Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát

Chương 184: Trần Cận Phong đã trở lại



Cậu Vĩnh Hải nghe thấy âm thanh của Nguyễn Quỳnh Anh, quay đầu qua, cầm ly rượu vang đỏ trong tay: “Sao không dứt khoát ở dưới đi, đừng quay lại!”

Anh mở miệng ra là một câu chế giễu.

Nguyễn Quỳnh Anh sớm đã quen, cho nên không phản ứng lại, thản nhiên nói: “Phía dưới không có giường.”

“Cho nên ý của cô là nếu có thể trải giường chiếu thì cô liền trực tiếp sống ở đó sao?” Cậu Vĩnh Hải bước vào, ánh mắt lạnh lùng.

Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ah, gật gật đầu: “Gần như vậy, dù sao muốn chế tác áo cưới, ở nơi như vậy, cũng thuận tiện một chút.”

“A, cô thật là để tâm.”

“Không để tâm không được, thời gian không còn nhiều nữa.” Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuồng thì thầm.

Cậu Vĩnh Hải nghe quá nhỏ nhưng trực giác cho biết đó cũng chẳng phải lời gì hay, anh nheo đôi mắt dài và hẹp: “Cô nói cái gì?”

Nguyễn Quỳnh Anh cười cười: “Không có chuyện gì, tôi đi rửa mặt.”

Nói xong Nguyễn Quỳnh Anh liền chạy vào nhà tắm.

Cậu Vĩnh Hải nhìn chằm chằm cửa kính mờ phòng tắm, ánh mắt biến hóa thất thường, một hồi lâu mới thu người lại bước đến giường.

Cậu Vĩnh Hải tựa đầu vào giường, với lấy quyển sách ở trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua hướng phòng tắm, trong phòng tắm yên tĩnh không tiếng động.

“Nguyễn Quỳnh Anh!” Anh cau mày trầm giọng gọi một tiếng.

Không có ai đáp trả.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng Nguyễn Quỳnh Anh biết đâu ngất xỉu trong phòng tắm, tim Cậu Vĩnh Hải thắt lại, đặt sách xuống và bước tới phòng tắm.

Đi tới cửa, Cậu Vĩnh Hải trực tiếp đẩy vào.

Nguyễn Quỳnh Anh đứng trước bồn rửa mặt, ngần người vuốt vuốt bụng của mình.

Thấy thế Cậu Vĩnh Hải tức đến nổi gân huyệt thái dương.

Người phụ nữ này, anh còn tưởng cô xảy ra chuyện gì, anh gọi mà cô cũng không phản ứng.

Thì ra là ở trong này trang điểm!

“Nguyễn Quỳnh Anh!” Cậu Vĩnh Hải đen mặt hét lên, âm thanh lạnh băng.

Nguyễn Quỳnh Anh bỗng giật mình hoàn hồn lại, kéo nhanh áo ngủ xuống che bụng, bối rối nhìn về phía cửa: “ah.”

“Cô đang làm cái gì?”

“Không…không làm gì hết, chỉ là đang nhìn vết sẹo ở bụng.” Nguyễn Quỳnh Anh ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng tránh không được.

Xem vết sẹo là giả, kỳ thật là cảm nhận đứa bé trong bụng.

Nghe vậy, con ngươi Cậu Vĩnh Hải lóe lên hai lần, sự khó chịu nghiêm khắc cũng dần biến mất, mím môi nói: “Xem xong rồi thì lăn ra đây, còn không thì cô ở trong đó ngẩn ngơ cả đêm đi.”

“Được.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ giọng đáp.

Sau đó theo anh Hải trở về phòng ngủ.

Đúng lúc này, Cậu Vĩnh Hải đột nhiên mở miệng: “Tôi sẽ để cho Bảo Quốc sắp xếp bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất chữa liền viết sẹo trên bụng cô, đỡ phải thấy, xem như tôi nợ cô mà chưa trả xong.”

“Không không không, không cần đâu, tôi bây giờ rất sợ phẫu thuật, cho nên cứ để vậy là tốt rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh liên tục xua tay dịu dàng từ chối, liền nói tiếp: “Hơn nữa anh đã trả nợ rồi, số lợi nhuận kia là minh chứng rõ nhất.”

Không chỉ như vậy, còn có trong người cô cũng đang chảy dòng máu của anh.

Kỳ thật dù anh Hải không cho cô số lợi nhuận đó, không để anh hiến máu thì anh cũng chẳng nợ cô gì cả. Trước tiên đừng nói một dao kia là cô cam tâm tình nguyện chặn lại, hơn nữa anh đã cứu cô nhiều lần như vậy, cũng sớm trả hết nợ rồi.

Người còn nợ chính là cô mới đúng.

“Vết sẹo trên người cô, cô muốn xóa hay không thì tùy, chỉ cần nhớ rõ, một dao kia là tôi đã trả xong là được rồi.” Cậu Vĩnh Hải lạnh lẽo buồn tẻ nhìn Nguyễn Quỳnh Anh.

Nói xong liền nằm lên giường.

“Tôi nhớ rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh đáp, tắt đèn đi ngủ.

Ngay khi cô vừa nằm xuống, Cậu Vĩnh Hải duỗi tay ra.

Nguyễn Quỳnh Anh cử động hai cái: “Cái kia…”

“Chuyện gì vậy? Không thoải mái sao?” Giọng châm chọc của Cậu Vĩnh Hải vang trên đỉnh đầu cô.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt không rõ ràng, cô cầm lấy tay anh, ngăn không cho anh sờ vào mình: “Không phải, là do tôi đến chu kỳ kinh.”

“Trùng hợp vậy? Hai lần trước cô lấy đủ lý do cự tuyệt tôi, bây giờ lại là đến tháng?” Cậu Vĩnh Hải nặng nề nghiêm mặt, môi mím chạt: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô nhiều trò quá vậy!”

“Không có, là đến tháng thật mà.” Nguyễn Quỳnh Anh rũ mắt xuống khăng khăng.

Cậu Vĩnh Hải hiển nhiên không tin, cười lạnh lùng: “Nếu tôi nhớ không lầm thì đầu tháng nguyệt sự của cô mới đến.”

Anh ta lại có thể nhớ rõ vậy sao?

Cảm thấy hơi kinh ngạc, Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi giải thích: “Ừm quả thật là đầu tháng đến rồi, nhưng gần đây dạ dày hơi đau, chắc do vậy nên chu kỳ đến sớm.”

“Vậy sao?” Cậu Vĩnh Hải khinh thường cong môi.

Đồng thời anh Hải tránh khỏi tay cô, thăm dò những nơi khác.

Nguyễn Quỳnh Anh nhắm mắt lại như đang kiềm nén điều gì nhưng lại không ngăn cản, chỉ ôm chặt bụng mình không cho anh đụng đến.

Cậu Vĩnh Hải đụng đến một miếng lót dày qua bộ đồ ngủ, biểu cảm chìm xuống, rút tay lại.

Nguyễn Quỳnh Anh mở mắt ra: “Anh Hải, tôi thật sự không lừa anh.”

“Ừ!” Cậu Vĩnh Hải hừ lạnh một tiếng, vén chăn xuống giường, đi ra cửa.

Nguyễn Quỳnh Anh chống chân xuống giường ngồi dậy: “Anh Hải, anh về phòng của mình sao?”

Cậu Vĩnh Hải vẫn bước đi không dừng, không để ý đến câu hỏi của cô, trực tiếp mở cửa ra ngoài, sau đó đóng cửa, toàn bộ động tác đều lưu loát.

Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng thở ra, cũng xuống giường đi đến phòng tắm.

Nguyễn Quỳnh Anh ngồi trên nắp bồn cầu cởi quần, đem miếng lót vệ sinh lấy ra, cuộn lại, bỏ vào thùng rác.

Nguyễn Quỳnh Anh thật ra không phải đến tháng, mà là cô tránh sinh hoạt tình dục, cố tình thận trọng.

May mắn là Cậu Vĩnh Hải chỉ sờ soạng một chút, không truy đến cùng, bằng không thì chỉ một thủ đoạn nhỏ của cô cũng dễ dàng bị anh vạch trần.

Nguyễn Quỳnh Anh mặc lại quần mở cửa ra ngoài.

Lại tránh một lần sinh hoạt vợ chồng, lần tiếp theo phải nghĩ cách khác.

Cười khổ một tiếng, Nguyễn Quỳnh Anh bò lên giường, nằm ngay chỗ lúc này Cậu Vĩnh Hải vừa nằm, cọ cọ gối nằm, ngửi được hơi thở anh lưu lại, nhắm mắt ngủ.

Có lẽ là mang thai nên cơn buồn ngủ bắt đầu đến, Nguyễn Quỳnh Anh ngủ đến giữa trước hôm sau.

Trong lúc đó mặc dù có người giúp việc đi lên gọi cô xuống ăn sáng nhưng cô thật sự dậy không nổi.

Không cách nào cũng chỉ để Nguyễn Quỳnh Anh ngủ đến bây giờ.

“Cô Quỳnh Anh lần này ngủ lâu như vậy, có phải là không khỏe chỗ nào không?” Thấy cô đi xuống, quản gia Hoàng không khỏi hỏi thăm, vẻ mặt đầy quan tâm.

Nguyễn Quỳnh Anh uống một ngụm sữa, trên mặt không sức sống, mệt mỏi: “Không có, chắc là gần đây nghỉ ngơi không tốt.”

Nghe nói vậy, quản gia Hoàng nghĩ đến việc cô suốt ngày đứng trong phòng làm việc, mười một mười hai giờ tối mới đi ra, đau lòng khuyên nhủ: “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng bận rộn muộn như vậy.”

“Ừm.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu. Tuy rằng đồng ý nhưng lòng lại không nghĩ vậy.

Thời gian không còn nhiều nữa, sao có thể nghỉ sớm được.

“Quản gia Hoàng.” Lúc này một người nữ giúp việc đi đến.

Quản gia nhìn thấy cô ta liền hỏi: “Chuyện gì?”

Nữ giúp việc cung kính đáp: “Bên ngoài có một người họ Trần muốn gặp cô Quỳnh Anh.”

Họ Trần, gặp cô?

Nguyễn Quỳnh Anh lập tức nghĩ ra một người, đứng lên: “Là Cận Phong.”

Người biến mất đã trở lại.

“Là bác sĩ Cận Phong.” Quản gia Hoàng cũng nhớ ra.

“Chú Hoàng, để người vào đi, anh ta đến kiểm tra cho tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn quản gia Hoàng.

Quản gia Hoàng gật đầu: “Tôi biết rồi!”
Dứt lời liền phân phó nữ giúp việc mời Trần Cận Phong vào.

Nguyễn Quỳnh Anh cũng không ăn cơm nữa, buông đũa, chạy tới phòng khách.

Trần Cận Phong mang chứng nhận khám chữa bệnh sau lưng đi vào, nhìn thấy cô, liền nở nụ cười ấm áp: “Cô Quỳnh Anh, tôi mang kết quả kiểm tra lần trước đến đây.”