Vọng Tưởng Giang Sơn

Chương 232: Về chốn cũ



Mười lăm năm sau.

Lúc này Lý Thừa Nam cũng đã có thê tử, Lý Thừa Uyên cũng đã gả đi!

Khác với Lý Thừa Uyên hắn chọn nam thê.

Nam nhân mà hắn thú là con trai độc nhất của lão Trương - cũng là bạn cờ của nội hắn.

Y là Trương Ức Tình, một nam nhân hung dữ lại còn có thân thể cường tráng, không ít lần đánh hắn nhừ tử.

Lý Thừa Nam cũng khổ sở lắm, nhưng người là do Mạc Thừa Quân chọn, hắn không có cách ức hiếp lại. Nhỡ may bị mách hắn biết phải làm sao đây?

...

Hôm nay cũng như thường lệ, hắn cứ nhăn nhó hối y làm cơm, kết quả bị Trương Ức Tình mắng cho một trận.

Suốt ngày chỉ tay năm ngón, sáng cái này chiều cái nọ, cuối cùng sinh ra cãi vã, đương nhiên Trương Ức Tình sẽ không để yên. Thế là hỗn chiến bắt đầu!

Lý Thừa Nam bị đá đau đớn la lớn, Trương Ức Tình thật tàn bạo, từng cái đấm đều nhắm thẳng vào mặt hắn, Lý Thừa Nam phải cố gắng hết sức mới có thể tránh né, cái mạnh nhỏ này xém xíu nữa đã không còn nguyên vẹn.

Lý Thừa Nam thật sự sai rồi, hắn không nên chọn một nam nhân hung dữ như thế này thú về làm thê tử.

Nhìn xem, ánh mắt lúc nào cũng đằng đằng sát khí, mới lấy nhau chưa được một năm hắn đã được ăn mấy bữa đòn, hắn ngán lắm rồi, ăn đòn chẳng tốt lành gì!

Không những như thế, Trương Ức Tình còn mắng miết hắn thảm thương chỉ vì hắn không nghe lời y!

Phụ thân và cha của hắn cũng quá đáng hết sức, không cho hắn ở cùng mà phải ra riêng. Giờ thì hay rồi, không có trưởng bối ở cạnh hắn luôn bị Trương Ức Tình ăn hiếp. Rốt cuộc cũng không rõ hắn là phu quân hay y là phụ quân nữa!

Thấy hắn liên tục né tránh cú đấm của mình, Trương Ức Tình càng tức giận hơn, kẻ này gan lớn thật, dám cằn nhằn y.

Chẳng có chuyện Trương Ức Tình dễ dàng bỏ qua, y nhất định không để yên cho hắn, người như Lý Thừa Nam suốt ngày chỉ biết chống đối y là chính.

Nhìn xem khuôn mặt đó có biết bao nhiêu xảo trá, một chút cũng không đủ để y tin tưởng rằng hắn đã hối cải.

"Ngươi còn muốn chạy?" Trương Ức Tình mang một cây chổi đã trụi lông đuổi theo Lý Thừa Nam, sắc mặt ảm đạm đánh hắn tới tấp: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Lý Thừa Nam trong lòng khinh miệt, hắn có ngốc cũng không đứng lại, ai mà biết được Trương Ức Tình sẽ làm những chuyện độc ác gì.

Nói không chừng còn đánh chết hắn nữa, Lý Thừa Nam rất sợ, hắn chỉ mới hai mươi tuổi, còn mấy mươi cái Đoan Ngọ hắn chưa kịp ăn, bao nhiêu vò Hùng Hoàn chưa được uống, hắn nhất định không để y bắt lấy!

"Đứng lại, ngươi mà chạy nữa ta sẽ đánh gãy chân ngươi!"

"Không đứng đó! Ta mà dừng lại ngươi chắc chắn cũng đánh chết ta!"

Dứt lời Lý Thừa Nam rất nhanh liền phóng sang nhà muội muội của mình với tốc độ cực nhanh.

Trong chớp mắt đã thoát khỏi mối họa kia rồi.

"Ca ca, sao huynh lại đến đây vậy?" Lý Thừa Uyên ngạc nhiên nhìn ca ca của mình, nàng khó xử nhìn tướng công giải thích.

"Xin lỗi, ca ca của thiếp có lẽ lại bị đại tẩu đánh rồi, chàng đừng ghét bỏ huynh ấy!"

Nghe giọng nói này Mạt Nhiễm không khỏi thở dài.

"Huynh ấy ngày nào cũng đến, hôm trước còn hại ta bị đại tẩu ban một chảo, lần này lại là gì nữa đây?" Mạt Nhiễm vừa nói xong lập tức lưng nóng nóng, chàng vừa quay qua đã nhìn thấy Lý Thừa Nam kéo mình che chắn ở trước.

"Lý Thừa Nam, ngươi đi chết đi!" Trương Ức Tình đánh một hơi mấy chổi vào lưng Mạt Nhiễm, từng cái đều dùng hết lực, thoáng chốc đã làm chàng la lớn.

"Đủ rồi!" Mạt Nhiễm không nhịn được quát, lúc này cơ hồ khiến Lý Thừa Uyên run sợ.

"A Nhiễm, chàng..." Thấy sắc mặt tướng công vô cùng ảm đạm, Lý Thừa Uyên lập tức ngậm miệng, một từ cũng không dám thốt.

"Đại ca, đại tẩu, hai người có thể trở về nhà mà đánh nhau không vậy, ngày nào cũng đến đây mắng chửi, đệ thật sự không thể nhịn nữa. Nếu hai người muốn đánh, thì đừng lấy đệ ra làm bao cát có được không?"

Thấy Mặt Nhiễm khó chịu như vậy, Lý Thừa Nam liền nắm lấy cơ hội này, vội vã rút lui.

"Làm phiền rồi, cáo từ!"

Dứt lời hắn leo qua hàng rào, nhanh chóng tẩu thoát.

Trương Ức Tình cũng không kém gì hắn, rất nhanh đã phóng qua. Không những thế còn vững vàng hơn hắn!

Từ nhỏ xuất thân từ nghề nông, Trương Ức Tình sớm đã quen thuộc với việc vận động điên cuồng. Y nhanh chóng dí sát hắn, không để Lý Thừa Nam chạy thoát dễ dàng.

Thấy người ở sau cũng sắp đuổi đến, Lý Thừa Nam mếu máo muốn khóc. Sao y dai như thế, cứ đuổi mãi không ngừng, quả thật muốn giết ngươi hay sao đây?

Mẹ ơi, hắn không muốn bị tóm!

"Tình nhi nhìn kìa!" Hắn nói rồi lập tức chạy về hướng ngược lại.

Thoáng chốc bị hắn lừa gạt, Trương Ức Tình chẳng may không kịp ứng phó. Y nhăn nhó nhìn động tác nhanh như sấm của hắn, thoáng chốc đã khuất dần, ngay lúc này cho dù y có ra sức đuổi cũng không còn kịp nữa rồi.

"Lý Thừa Nam, ngươi được lắm! Tốt nhất nên trốn cho kỹ vào, nếu ngươi dám trở về nhà nội trốn, ta nhất định phanh thây ngươi."

...

Lý Thừa Nam hiện tại vô cùng vui vẻ vì đã cắt đuôi được Trương Ức Tình.

Thật không ngờ y lại mạnh như vậy, đuổi theo hắn cả ngày trời mà không cần nghỉ ngơi. Hắn rất bội phục tài năng này của y, nhưng lúc này đây hắn không sợ nữa rồi, hiện tại đã trở về nhà, hắn bây giờ đã có người bảo vệ.

"Phụ thân, cho con lánh nạn vài hôm nhé!" Lý Thừa Nam gãi đầu đứng ở cửa sổ nhìn vào.

Lúc này Mạc Thừa Quân lắc đầu nói: "Lại cãi nhau à, ta thấy con nên trở về đi, ông nội lớn tuổi rồi, các con đừng đến đây la lối om sòm!"

Lý Thừa Nam bĩu môi nhìn phụ thân mình: "Chẳng phải do phụ thân chọn sao, hung dữ như vậy con còn có thể trốn ở đâu kia chứ?"

Hắn thật sự rất khổ sở nếu như có thể tránh thì hắn đã tránh từ lâu rồi.

"Tóm lại ta không cho con vào, để yên cho nội con đi, đừng gây thêm phiền phức!"

Lý Thừa Nam khổ sở rời đi, xem ra hôm nay chỉ còn có nước quay về thú tội!



Buổi sáng Lý Thiên Thành dậy khá sớm, hắn xuống nhà bếp sắc thuốc cho Sở Diên. Dạo gần đây sức khỏe y ngày một yếu, hắn thật sự lo lắng bọn họ sẽ không còn nhiều thời gian.

Bỗng một tiếng choang thật lớn phát ra, vừa bước đến cửa đã nghe thấy âm thanh đồ vật vỡ vụn. Lý Thiên Thành hốt hoảng không rõ chuyện gì, hắn chạy nhanh vào trong xem xét tình hình.

Trước mắt là cảnh tượng vô số mảnh thủy tinh đang nằm rải rác trên mặt đất, bên cạnh đó Sở Diên đang thở dốc cầm mảnh vỡ.

Y nâng mắt nhìn hắn, thoáng chốc trượt tay làm rơi mảnh vỡ xuống.

Thấy thế Lý Thiên Thành lập tức lớn tiếng quát: "Không được động!" Nói rồi đi đến dìu y trở lại giường.

"Sao lại bất cẩn như vậy?" Lý Thiên Thành nhỏ giọng hỏi.

"Thấy hơi khát... nhưng không cẩn thận làm rơi xuống!" Sở Diên nói rất nhỏ, thanh âm lúc này vô cùng khàn đặc.

Tuổi cao rồi, sức khỏe cũng suy nhược, nói không chừng ngay mai liền chết trước hắn.

Lý Thiên Thành bấy giờ rất cố gắng lắng nghe, hắn ngẫm lại mới hiểu một chút.

"Đừng tự ý như vậy nữa, lão muốn uống nước thì cứ gọi bọn nhỏ, nếu chúng không đến thì ta đến, sau này đừng tự ý như vậy nữa! Đại phu nói lão nên điều dưỡng lại, cũng gần tám mươi rồi, nên chú trọng sức khỏe hơn!"

Lý Thiên Thành ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng sớm đã rõ đoạn đường này đã đi gần đến điểm cuối, sớm muộn cũng phải dừng!

"Ông nói xem, có phải ta sẽ chết trước ông không?" Sở Diên khàn giọng hỏi, sắc mặt nhợt nhạt nhìn hắn.

Nghe vậy lão già nào đó lắc đầu trấn an: "Nếu lão chết ta cũng chết theo lão, sau đó cả hai chúng ta cùng xuống hoàng tuyền tiếp tục nhân duyên!"

"Nực cười, sao có thể dễ như vậy!"

"Vậy lão muốn gì?"

"Ta muốn được cùng ông ngắm tuyết rơi!"

"Được, đến lúc đó chúng ta sẽ ngắm tuyết rơi!"

...

Người ta thường nói, đơn giản sáu mươi năm cuộc đời, hai mươi năm đầu là niềm vui tuổi trẻ, hai mươi năm kế là gánh nặng gia đình, chỉ còn hai mươi năm cuối sống tốt cho bản thân. Thế nhưng Lý Thiên Thành và Sở Diên đã sống đến tám mươi năm rồi, những vui buồn đều nếm trải, nhìn con cháu ngày một lớn dần cũng đã đủ an ủi chính mình.

Hiện tại cũng không còn gì vướng bận, chỉ thấy đời này có nhau là đủ.

Sở Diên muốn ngắm tuyết, đặc biệt là tuyết ở Tôn Châu, vì nơi đó chứa đựng nhiều kỷ niệm và cũng là nơi bọn họ sinh ra.

Lý Thiên Thành mang y trở về nhà cũ, chính là Sở phủ đã hoang tàn.

Bọn họ rời đi quá lâu, nơi này không có ai quét dọn, tơ nhện đã giăng kín cửa, cỏ cây đã um tùm lối đi.

Sở Diên thở dài nâng tay đón lấy sợi tơ nhện, buồn bã nói: "Phụ thân của ta trước đây rất chú trọng việc nhà cửa, nhất định không để tơ nhện phủ đầy như vậy!"

Ấy thế bọn họ lại bỏ hoang nơi này, cho đến bây giờ nhìn chẳng ra một mái ấm.

"Ta muốn dọn dẹp lại, ông có muốn giúp một tay không?"

Lý Thiên Thành nghe vậy gật đầu nói: "Đương nhiên có thể!"

Nhà y cũng là nhà hắn, tất nhiên hắn sẽ không để y quét dọn một mình.

...

Đến trước từ đường, Sở Diên quỳ xuống vái lạy, ngày trước bỏ bê Sở phủ, hiện tại thật sự không còn mặt mũi xuất hiện ở đây. Sở Hoài có lẽ rất tức giận, đứa con này thật sự bất hiếu, lâu như thế mới quay trở về...

Lý Thiên Thành cũng không khác y là mấy, suy cho cùng người gây ra cũng do hắn. Nếu hắn không chiếu cáo thiên hạ rằng bọn họ sớm đã chết, thì đã có thể đường đường chính chính cùng y ở Sở phủ rồi.

Cũng tại hắn mà ra, kết cục liên lụy y phải cùng hắn trốn chạy khắp nơi, chỉ sợ thiên hạ đàm tiếu!

"Tháng sau sẽ có tuyết, ta muốn ở lại ngắm tuyết... được không?"

"Đến hết đời cũng được! Khoảnh khắc này chỉ muốn ở cạnh lão mà thôi!"

Từ rày bọn họ sẽ ở lại đây, cho đến lúc tuổi đời kết thúc!

"Lão lý, ông có hối hận không?"

"Hối hận việc gì?"

"Hối hận vì đã bỏ mặc giang sơn này giao cho người khác!"

"Không hối hận, Thiên Hựu rất tốt, đệ ấy làm tốt hơn ta... vì vậy ta cảm thấy rất hãnh diện!"