngươi cũng không cần khách khí, bất quá ngươi phải nhớ kỹ, tiên thiên kim đan không phải ai cũng có tư cách phục dụng. Ta đoạt được Kim đan do nội đan của linh thú có thủy thuộc tính luyện chế thành, cho nên người tu luyện muốn phục dụng cũng phải là thủy thuộc tính thì mới có cơ hội tiến vào tiên thiên cảnh giới. Nếu không dược lực kim đan sinh ra không thể trợ giúp được, ngược lại còn khiến cho dược lực xung đột, cuối cùng biến thành độc dược đoạt mệnh a.
Sắc mặt Phạm Hạo Nhật khẽ biến, vội vàng nói:
- Vâng, đệ tử biết rõ.
Bất quá trong lòng hắn thầm nghĩ: "Thứ tốt như vậy đương nhiên là lưu lại cho chính mình phục dụng rồi."
Lữ Tân Văn giống như nhìn thấu được tâm tư của hắn, gian nan hít một hơi, nói:
- Ta biết ngươi cũng động tâm, nhưng ngươi hpair nhớ kỹ, nếu trước khi tám mươi tuổi không thể tu luyện tới thập tầng đỉnh phong, thì vĩnh viễn không nên phục dụng viên kim đan này.
Phạm Hạo Nhật vội vàng hỏi:
- Tại sao?
- Thể chất con người rất hạn chế, ngươi nếu đến tám mươi tuổi vẫn không thể đạt tiêu chuẩn của thập tầng đỉnh phong, như vậy thể chất của ngươi sẽ chậm rãi già yếu, rất khó có thể thừa nhận được dược lực của kim đan đánh sâu vào. Cho nên dù ngày sau có đạt tới trạng thái đỉnh phong nhưng vì thân thể già yếu không có khả năng thừa nhận nổi loại lực lượng đó.
Ánh mắt Lữ Tân Văn nghiêm nghị, nói:
- Điểm này ngươi cần phải chú ý nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được quên.
Phạm Hạo Nhật cúi đầu, cung kính nói:
- Vâng.
Trong lòng hắn xuất hiện một tia thất vọng, tám mươi tuổi đối với tiên thiên cường giả mà nói cũng không phải là con số lớn, nhưng đối với người tu luyện bình thường mà nói thì điều ấy biểu hiện cho một người sắp kết thúc cuộc sống, chuẩn bị bước chân vào quan tài rồi.
Trên thực tế, tại thế giới này, tuyệt đại đa số những người bình thường cũng không sống tới tám mươi tuổi.
Bất quá, lấy thiên tư của hắn cho dù tới tám mươi tuổi cũng chưa chắc đã có thể tu luyện tới thập tầng đỉnh phong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lữ Tân Văn từ trong lòng lấy ra một phần quyển da dê, đưa cho hắn, nói:
- Ở trong phần da dê này ghi lại phương vị cụ thể động phủ đó, ngươi cầm lấy đi, chỉ cần cẩn thận tìm kiếm, thì nhất định có thể tìm được.
Hai tay Phạm Hạo Nhật trân trọng nhận lấy, cẩn thận nhìn lướt qua, sau đó cất vào trong người.
Lữ Tân Văn thở dài, nói:
- Năm đó ta trong lúc vô tình tiến được vào động phủ của một vị tiền bối không biết tên, ở bên trong cơ quan trùng trùng điệp điệp, ta không có khả năng phá giải. May mắn là, ở gian tĩnh thất bên trong đó tựa hồ là nơi cư trú thường ngày của vị tiền bối cho nên không có cơ quan. Ta tìm được kim đan và bí tịch đều ở bên trong gian tĩnh thất này.
Phạm Hạo Nhật ngẩn người ra, theo tiềm thức nói:
- Vị tiền bối đó vì sao lại đem những thứ này để ở bên trong tĩnh thất?
Lữ Tân Văn hơi lắc đầu, miệng đắng chát, nói:
- Điểm này thì ta cũng không biết, bất quá xem tình huống bên trong tĩnh thất tựa hồ như lúc ấy xảy ra chuyện gì đó trọng yếu, cho nên vị tiền bối ấy mới vội vàng rời đi. Chỉ là không biết vì sao, từ đó đến nay cũng chưa quay trở về. Ôi..... Có lẽ vị tiền bối ấy cũng giống như ta.
Ánh mắt Phạm Hạo Nhật căng thẳng, vội vàng hỏi:
- Thúc tổ đại nhân, thân thể của ngài....?
Lữ Tân văn tức cười nói:
- Một cái đao mang phách không của Hạ Nhất Minh đã đem sinh cơ của ta hoàn toàn chặt đứt, ta cưỡng chế thương thế, mang theo ngươi chạy tới đây, sớm đã cạn kiệt tinh lực. Về phần tính mạng lão phu đã không cò khả năng vãn hồi nữa rồi.
Sắc mặt Phạm Hạo nhật lộ vẻ buồn bã, trong mắt ẩn hiện một tia nước mắt. Hai ngươi bọn họ ở một góc độ nào đó mà nói đều là đồng bệnh tương liên, mắt thấy vị lão nhân này sắp ra đi, trong lòng hắn không khỏi nổi lên một tia cảm giác bi ai.
Thanh âm Lữ Tân Văn ngày càng thấp, nói:
- Kim đan và những điều ta tâm đắc khi tu luyện đều lưu lại trong động phủ đó, ngươi đi tìm đến đó, đem nhất mạch của ta truyền thừa lại, chớ nên để đoạn tuyệt a.
Phạm Hạo Nhật vội vàng quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, trang trọng nói:
- Vâng.
Lữ Tân Văn hài lòng gật đầu, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm nói:
- Tiên thiên chân khí của hắn làm sao mạnh như vậy? Chăng lẽ hắn từ trong bụng mẹ đã là tiên thiên cường giả? Chẳng lẽ hắn chính là nhân vật trong truyền thuyết, sinh ra đã là tiên thiên cường giả sao?
Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, cuối cùng thấp đến nỗi không thể nghe thấy.
Phạm Hạo Nhật quỳ một bên vẫn không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau mới đưa tay xem xét hơi thở của Lữ Tân Văn, lúc đó sắc mặt hắn mời từ từ thay đổi.
Hắn một lần nữa khấu đầu mấy cái, vừa giống như đang nói cho chính mình nghe:
- Thúc tổ đại nhân, người yên tâm, ta chắc chắn sẽ vì ngài và phạm gia báo mối thâm thù đại hận này.
Hắn nghiến chặt hai hàm răng nói;
- Đệ tử có lẽ vĩnh viễn không phải là địch thủ của Hạ Nhất Minh, nhưng Viên, Nhị hai nhà lại chỉ có một mình hắn. Nếu đệ tử tu luyện có chút thành tựu, nhất định trước tiên sẽ đem hai nhà này từng người giết một, cả gà chó cx không tha. Đệ tử muốn hắn vĩnh viễn sống trong hối hận.
Thanh âm hắn trầm trầm, kiên định vô cùng, phảng phất như cái định bị hung hăng đóng vào vách đá, vô pháp phai nhạt....